Tiêu Phàm cả kinh, nhìn quanh thấy mọi người như đang chờ xem kịch nhìn mình, hắn khó xử cười nói:
- Hoàng tiên sinh, tại hạ thất thố, thật ngại quá...
- Hừ, hay là lời lão phu nói Tiêu Chỉ huy sứ đại nhân không ủng hộ? Thế cho nên nhàm chán đến buồn ngủ?
Hoàng Trừng tức giận nói.
- Tiên sinh nói quá lời, hạ quan gần đây có chút mệt mỏi, mùa hè đến mà, này... Ngài hiểu mà...
Tiêu Phàm rất ngượng ngùng cười cười:
... Hoàng tiên sinh, nếu ngài thay nói bằng vè hoặc rap chắc chắn hạ quan sẽ hứng thú chú ý nghe.
Hoàng Trừng cười lạnh:
- Một khi Tiêu đại nhân đã khinh thường lời lão phu nói như thế, thì lão phu rất muốn nghe ý kiến của Tiêu đại nhân về việc tước phiên.
Tiêu Phàm khó xử nói:
- Này... Có tiên sinh ở đây, tại hạ như vậy có phải là quá mất lễ phép rồi, thôi thỉnh tiên sinh nói tiếp vậy...
- Không, lão phu hôm nay phải nghe ngươi nói.
Hoàng Trừng vẻ mặt rất bướng bỉnh.
Một bên Chu Doãn Văn cùng các đại thần dường như đồng loạt hét lên:
- Nói đi, Tiêu đại nhân đừng khách khí, nói đi...
Tiêu Phàm thở dài, vẻ mặt đau khổ nói:
- Một khi đã Hoàng tiên sinh nhất định muốn phải hạ quan nói, hạ quan không dám không theo, đành phải bêu xấu...
Nói xong Tiêu Phàm từ trong lòng lấy một cuốn sách mỏng bìa xanh, hai tay dâng lên Chu Doãn Văn nói:
- Về chuyện tước phiên, hạ quan kiến thức nông cạn, cũng đã ghi thiển kiến lên cuốn này, thỉnh bệ hạ cùng các vị nhìn qua, xin mọi người đừng giễu cợt.
Mọi người thấy Tiêu Phàm với việc tước phiên lại ghi được thành sách, rõ ràng hắn rất chú tâm, không khỏi thầm gật đầu, bất luận hắn có làm được gì đáng kể không, chỉ tính thái độ này đã đáng khen ngợi rồi.
Lập tức vẻ mặt giận dữ của Hoàng Trừng cũng thoáng giãn ra, giống như khe ngợi nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm khó xử cười gượng: "......"
Chu Doãn Văn tiếp nhận, sau đó gấp gáp mở ra, hắn rất muốn biết kẻ luôn làm người khác không ngờ tới như Tiêu Phàm sẽ đưa ra cao kiến gì.
Vở rất mỏng, đại khái chỉ có hơn mười trang, Chu Doãn Văn mở ra nó, mới vừa đọc trang thứ nhất, hắn đã không nhịn được hít một hơi lạnh.
"Tê ——" Chu Doãn Văn phi thường khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm sau đó nhanh chóng lật tiếp trang sau.
Rất nhanh, thứ hai trang mở ra, Chu Doãn Văn lại hít một hơi khí lạnh.
"Tê ——" Theo thường lệ, Chu Doãn Văn ngẩng đầu khiếp sợ nhìn nhìn Tiêu Phàm, lại lật tiếp trang thứ ba...
......
......
Chu Doãn Văn mỗi lần lật một tờ liền hít một hơi khí lạnh, giống như thấy quỷ, làm các địa thần bên cạnh cực kỳ ngứa ngáy. Bọn họ nhìn chắm chằm vào cuốn sách trong tay Chu Doãn Văn, muốn biết Tiêu Phàm viết điều kinh thế hãi tục gì mà khiến thiên tử giật mình như thế.
Trầm mặc trong chốc lát, Chu Doãn Văn khuôn mặt tuấn tú khẽ có chút vặn vẹo nhìn vào Tiêu Phàm.
- Tiêu thị độc, này... Đây chính là chính sách tước phiên của ngươi?
Chu Doãn Văn khẽ liếc liếc mắt nhìn Hoàng Trừng, khuôn mặt tuấn tú dần dần trở nên đỏ bừng.
Tiêu Phàm vẫn ung dung phất vạt áo nói:
- Bệ hạ, quan điểm của thần thật nông cạn, không lên được mặt bàn, mong ngài đừng chê cười.
Chu Doãn Văn cố gắng duy trì bình thường, gật đầu nói:
- Không lên được mặt bàn... Ân, quả thật có chút không được, như vậy đi, trẫm đem nó cho các vị đại thần nhìn một lần, mọi người cùng xem qua chủ trương trước phiên của Tiêu thị độc, ân, cuối cùng mới truyền cho Hoàng tiên sinh, mời Hoàng tiên sinh... Ân, giám định và thưởng thức...
Chu Doãn Văn nói tới đây, gương mặt đã vặn vẹo giống như đang rất cố gắng nén cười vậy
Chu Doãn Văn duỗi tay, đưa cuốn sách cho thủ hạ một bên, người đó mở ra, hai mắt tức khắc mở to, phản ứng giống hệt Chu Doãn Văn lúc trước.
Chứng kiến biểu tình của người kia, những đại thần khác kiềm chế không được, như ong vỡ tổ nhào tới xem.
Chỉ có Hoàng Trừng ngồi ngay ngắn tại ghế trên vẫn không nhúc nhích, còn hung hăng trừng mắt lườm Tiêu Phàm.
Cố lộng huyền hư, lấy lòng mọi người, tiểu tử này chỉ vậy thôi.
Chúng thần vây quanh xem cuốn sách, đều cùng hít một hơi lạnh, phản ứng giống như Chu Doãn Văn lúc trước.
Tiếp theo, chúng thần bắt đầu nho nhỏ nghị luận.
- Đây là tranh vẽ, không phải tự viết a.
- Bức tranh đó... Ai nha, thực sự là nhìn không được, nhìn không được nha.
Người nói câu này lại là người mở to mắt hơn ai khác.
- Vị nữ tử này... Hình như là Tiên Tiên cô nương của Hương các, là hồng bài đấy nha.
- A? Nam tử trên tranh sao lại giống như Hoàng tiên sinh vậy?
- Hư —— nhỏ giọng chút, còn muốn xem không?
Mọi người chột dạ đồng thời nhìn về phía Hoàng Trừng, sau đó lại tiếp tục xem.
- Tư thế này.. Chà thật là lợi hại a, đúng là bình thường nhìn không ra...
- Lợi hại, lợi hại...
Mọi người lại cùng lúc ngẩng đầu, kính ngưỡng bội phục nhìn Hoàng Trừng.
Hoàng Trừng bị mọi người nghị luận rốt cuộc ngồi không yên, hắn cảm thấy da đầu run lên, đồng thời có dự cảm xấu, —— hôm nay lại bị Tiêu Phàm tiểu vương bát đản kia chơi một vố rồi.
Bất chấp lễ phép, Hoàng Trừng vội vàng đi đến trước đại thần, chộp lấy cuốn sách, run rẩy mở ra, vừa nhìn nội dung bên trên khiến hắn suýt tý nữa là ngất xỉu tại chỗ.
Chỉ thấy hơn mười trang giấy, toàn bộ đều là Xuân cung đồ, nữ diễn viên là Tiên Tiên cô nương, còn vị nam chính phong tao, tư thế phong phú kia chính là bản thân hắn.
Hoàng Trừng hai mắt tối sầm, thiếu chút ngã quỵ.
Tay run rẩy chỉ vào Tiêu Phàm, Hoàng trừng mặt già đỏ bừng, nổi giận quát:
- Tiêu Phàm... Ngươi... Ngươi... Đồ vô sỉ mất dạy... Lại dám sỉ nhục lão phu như thế... Lão phu... lại dám như thế bố trí giày xéo lão phu... Lão phu..."
Tiêu Phàm một bộ mạc danh kỳ duỗi tay lấy cuốn sách trong tay Hoàng Trùng, vừa xem, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ:
- A, thật ngượng quá, bệ hạ, thần dâng nhầm sách, quả thật là nhầm...
Chu Doãn Văn mặt đỏ bừng, gắt gao cắn răng cố bình tĩnh, nói:
- Ân, ngươi cầm sai, này... Trẫm đã đã biết, đã sớm biết...
Hoàng Trừng nhận ánh mắt kính nể của mọi người, tức thì xấu hổ vô cùng, mặt già lúc xanh lúc đỏ, quả thực muốn đâm đầu vào cột chết để biểu thị trong sạch.
- Hoàng tiên sinh, ngươi phải tin tưởng ta, ta... Thực không phải cố ý...
- Ngươi... Ngươi hỗn trướng, vì saolại vẽ hình lão phu lên tranh? Lão phu lúc nào cùng Tiên Tiên... Cẩu thả như vậy?
Hoàng Trừng phẫn nộ đến cực điểm
Tiêu Phàm vội vàng sợ hãi nói:
- Hạ quan sai lầm rồi, hạ quan sẽ đốt nó...
Chu Doãn Văn nóng nảy, lặng lẽ nói:
- Ai nha, đừng lãng phí đồ tốt thế, để ta xem vài ngày đã...
Tiêu Phàm nhẹ giọng trả lời:
- Bệ hạ đừng nóng vội, nhà ta trong còn có hơn ba trăm quyển, đều là Hoàng tiên sinh...
Chu Doãn Văn thoải mái mà cười:
- ... Thật tốt quá.
Nội sử đi theo Chu Doãn Văn, tuỳ thời ghi lại lời nói và việc làm thường ngày, vừa viết vừa nhắc nhở nhẹ:
- Đầu tháng sáu năm Hồng Vũ thứ ba mươi mốt, Xuân Phường giảng độc quan Hoàng Trừng cùng Hương các Tiên Tiên cô nương tằng tịu với nhau, gian tình này bị Cẩm Y vệ chỉ huy sứ Tiêu Phàm phát hiện, Tiêu Phàm tấu trình với hoàng đế. Bức tranh khó coi, ngự lãm xong hạ chỉ đốt. Hoàng Trừng lúng túng không thể nói rõ với triều đình...
Tiếp đến nội sử ánh mắt khinh bỉ nhìn Hoàng Trừng, tiếp tục múa bút thành văn nói:
- ...Vì triều đình gièm pha, sử gọi là “Đế sư diễm đồ phong ba”
Hoàng Trừng nghe vậy thiếu chút nữa ngất xỉu đi, hắn oán hận một dậm chân, bi phẫn vạn phần hô to:
- Bệ hạ bảo trọng, lão phu... Lão phu không sống nữa....
Nói xong Hoàng Trừng cúi đầu lao tới long trụ một bên
Tiêu Phàm kinh hãi, vội vàng ôm lấy Hoàng Trừng, lớn tiếng trấn an:
- Đừng ngớ ngẩn, bình tĩnh a...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT