Bầu không khí nội đường âm u, Hoàng Trừng ngồi ở chủ vị, lưng vốn thẳng tắp giờ còng xuống, nhìn già nua đi hẳn. Hoàng trừng nắm lấy tay ghế bành, ho khan một trận.
Bạo Chiêu và Hoàng Quan ngồi dưới, thấy Hoàng Trừng không lấy lại được tinh thần, nhất thời chua xót.
- Hai vị, lão phu ba ngày sau rời kinh, kinh sư nhờ hai vị trông coi, năm nay nên xử sự khiêm tốn hơn...
Lời còn chưa dứt, Hoàng Trừng vội vàng im lặng.
Phố phường vẫn đồn đại Hoàng Trừng hắn muốn hiếp thiên tử chiếm quyền, miẹng đời đáng sợ, đừng vì thiên tử còn nhỏ mà coi thường lời này.
Hai người kia cũng nghe hiểu, cùng thở dài, không lên tiếng.
Hoàng Trừng tự giễu:
- Lão phu năm Hồng Vũ thứ mười tám đỗ thám hoa nhập sĩ lên kim điện, phụ tá tiên đế mười ba năm. Không ngờ ngày nay tân quân lên ngôi, trong triều gian thần nắm quyền, hùng tâm diệt gian thần chưa làm được đã bị lời đồn đại khiến không thể không tạm rời xa triều đình...
Hoàng Quan thở dài:
- Lão đại nhân xưa nay đối với phiên vương rất kiêng kị, toàn triều đều biết. Nay Yến vương thế lớn, dã tâm rõ ràng, ngài đi Bắc Bình cần phải cẩn thận hơn.
Hoàng Trừng ha ha cười:
- Cẩn thận cái gì? Xưa nay tà không thắng chính, lão phu đường đường là khâm sai triều đình, Yến vương hắn dù không phục chẳng lẽ dám công khai sát hại lão phu sao?
Cười một trận, Hoàng Trừng lại trở nên ảm đạm, thở dài nói:
- Đáng tiếc gian thần lộng hành, thiên tử bị mê hoặc, cứ thế trong triều tất chướng khí mù mịt. Nay trong triều hoạ trong giặc ngoài, nguy cơ tứ phía, lão phu còn chưa có đền nợ nước, ông trời sao bất công như vậy...
Hai người nghe thấy oán ý trong lời Hoàng Trừng, không khỏi kinh hãi, vội nói:
- Hoàng công cẩn thận lời nói, tai vách mạch rừng, nay Cẩm t vệ mật thám trải rộng, để họ nghe được tất có hoạ.
- Hừ! Thì đã sao, thiên tử bị gian thần che mắt nghi kỵ lão phu, nhưng lão phu dạy thiên tử nhiều năm, biết rõ người nhân hậu, sao vì một lời nói mà buộc tội lão phu.
- Nhưng nếu lời này rơi vào tai Tiêu Phàm, hắn không phải là người nhân hậu a.
Hoàng Trừng tức khắc im lặng, thần sắc thêm vài phần căm hận khó phát tiết.
Bên ngoài nội đường, một hán tử mặc đồ tạp dịch ngồi một góc khuất người đang nghe lén động tĩnh trong nội đường, thật lâu sau, hắn cười thần bí, lặng yên biến mất...
Nữ nhân, trong lòng thường có gì đó tự hào kiểu như vị hôn phu, gia cảnh, cách ăn mặc, quần áo... Trong đó làn da trắng nõn hay không, tươi ngon mọng nước không, tuyệt đối chiếm vị trí cực cao.
- Quận chúa, sắc mặt người hồng hào hơn trước, da thịt cũng sáng bóng hơn...
Trong tiệm Thái Phong, Trần Oanh Nhi nhìn Giang Đô quận chúa, hâm mộ nói.
Giang Đô nghe mừng thầm, bàn tay không tự giác nhẹ vỗ về mặt mình, miệng lại khiêm tốn nói:
- Thật ư? Sao ta không cảm thấy nhỉ? Lúc soi gương cũng không thấy có gì khác mà....
Trần Oanh Nhi lắc đầu nói:
- Tự mình mỗi ngày soi gương dĩ nhiên không phát hiện ra được, ta thấy từ sau khi ngươi thành thân, da thịt ngày càng trắng hồng...
Giang Đô thẹn thùng gục đầu xuống, sẵng giọng:
- Ngươi nói bừa gì vậy? Nhưng mà Oanh nhi, ngươi bị gì vậy? Ta thấy ngươi ngày càng tiều tuỵ?
Trần Oanh Nhi cả kinh, vội cười gượng nói:
- Nào có gì tiều tuỵ đâu, gần đây công việc quá nhiều, bận rộn quá thôi...
Giang Đô thấy Trần Oanh Nhi thoáng có chút chột dạ, không khỏi cười duyên nói:
- Ngươi lừa ta.... Làm gì có ai bận đến thành u oán vậy? Chắc ngươi vừa lòng ai, vì y mà tiều tuỵ đúng không?
Trần Oanh Nhi thầm than, người ta vừa lòng là người hằng ngày cùng phòng với ngươi, hắn còn từng là hôn phu của ta, bí mật này sao ta có thể nói ra?
- Quận chúa đừng nói bừa, cái gì mà vừa lòng ai, ta thực sự là quá bận mà thành thôi...
Trần Oanh Nhi cúi đầu, buồn bã nói:
- Ta không giống người, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, thân phận tôn quý. Ta là nữ thương nhân, vì cầu tài, bôn ba vì gia nghiệp, sớm đã vứt lễ nghi phía sau, còn quan tâm gì đến dung mạo?
Giang Đô quận chúa nghe vậy đồng tình, kéo tay Trần Oanh Nhi an ủi nói:
- Ngươi cũng đừng tự làm khổ mình quá, chúng ta là nữ nhân, cuối cùng cũng phải lập gia đình, giúp chông dạy con, gia nghiệp là việc của nam nhân...
Trần Oanh Nhi nhìn Giang Đô, thâm ý nói:
- Quận chúa, ngươi gả cho vị hôn phu tốt, Tiêu... Tiêu đại nhân là người ngươi muốn gà, mong muốn được thoả nguyện, ngươi có biết ta hâm mộ ngươi thế nào không? Người hữu tình sẽ thành thân thuộc, các ngươi thành thiên cổ giai thoại...
Giang Đô mặt ửng đỏ, cảm khái nói:
- Mệnh nữ nhân, trước nay đều thân bất do kỷ, đều có cơ duyên, ta xem như may mắn,...
Dừng một chút, Giang Đô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Oanh Nhi, nói:
- Oanh nhi, sao ta cảm thấy lời ngươi nói có gì là lạ?... Oanh nhi, có phải trước kia ngươi biết tướng công ta?
Trần Oanh Nhi sợ hãi cả kinh, vội vàng lắc đầu phủ nhận nói:
- Không có Tiêu đại nhân là trọng thần trong triều, ta là nữ nhân thương hộ, sao có thể biết hắn?
- Nhưng... Ta nghe tướng công nói, hắn trước kia từng là con rể một hộ thương gia ở Giang Phổ, vừa hay nhà ngươi cũng là thương hộ...
Trần Oanh Nhi càng kinh hoảng, vội vàng giải thích:
- Thiên hạ thương hộ không nghìn thì vạn, sao lại trùng hợp vậy? Quận chúa người lo lắng nhiều rồi...
Giang Đô tính cách đơn thuần, nghe vậy cẩn thận nghĩ ngợi, bật cười nói:
- Là ta nghĩ nhiều, chắc gần đây nhàn rỗi sinh ra những suy nghĩ kỳ quái...
Trần Oanh Nhi khẽ thở dài, không hiểu vì sao nàng không muốn Giang Đô biết chuyện vũ của nàng và Tiêu Phàm, chuyện này dù không tính là bí mật nhưng chuyện liên quan đến Tiêu Phàm nàng không muốn chia sẻ với phu nhân của hắn.
Tâm tư nữ nhân kỳ quái như vậy.
Giang Đô cũng hâm mộ nhìn Trần Oanh Nhi nói:
- Kỳ thực đôi khi ta rất hâm mộ ngươi, có thể vào Nam ra Bắc, thưởng thức cảnh sắc ven đường, nhìn thấy nhiều chuyện thú vị, không như ta ở thâm cung nội viện không biết khói lửa nhân gian, cả đời chỉ ở trong phòng thêu hoa chờ chồng...
Trần Oanh Nhi có chút kinh ngạc nhìn nàng, nói:
- Ngươi không thích ở cùng Tiêu đại nhân sao?
Giang Đô vội vàng phủ nhận nói:
- Nào có chuyện đó, ta cùng tướng công trải qua gian nan mới đến được với nhau, sao lại không thích?
Tiếp theo nàng lại thở dài nói:
- Ta chỉ là... Có lẽ là ta quá không biết đủ, tướng công nói với ta thế giới bên ngoài mới mẻ, tuyệt vời cỡ nào. Hắn nói đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, lãnh thổ Đại Minh ta rộng lớn khiến lòng ta rất tò mò, muốn nhìn xem...
Giang Đô cũng có chút ngại ngùng cười nói:
- Oanh nhi, có phải ta quá không biết hưởng phúc không? Có tướng công yêu thương ta bên cạnh như vậy còn sinh tham niệm vậy...
Trần Oanh Nhi há miệng, vạn phần kinh ngạc nói:
- Quận chúa, ý của ngươi là... Ngươi muốn đi du lịch?
Giang Đô cười khúc khích, sẵng giọng:
- Nói gì vậy, ta đã là vợ người ta, tương lai còn sinh con dưỡng cái, sao còn có thể chạy lung tung bên ngoài? Còn ra thể thống gì?
Một đạo linh quang hiện lên trong đầu Trần Oanh Nhi, nàng im lặng không nói, trầm tư sau nửa ngày, vẻ mặt dần dần trở nên do dự.
Chuyện này... Phải làm sao? Có thể làm sao? Có gây hậu quả nghiêm trọng không? Hắn... Nếu tức giận ta thì phải làm sao?
Trong lúc do dự, Trần Oanh Nhi nhìn thấy bức hoạ Tiêu Phàm phái người mang đến tặng nàng, hoạ vô điệp, hoa vô hương, ám chỉ cả đời cô độc...
Vừa thấy, nội tâm Trấn Oanh Nhi liền đau đớn. Khẽ cắn răng, vẻ do dự biến thành kiên định, khoé miệng nàng nhếch lên lộ ra nụ cười quỷ dị, ánh mát xoay chuyển như sắp đùa dai.
- Quận chúa nếu muốn đi du lịch một chuyến cùng không phải rất khó, thậm chí...
Trần Oanh Nhi cười, thong thả nói:
- Thậm chí chung ta có thể rời kinh sư, Bắc thượng ngắm nhìn cẩm tú giang sơn Đại Minh ta.
Giang Đô sợ tới mức hít một hơi khí lạnh, cả kinh nói:
- Hiện tại rời kinh? Vào lúc này? Ngươi điên à? Đùa gì vậy?
Trần Oanh Nhi cười nói:
- Ta điên chỗ nào? Có mười thuyền gạo đang đỗ bên cạnh sông Tần Hoài chuẩn bị đi Bắc Bình phủ... Vốn chuyến này ta đi cũng được, không đi chẳng sao, bất quá một khi quận chúa đã có nhã hứng du ngoạn ta liền bồi người một phen, ý người thế nào, quận chúa điện hạ?
Giang Đô bị doạ đến trắng bệch, sau đó lại ửng hồng, thanh âm khẽ chuyển, xoắn xuýt nói:
- Không được, tuyệt đối không được... Quá vội vã, ta không thể nói với tướng công, không được...
- Ý quận chúa là, người rất muốn rời kinh, chỉ là không biết nói với Tiêu đại nhân thế nào đúng không?
Giang Đô lo sợ không yên gật đầu.
- Tiêu đại nhân chẳng lẽ là người cổ hủ, không cho ngươi chạy loạn?
- Hoàn toàn ngược lại ta, tướng công thường xuyên nói muốn ta ra ngoài nhiều hơn, thế giới bên ngoài rất tuyệt vời, nhân sinh một đời, cỏ cây một thu, bỏ qua thì quá đáng tiếc....
Trần Oanh Nhi nụ cười càng mê người:
- Tiêu đại nhân thật là người thoáng, quận chúa thật có phúc. Một khi Tiêu địa nhân đã nói như vậy thì ngươi còn lo lắng gì? Nữ nhân chúng ta xa nhà một chuyến là rất khó, bỏ qua lần này sẽ rất khó có lần sau. Không phải quận chúa muốn ra ngoài sao? Cơ hội đã bày ra trước mặt người còn do dự điều gì?
Giang Đô nghe vậy có chút động tâm, khuôn mặt vì kích động càng thêm ửng hồng.
- Nhưng... Nhưng ta phải về nói với tướng công một tiếng mới được....
- Cũng đã là lão phu lão thê, còn lưu luyến không rời vậy?
Trần Oanh Nhi trêu đùa:
- Ngươi viết một bức thư phái người đưa cho Tiêu đại nhân không phải xong rồi sao? Thuyền nhanh chóng phải khởi hành, còn có thời gian chờ vợ chồng ngươi ỷ ôi tạm biệt sao?
- Nhưng... Chúng ta đều là nữ lưu yếu nhược, nếu trên đường có chuyện...
- Ta có hộ viện, còn có nhiều tiêu sư trên thuyền như vậy, ngươi có trăm thân quân hộ vệ, từ nam tới bắc ta đều đã sớm giao hảo, ngươi còn sợ gì?
- Ai nha, đi lại chỉ bất quá hai tháng mà thôi, quận chúa đừng do dự nữa, nhanh lên thuyền đi, ngươi ở trên thuyền viết thư, ta liền phái người đưa cho Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân chắc chắn không trách cứ ngươi, đi nào, nhanh lên thuyền...
- Oanh nhi, ngươi... Ngươi đừng kéo ta nha, ta thật sự... Còn chưa nghĩ thông đâu, tướng công sẽ mất hứng...
Trần Oanh Nhi mắt điếc tai ngơ, kéo Giang Đô nhanh chóng đi về bến tàu.
Tiêu Phàm, ngươi muốn ta cả đời cô độc, ta liền kéo phu nhân người đi, cho ngươi nếm mùi hai tháng chăn đơn gối chiếc, Trần Oanh Nhi ta tuy là nữ thương hộ đê tiện nhưng không phải tuỳ tiện cho ngươi muốn làm gì thì làm.
Lúc thương thuyền Trần gia giương buồm đi xa cũng là lúc Tiêu phủ đang rất náo nhiệt.
Tào Nghị nắm bình trà, ngửa cổ uống một ngụm, sau đó xoa miệng cười nói:
- Tiêu lão đệ, chiêu này quả nhiên cao minh, họ Hoàng kia nếu có thể sống từ Bắc Bình về, chúng ta lại châm thêm mồi lửa, lão gia hoả kia không sống nổi ở kinh sư...
Tiêu Phàm xua tay khiêm tốn cười nói:
- Thế này có là gì, âm mưu quỷ kể chỉ là tiểu đạo, không lên được mặt bàn, ưu điểm của ta không đang nhắc đến...
Tào Nghị liếc xéo hắn liếc mắt, chậm rãi nói:
- Nhưng... Từ khi ta biết ngươi tới nay người đều dùng âm mưu quỷ kế, chưa từng gặp ngươi đường đường chính chính làm gì, đây là vì sao?
Tiêu Phàm cứng lại, tiếp theo có chút nổi giận nói:
- Đó không phải là sở trường của ta còn chưa có phát huy ra sao? Ta đây chẳng những thiên tài kinh thiên động địa, tay trái Thanh Long, tay phải Bạch Hổ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, vừa bước ra cửa đã vang danh thiên hạ...
Tào Nghị há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Phàm.
Thái Hư lão đạo bên cạnh rất không nể tình, há to miệng ngáp một cái
Người xuất gia không hiểu triều đình tranh đấu, Thái Hư hiện tại rất nhàm chán.
Tiêu Phàm liếc mắt nhìn Thái Hư không có tinh thần bên cạnh, không khỏi buồn cười nói:
- Sư phụ, tối hôm qua lại ở thành lâu nào, cùng cô nương nào vậy?
Nghe được hai chữ "Cô nương", Thái Hư tinh thần rung lên, tức khắc buồn ngủ toàn bộ tiêu tán.
- Tối hôm qua bần đạo cùng sư huynh ở trong Ám Hương lâu, cùng những vị nữ thí chủ tu tiên... Ám Hương lâu thực sự tuyệt, nhóm nữ thí chủ còn chưa thành tiên mà ta và sư huynh đã lên tiên rồi, vô lượng thọ phật...
Thái Hư nở nụ cười dâm đãng.
Tiêu Phàm đầu đầy hắc tuyến, vạn phần bất đắc dĩ nói:
- Sư phụ... Ta van cầu ngươi, ngươi không thấy chút nhục nhã nào ra? Ta đây đồ đệ ngươi giữ mình trong sạch, ngươi là sư phụ mà như ngựa giống vậy, đấy là đạo lý gì vậy? Ta không rõ, không lẽ người không có khái niệm trinh tiết sao?
- Khái... Khái niệm trinh tiết?
Thái Hư mờ mịt:
- Trinh tiết gì?
- Ngươi quả nhiên không biết trinh tiết là gì?
Tiêu Phàm đau lòng không thôi:
- Thanh lâu là nơi để ngươi lưu luyến vậy sao? Từ đạo đức mà nói, người khác vừa mới kéo quần lên từ trong phòng đi ra, ngươi lại cởi quần đi vào tiếp, ngươi thấy có ý nghĩa sao? Hành vi này... Là của người sao?
- Không phải người thì là gì?
Hai người trăm miệng một lời ngạc nhiên hỏi.
- Khỉ!
......
......
- Không phải ngươi cũng cưới hai người sao?
Thái Hư vô sỉ trừng mắt nhìn hắn.
- Sao giống nhau được, ta cùng Hoạ Mi và Giang Đô tình đầu ý hợp, còn ngươi thuần tuý là phát tiết thú tính, từ góc độ đạo đức mà nói chúng ta căn bản không thể so sánh. Chỉ có kẻ bất lực không có bản lĩnh tìm vợ mới chui vào thanh lâu thôi.
Tiêu Phàm vô cùng đau đớn nói.
Thái Hư mất hứng:
- Chỉ có thái giám mới không vào thanh lâu a. Đồ đệ dám giáo huấn sư phụ, vô pháp vô thiên. Ngươi quản bản thân cho tốt đi đã, nếu không quản được nữ nhân của mình, làm quan lớn mấy cũng chỉ là người nhu nhược..
Tiêu Phàm tự mãn cười:
- Mới hai người mà thôi, đệ tử xử được...
Vừa dứt lời, Trương quản gia vội vã tiến vào tay cầm phong thư đưa Tiêu Phàm nói:
- Lão gia, vừa mới có người đưa thư tới đây, đưa đến liền rời đi...
Tiêu Phàm nhíu mày nhân thư, vừa mở ra vừa nói:
- Người nào thần bí vậy?
Mở thư ra, Tiêu Phàm liền thất thanh:
- Giang Đô sao lại quen biết Trần Oanh Nhi?
Tào Nghị cùng Thái Hư hai mặt nhìn nhau, không hiểu ra sao.
Tiêu Phàm vẻ mặt ngưng trọng, cẩn thận đọc kĩ thư từ đấu đến cuối, mặt không khỏi co rút vài cái.
Tiêu Phàm giương mắt, ánh mắt chết lặng vô thầnm lại lo vợ không yên, nói chung là hai chữ “bất lực”.
Thái Hư thấy thế nóng nảy hỏi:
- Ngươi làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Phàm giật mình, phục hồi tinh thần, đột ngột vọt tới trước mặt Thái hư, nức nở buồn bã nói:
- Sư phụ, ta... Ta là người nhu nhược.
Thái Hư nhẹ nhàng thở ra, lại giận lại thương yêu nhìn hắn một cái, sau đó từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ nhỏ, vẻ mặt thông hiểu nói:
- Bần đạo đã sớm biết ngươi là người nhu nhược, một lúc cưới liền hai người vợ thiên kiều bá mị, sáng tối chinh phạt không ngừng, không biết tiết chế, có thể không nhu nhược sao? Cầm lấy, đêm làm vài giọt, đảm bảo ngươi kim thương bất khuất cả đêm...
Tiêu Phàm nhìn chằm chằm bình sứ thật lâu không nói: "......"
......
......
Không khách khí cất bình sứ đi, Tiêu Phàm thần tình chua xót nói:
- Sư phụ, ta không phải ý kia a, Giang Đô quận chúa, vợ ta nàng... Nàng chạy theo người khác.
Thái Hư cùng Tào Nghị chấn động, không dám tin nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
Thật lâu...
Phanh
Tào Nghị vỗ án bật dậy, giận tím mặt:
- Phản rồi, dám câu dẫn phu nhân Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, đương đường hoàng tỷ đương triều, quận chúa điện hạ. Để ta xem là vương bát đản nào ăn gan hùm uống mật gấu dám giở trò với Tiêu lão đệ ta. Để ta phái người bắt vương bát đản kia, bằm thây vạn đoạn!
Tiêu Phàm rồi rắm nhìn hắn, sau đó thở dài, buồn bã nói:
- Không cần, vợ ta bỏ chạy cùng một nữ nhân....
Tào Nghị: "......"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT