Trong Võ Anh điện.

Thời tiết ấm áp nhưng bầu không khí trong điện lại lạnh thấu xương.

Chu Nguyên Chương một đôi mắt ưng tản mát ra quang mang sắc bén mà âm lãnh, giống một con thú hoang tập trung nhìn con mồi sắp sửa bắt được.

Tiêu Phàm toàn thân run rẩy.

Thế gian chỉ có một Chu Nguyên Chương, hắn giết người như ngóe, ai ở gần hắn mà vẫn bình tĩnh thong dong được.

Tiêu Phàm càng hối hận mình không đánh đã khai, lão Chu nguyên bản dự định nói với hắn chuyện Chu Lệ quay về Bắc Bình, kết quả mình lại sợ tới mức chủ động khai chuyện hắn cùng Giang Đô quận chúa. . .

Hiện tại Tiêu Phàm mới thật cảm nhận sâu sắc, cắt ngang lời người khác đang nói là hành vi rất không lễ phép, loại hành vi này chẳng những không lễ phép, hơn nữa rất muốn chết. . .

Hiện tại làm sao bây giờ? Loại chuyện xấu này một khi đã lộ ra, Chu Nguyên Chương cho dù muốn giả bộ hồ đồ cũng không nổi nữa, dù sao danh dự Hoàng gia không thể làm bẩn. Biện pháp phổ biến nhất vẫn là trương khuôn mặt nịnh nọt ra, cúi đầu khom lưng cầu Chu Nguyên Chương đổi cháu rể, trên đời này nhân trung tuấn kiệt rất nhiều, không cần phải chọn Cảnh Tuyền. Cái khác không nói, Cảnh Tuyền kia vận khí xui xẻo, cháu gái lão Chu theo hắn, khẳng định hạnh phúc không đến đâu. . .

Nói như vậy được không? Phỏng chừng lão Chu không đáp ứng.

Vả lại Tiêu Phàm cũng không quá quen ra vẻ nịnh nọt, trong lòng hắn, người với người địa vị có lẽ là không công bằng , nhưng nhân cách là ngang hàng , nếu nhân cách không công bằng, chỉ có thể là mình cao hơn người khác mà thôi.

Trong đại điện yên tĩnh không tiếng động, Tiêu Phàm cúi đầu, lẳng lặng chờ đợi Chu Nguyên Chương xử lý.

Hắn cũng không hối hận đính ước cùng Giang Đô quận chúa, một nam nhân thích một nữ nhân, không cần so đo hậu quả quá nhiều, tình cảm vốn là kết quả của xúc động. Khi Tiêu Phàm gật đầu tiếp nhận Giang Đô quận chúa, hắn đã chuẩn bị tâm lý.

Đợi thật lâu, lại nghe Chu Nguyên Chương như có như không thở dài.

Tiêu Phàm kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Chu Nguyên Chương từ từ nhắm hai mắt, cũng không thèm nhìn tới hắn, mà là chậm rãi mở miệng, nói một chuyện khác.

- Trẫm đã quyết ý mệnh Yến Vương quay về Bắc Bình.

Tiêu Phàm có chút, khẽ có chút giật mình, lão Chu nói những lời này là có ý gì? Chuyện mình cùng Giang Đô quận chúa sao hắn không đề cập tới?

- Này. . . Bệ hạ anh minh.
Tiêu Phàm không dám chậm trễ, vội vàng phụ họa.

Chu Nguyên Chương mở mắt ra, ánh mắt giống như xem thấu tâm can hắn.

- Ngươi thật sự cho rằng trẫm quyết định này rất anh minh sao?
Chu Nguyên Chương khóe miệng nhếch lên cười trào phúng.

Tiêu Phàm gật đầu, thản nhiên nói:
- Bệ hạ kiền cương độc đoán, thần phản đối cũng không hữu dụng, sao phải làm chuyện không có tác dụng gì?

Chu Nguyên Chương cười, đối với người thanh niên này hắn có chút thưởng thức , thưởng thức chính là hắn lời nói và việc làm không giống người thường.

- Nếu Hoàng Trừng bọn họ cũng hiểu được lý lẽ giống ngươi như vậy thì tốt rồi, trẫm cần gì lo lắng tương lai Doãn Văn thủ không được giang sơn?

Tiêu Phàm cười cười, không dấu vết nhẹ nhàng vỗ mông ngựa, nói:
- Con cháu đều có phúc của con cháu, bệ hạ lúc danh chấn thiên không có hoàng gia gia nóng ruột nóng gan vì bệ hạ, bệ hạ vẫn đánh hạ được giang sơn cẩm tú này đó thôi.

Chu Nguyên Chương nghe vậy quả nhiên mặt rồng đại duyệt, sau đó ngạo nghễ cười to, cười xong Chu Nguyên Chương nhìn vào Tiêu Phàm, ý vị thâm trường nói:
- Ngươi một lòng phụ tá Doãn Văn, trẫm rất vui mừng, bất quá. . . Bất luận Yến Vương có tâm gì, hắn dù sao cũng là hoàng tử của trẫm. . .

Tiêu Phàm trong lòng ngưng trọng, cẩn thận nói:
- Bệ hạ ý tứ là?

- Ngươi là Cẩm Y vệ Đồng Tri, tay nắm trọng quyền sinh sát, cùng Yến Vương kết thù kết oán quá sâu, mấy cái này trẫm đều biết. Nhưng mà Yến Vương là trẫm mệnh hắn quay về Bắc Bình , ngươi cũng không thể nhân thời cơ hắn quay về mà trả thù ám sát a. . .
Chu Nguyên Chương híp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nói.

Tiêu Phàm cả người run lên, vội vàng quỳ xuống tại chỗ nói:
- Thần sợ hãi! Thần tuyệt đối không dám làm trái thánh ý!

Chu Nguyên Chương chậm rãi gật đầu, nói:
- Còn nhớ rõ trẫm trước kia nói với ngươi không? Trẫm vẽ cho ngươi một vòng tròn, trong đó, trẫm có thể mặc cho ngươi hồ đồ. Nhưng nếu ngươi không biết điều vượt qua ranh giới thì trẫm sẽ không bỏ qua...

Tiêu Phàm cả người mồ hôi lạnh đầm đìa, run giọng nói:
- Thần ghi nhớ thánh huấn!

Chu Nguyên Chương rốt cục lộ ra mỉm cười, nói:
- Nhớ rõ là tốt rồi, làm thần tử, mỗi khắc ngươi đều phải nhớ kĩ, ngươi làm tốt bổn phận trẫm tất lấy lễ quốc sĩ đối đãi ngươi.

- Thần khấu tạ hồng ân bệ hạ.

Tiêu Phàm trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mang theo vài phần lấy lòng hàm xúc cười nói:
- Bệ hạ yên tâm, thần nhất định làm trung thần danh lưu sử xanh, bệ hạ vẽ vòng tròn thần sẽ thoải mái dạo chơi bên trong, không khi nào bước ra ngoài . . Bệ hạ không chuyện khác chứ? Thần cáo lui trước. . .

Tiêu Phàm vui rạo rực cúi đầu, sau đó liền đứng lên, chậm rãi thối lui ra cửa điện.

Tâm tình của hắn tràn ngập sung sướng, thật tốt quá! Chuyện Giang Đô quận chúa lão Chu không đề cập đến, xem ra lão Chu tính hồ đồ hỗn cho qua. Ân, tương lai chờ lão Chu vừa chết, Chu Doãn Văn làm Hoàng đế, tại sao phải sợ hắn không giúp ta cưới tỷ tỷ hắn?

Xuân phong ấm áp, ánh nắng tươi sáng, thế giới tốt đẹp cỡ nào. . .

Lúc lui đến của đại điện, thanh âm Chu Nguyên Chương lạnh lùng giống như từ xa xôi bay tới, lạnh lẽo thấu xương.

- Cháu gái trẫm bị ngươi ôm hôn sờ soạng, ngươi không có một câu công đạo sao?

. . .

. . .

Chu Nguyên Chương nhàn nhạt nói một câu, khoảnh khắc đẩy Tiêu Phàm từ nhân gian tốt đẹp xuống địa ngục.

Tiêu Phàm mắt phiếm hồng, hắn cảm thấy hôm nay thật sự không phải là ngày may mắn, lão thiên hôm nay quyết định muốn chơi chết hắn đây mà . .

Tiêu Phàm máy móc đứng thẳng, lúc ngẩng đầu nghe thấy tiếng xương mình kêu răng rắc, ánh mắt hắn đăm đăm nhìn chằm chằm Chu Nguyên Chương phía sau long án mặt không chút thay đổi, cả người giống như tiến vào hầm băng, lạnh thấu xương.

- . . . Công đạo?
Tiêu Phàm lắp bắp nói.

Chu Nguyên Chương chậm rì rì nói:
- Đúng, công đạo, quận chúa Hoàng gia, thiên chi kiêu nữ, lại đã sớm có hôn ước với con trai Trường Hưng hầu, hôm nay bị Tiêu Phàm ngươi ôm rồi kéo đi trước mặt cả nghìn người, toàn thân còn ướt đẫm. Danh tiết Giang Đô đều bị ngươi hủy, trẫm muốn hỏi ngươi một chút, công đạo với trẫm thế nào đây?

Chu Nguyên Chương nói rất bình thản, nhưng trong giọng nói lại mang theo hàn ý dày đặc, bầu không khí trầm mặc trong đại điện ngưng đọng lại.

- Công... Công đạo thế nào đây?
Tiêu Phàm mồ hôi chảy đầy mặt, mà khí lực giơ tay lên lau cũng không có.

Chu Nguyên Chương khóe miệng tựa cười tựa không cong lên đầy cao thâm, hỏi ngược lại:
- Ngươi nói đi?

Tiêu Phàm chần chừ nói:
- Nếu không. . . Thần mua cho quận chúa bộ đồ mới coi như nhận lỗi?

Chu Nguyên Chương nụ cười biến mất, âm trầm nói:
- Như vậy là được?

Tiêu Phàm cắn răng nói:
- . . . Lại thêm một bản tự kiểm điểm sâu sắc!

Chu Nguyên Chương:
- . . .

Trong điện quân thần hai người lâm vào trầm mặc.

Thật lâu, Chu Nguyên Chương nhàn nhạt mở miệng nói:
- Tiêu Phàm. . .

- Có thần!

- Lúc trẫm mới quen ngươi, vẫn nghĩ ngươi là quân tự nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc...

- Thần quả thật là.

- . . . Hiện tại trẫm mới phát giác, ngươi kỳ thật không hơn gì hỗn đản.

Tiêu Phàm bùm quỳ xuống, kịch liệt nói:
- Thần. . . Sợ hãi!

- Ngươi sợ hãi cái rắm!

Chu Nguyên Chương trong bình tĩnh bạo phát, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên đỏ bừng, thân hình đột ngột đứng lên, chỉ vào mũi Tiêu Phàm mắng to nói:
- Ngươi cái đồ mất dạy! Giang Đô là trưởng tôn nữ trẫm thương yêu nhất, bị ngươi làm trò trước nhiều người như vậy, hiện tại toàn bộ người trong thiên hạ đều biết rằng các ngươi không minh bạch, ngươi bồi kiện quần áo là xong? Ngươi tưởng trẫm là ai? Ngươi cho rằng danh dự Đại Minh hoàng thất có thể tùy tiện làm bẩn? Huống chi trẫm cùng Trường Hưng hầu sớm có hôn ước, trẫm cùng Trường Hưng hầu kết thân, là vì an ủi công thần, bị ngươi hỗn trướng một tay phá hủy, ngươi nói, ngươi phải bị tội gì!

- Thần hoảng sợ. . .

- Ngươi còn dám sợ hãi!
Chu Nguyên Chương càng nói càng giận, giơ tay cầm một nghiên mực Đoan Khê quý giá trên long án ném đến Tiêu Phàm đang quỳ gối cách đó không xa.
(Theo quan niệm xưa, nghiêng mực làm bằng đá "thủy nham" quanh năm ở dưới suối, tại mỏ đá Lao Khanh thuộc vùng núi Đoan Khê, Trung Quốc mới thật quý hiếm.)

Nghiên mực Đoan Khê gào thét lao tới.

Tiêu Phàm trong lòng cảnh giác, theo bản năng hai tay chống lên sàn, sau đó hai chân duỗi thẳng ra hai bên, xoay tròn, động tác cực đẹp, phản ứng linh mẫn, cả quá trình lưu loát thôi rồi.

Nghiên mực Đoan Khê nhanh như thiểm điện, cơ hồ bay xẹt qua giữa hai chân Tiêu Phàm, xoảng một tiếng hung hăng nện ở long trụ phía sau Tiêu Phàm.

Chu Nguyên Chương ngẩn ngơ, lập tức bật thốt lên khen:
- Hảo thân thủ!

Tiêu Phàm ngạo nghễ mỉm cười:
- Chút tài mọn thôi. . .

Chu Nguyên Chương vừa lộ ra một tia tán dương, lập tức liền phục hồi lại tinh thần, tức khắc giận tím mặt nói:
- Ngươi đồ hỗn trướng tài cái rắm! Quỳ xuống cho trẫm!

Bùm!

Tiêu Phàm biểu tình ngạo nghễ biến mất vô tung, nhanh chóng thành thành thật thật quỳ xuống bi thiết kịch liệt nói:
- Thần. . . Có tội! Thần tội đương tru a ——

Chu Nguyên Chương trong mắt nhanh phun hỏa ra, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm cả giận nói:
- Nói! Ngươi dự định làm sao với Giang Đô quận chúa bây giờ?

- Cưới nàng!
Tiêu Phàm không chút do dự nói.

- Nếu trẫm không đáp ứng?
Chu Nguyên Chương lạnh lùng nói.

Vậy chờ ngươi chết rồi sẽ giải quyết! Tiêu Phàm trong lòng trộm mặc niệm, đương nhiên, lời này là tuyệt đối không thể nói ra, hậu quả rất nghiêm trọng.

Chu Nguyên Chương cũng hết cách nhìn vào hắn, thật lâu mới, nghiến răng nghiến lợi nói :
- Trẫm thực hận không thể một đao giết ngươi a! Nếu không phải ngươi trung thành với Doãn Văn, Giang Đô quận chúa lại đối với sớm sinh ra tình ý, ngươi cho là ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?

Tiêu Phàm cả người chấn động, giật mình nhìn Chu Nguyên Chương.

Chu Nguyên Chương cười lạnh:
- Ngươi cho là chút chuyện giữa ngươi cùng Giang Đô trẫm thật sự hoàn toàn không biết? Tiêu Phàm, chuyện trong thiên hạ này, chỉ cần trẫm muốn biết thì không có chuyện gì lọt tai trẫm được! Cảnh Tuyền bị đánh thành trọng thương, chỉ sợ cũng không thoát khỏi liên hệ với ngươi đi? Ngươi thông minh như vậy, việc này vu cho một cái hòa thượng, hừ! Tiêu Phàm, thông minh bị thông minh hại, làm người phải thành thật một chút mới tốt!

Tiêu Phàm sợ vãi tè, lúc này hắn là thật sự bị dọa sợ rồi.

Cổ nhân cũng không phải ngốc a! Đặc biệt là vị trước mắt này chinh chiến cả đời khai quốc Hoàng đế Đại Minh, quả nhiên không phải dễ hồ lộng như vậy.

- Thần. . . Thần hoảng sợ. . .

- Ngươi sợ hãi lần nữa trẫm thật sự sẽ giết ngươi!
Chu Nguyên Chương nghiến răng nghiến lợi trừng mắt, gằn từng chữ một.

Tiêu Phàm lập tức câm miệng.

Đại điện lại lâm vào trầm mặc.

Chu Nguyên Chương ngồi trở lại trên ghế, mệt mỏi lấy tay xoa huyệt Thái Dương, nhắm mắt thật lâu không nói.

Qua rất lâu, Chu Nguyên Chương mở mắt ra, vô lực nói:
- Tiêu Phàm, trẫm nên bắt ngươi làm gì bây giờ?

Tiêu Phàm cũng thầm nhủ than thở, đúng vậy, sự tình đã bị chọc thủng, chuyện hắn cùng với Giang Đô quận chúa giờ vô pháp trốn tránh. Lão Chu nên bắt ta làm gì bây giờ? Bắt ta đánh ta hay phong thưởng ta... Phỏng chừng lão Chu sẽ không hài lòng đâu.

- Thần. . . Mặc cho bệ hạ xử trí.
Tiêu Phàm cắn răng nói.

Chu Nguyên Chương thở dài, thần sắc hiu quạnh nói:
- Trẫm già rồi, làm việc khó tránh khỏi nhiều băn khoăn, nếu trẫm trẻ ra mười tuổi, Tiêu Phàm ngươi mọc ra trăm cái đầu, cũng bị trẫm chém sạch sẽ. Mười năm trước, trẫm sẽ giết người mặc kệ ngươi có phải là cùng Doãn Văn tương giao tâm đầu ý hợp, lại càng không quản ngươi có cùng Giang Đô đính ước cả đời. Tiêu Phàm, ngươi phải cảm tạ ngươi vận khí tốt, may mắn ngươi không gặp phải trẫm mười năm trước!

Tiêu Phàm cúi đầu không nói.

Chu Nguyên Chương ngẩng đầu nhìn hắn thật sâu, khoan thai nói:
- Thôi, trẫm hôm nay liền tha cho ngươi một hồi, trẫm tuổi tác đã cao, Doãn Văn nhu nhược, thật sự cần một thần tử trung thành đắc lực. Trẫm liền ban thưởng ngươi một lần hoàng ân đi, Giang Đô quận chúa cùng ngươi đồn đãi khắp phố phường đều biết, danh tiết đã hủy trong tay ngươi, tái giá với Cảnh Tuyền cũng không thích hợp. Trẫm liền đính hôn Giang Đô quận chúa cho ngươi, nàng là cháu gái trẫm thương yêu nhất, các ngươi đính ước trọn đời, trẫm cũng không nguyện làm ác nhân chia rẽ nhân duyên người khác. Trẫm sẽ mệnh Khâm Thiên giám chọn ngày tốt, các ngươi nhanh thành hôn, miễn cho bên ngoài đồn đãi càng nói càng khó nghe, bại hoại danh dự thiên gia. . .

Tiêu Phàm đột nhiên ngẩng đầu, vừa mừng vừa sợ nhìn Chu Nguyên Chương.

Hắn không nghĩ tới, chuyện phiền toái quấn quanh lòng hắn thật lâu, nhưng lại giải quyết đơn giản thoải mái như thế. Hắn nguyên tưởng rằng lão Chu sẽ giết hắn, hoặc là lưu đày ngàn dặm. Tưởng bị khiển trách, không ngờ được lão Chu lại thông tình đạt lý, dễ dàng liền đáp ứng hôn sự của hắn cùng Giang Đô quận chúa như thế.

Tiêu Phàm âm thầm cấu đùi mình một lần, phát giác không phải nằm mơ, thực tại còn tuyệt vời hơn trong mơ, cảm giác đê mê làm hắn như đang phiêu.

- Vậy thì. . . Cứ như vậy?
Tiêu Phàm thật cẩn thận thăm dò.

Chu Nguyên Chương hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ác tiếng nói:
- Hay là ngươi còn muốn trẫm hứa hôn cho ngươi mấy công chúa quận chúa nữa sao?

Tiêu Phàm mừng rỡ:
- Bệ hạ thực hào phóng như vậy, thần cung kính không bằng tuân mệnh. . .

- Ngươi làm càn!
Chu Nguyên Chương giận tím mặt.

- A! Thần. . . Có tội!

Tiêu Phàm hạnh phúc đến hỏng rồi, lão Chu là người tốt mà! Đương nhiên, càng phải cảm tạ Chu Doãn Văn, Tiêu Phàm tỉnh táo lại cân nhắc, liền hiểu được dụng ý của lão Chu, hắn làm như vậy hoàn toàn là nhìn vào mặt mũi Chu Doãn Văn. Tứ hôn Giang Đô quận chúa cho thần tử, vốn là sách lược đế vương mượn sức thần tử hạng nhất. Chu Nguyên Chương hiểu được phân lượng của hắn trong lòng Chu Doãn Văn, vả lại hắn cùng với Giang Đô quận chúa đã sớm huyên náo khắp kinh sư. Nếu tiếp tục gả cho Cảnh Tuyền, chỉ sợ việc này ngược lại khiến Cảnh Bỉnh Văn tâm sinh oán hận. Không bằng tứ hôn cho Tiêu Phàm, đồng dạng cũng là mượn sức, vừa kết thân lại đảm bảo hắn trung thành với Hoàng gia, bên Trường Hưng hầu có thể bồi thường cái khác, như vậy bên nào cũng vui mừng.

Tiêu Phàm hiện tại có chút cảm kích đại hỏa ở Năng Nhân tự kia, không có trận lửa kia thì chuyện hắn với Giang Đô quận chúa sao thuận lợi như vậy.

- Thần. . . Khấu tạ ngô hoàng thiên ân. . .
Tiêu Phàm cao hứng, vội vàng quỳ xuống tại chỗ tạ ơn.

Chu Nguyên Chương lạnh lùng cười, nói:
- Chậm đã, trẫm còn chưa nói xong.

Tiêu Phàm ngạc nhiên nói:
- Còn có gì nữa?

- Trẫm nghe nói. . . Tiêu Phàm ngươi đã có vợ cả? Lại là tiểu khất cái?
Chu Nguyên Chương ngữ khí rất nhẹ.

Tiêu Phàm cả khuôn mặt tức khắc biến trắng, lòng dần dần trầm tới đáy cốc.

- Phải, thần đã có vợ cả.

Chu Nguyên Chương thản nhiên nói:
- Giang Đô quận chúa gả chồng, ngươi dự định để nàng làm thiếp sao?

- Bệ hạ, quận chúa. . . Nàng thực không ngại nha.

Chu Nguyên Chương đột ngột vỗ long án, cả giận nói:
- Nhưng trẫm để ý! Đường đường quận chúa Hoàng gia, há có thể làm thiếp ngươi? Tiêu Phàm, ngươi cho là ngươi là ai? Ngươi có tư cách gì cưới một cái quận chúa làm thiếp? Lại còn để nàng dưới một tiểu khất cái! Quả thực buồn cười!

Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn thẳng Chu Nguyên Chương, trầm giọng nói:
- Bệ hạ cảm thấy việc này nên xử trí như thế nào?

Chu Nguyên Chương vung tay lên, lạnh lùng nói:
- Ngươi từ tiểu khất cái kia đi, trẫm sẽ gả quận chúa cho ngươi, nếu không ngươi không cần đón dâu nữa mà ra pháp trường để đầu lại đi!

Tiêu Phàm đầu óc ầm ầm nổ một trận, lập tức nói:
- Bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu.

- Nói!

- Vợ cả trong nhà thần nguyên bản không phải là khất cái, nàng... nàng ấu nữ Yến Vương, Thường Ninh quận chúa.
Tiêu Phàm cắn răng nói.

Chu Nguyên Chương ngẩn ngơ, nhắm mắt suy tư nửa ngày, sau đó giận tím mặt:
- Lớn mật! Thường Ninh quận chúa bốn năm trước đã sớm chết, trẫm bốn năm trước liền nhận được điều trần của Yến Vương, chẳng lẽ bốn năm lúc sau người chết sống lại sao? Tiêu Phàm, ngươi lá gan càng lúc càng lớn, dám khi quân!

Tiêu Phàm trong lòng một trận tuyệt vọng, xong rồi, Chu Nguyên Chương không tin, như thế nào mới có thể chứng minh tự mình nói thật? Ngoại trừ Chu Lệ, ai cũng vô pháp chứng minh giúp hắn, mà Chu Lệ hận hắn thấu xương, hắn sao có thể giúp mình?

- Vợ là một nửa bản thân, bệ hạ, xin thứ cho thần vô lễ, muốn thần bỏ vợ cả, thần không dám phụng chiếu!
Tiêu Phàm quyết liều, cắn răng nói.

- Tiêu Phàm! Ngươi dám kháng chỉ?
Chu Nguyên Chương sắc mặt đỏ bừng, ngực cấp tốc phập phồng.

Bao nhiêu năm không ai dám trái ý hắn như thế, Chu Nguyên Chương giờ phút này trong lòng tức khắc dâng lên vô hạn sát khí.

Trong đại điện gió lạnh từng cơn, một cỗ nồng đậm sát ý giống như một cách không thủ gắt gao bóp cổ Tiêu Phàm cổ làm hắn cảm thấy khó thở.

Tiêu Phàm cố gắng ưỡn ngực, nhìn thẳng Chu Nguyên Chương, nghiêm nghị nói:
- Đại trượng phu có cái nên làm, có việc không nên làm. Vợ cả thần cùng chung hoạn nạn, vượt qua ngày tháng gian nan nhất, hiện tại nếu thần vì vinh hoa phú quý bỏ nàng, ta còn là người sao? Bệ hạ ý chỉ, thần. . . Không dám lĩnh!

- Ngươi không muốn cưới Giang Đô quận chúa ?
Chu Nguyên Chương âm xót xa xót xa đạo.

- Đương nhiên muốn! Nàng cùng thần đính ước cả đời, ngoài ta ra không lấy chồng, nàng là nữ nhân của ta, việc này toàn bộ kinh sư nhân đều biết, nàng còn có thể gả cho ai?

Chu Nguyên Chương trên mặt sát khí dần dần dày, âm trầm nói:
- Ngươi xử trí như thế nào?

- Thứ thần vô lễ, thần. . . Cả hai đều lấy!

Sự tình tới rồi giờ khắc này, Tiêu Phàm bất chấp tất cả rồi, thẳng sống lưng lớn tiếng nói.

Chu Nguyên Chương nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nhìn sau nửa ngày, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.

Cười sau nửa ngày, Chu Nguyên Chương đột ngột vỗ long án, quát to:
- Cẩm y cấm quân ở đâu, chỗ nào?

Ngoài cửa điện có hai cẩm y thân quân chạy vài, ôm quyền vá Chu Nguyên Chương.

Chu Nguyên Chương chỉ Tiêu Phàm, nói:
- Đưa hắn vào ngục, không có ý chỉ của trẫm, ai cũng không được thả hắn, hoàng thái tôn cũng không được!

- Dạ!
Cẩm y thân quân tuân mệnh, sau đó một tả một hữu xách Tiêu Phàm lên.

Tiêu Phàm vẻ mặt tuyệt vọng, hôm nay đại hỉ đại bi tới quá nhanh, một việc vui vô cùng lại dẫn đến quân thần bất hòa.

Hối hận sao? Tiêu Phàm trong lòng vô cùng bình tĩnh, Chu Nguyên Chương hỏi lại hắn ngàn lần vạn lần, hắn cũng trả lời như vậy.

Trên đời này ai cũng không thể tách hắn cùng Họa Mi ra, cửu ngũ chí tôn thiên tử cũng không được!

Đại trượng phu chết rồi thì thôi, nếu vì cường quyền cúi đầu bỏ Họa Mi, cho dù còn sống hưởng hết vinh hoa phú quý thì có khác gì cầm thú đâu?

Một người sống trên đời, luôn luôn có một tín niệm quan trọng hơn sinh mệnh, đối với Tiêu Phàm mà nói, Họa Mi là tín niệm hắn kiên trì, vì phần tín niệm này hắn có thể thong dong chịu chết.

Tiêu Phàm vẻ mặt kiên quyết bị cẩm y thân quân xách lên, trầm mặc không nói đi ra ngoài điện

Hắn cảm thấy có chút châm chọc, dĩ vãng đều là hắn bắt người khác nhập ngục, không nghĩ tới mình cũng vào ngục, cả triều văn võ cũng hiểu được một quy tắc bất thành văn là người vào ngục Cẩm Y Vệ rất khó sống đi ra.

Mình sẽ chết sao?

Tiêu Phàm cười nhàn nhạt, chết thì chết đi, cuộc đời này ngắn ngủi lắm, thu hoạch được tình yêu thế là được rồi.

Đồng thời hắn lại sinh ra một cỗ oán khí, vì cái gì vào thời đại hoàng quyền thống trị, một người cưới mình người yêu cũng làm không được? Dựa vào cái gì một người nói ra liền quyết định sinh tử người trong thiên hạ? Thế đạo thật bất công!

Tiêu Phàm nhịp bước trầm trọng, trong lòng oán khí cũng càng ngày càng sâu. Tính thô bạo kiếp trước chặn đường đánh cướp dần dâng lên.

Mịa nó, phải kéo Hoàng đế xuống ngựa, lão tử cho dù không giết được ngươi cũng không cho ngươi sung sướng. Trên đời này chỉ có một Tiêu Phàm, cho dù ngươi giết ta cũng phải nhớ ta suốt đời!

Tiêu Phàm đột nhiên dừng bước, nói:
- Chờ một chút!

Chu Nguyên Chương mặt lộ vẻ cười lạnh, vòng quanh long án chậm rãi đi đến trước người Tiêu Phàm, nói:
- Ngươi nghĩ thông suốt?

- Thần không nghĩ thông suốt.

- Vậy ngươi muốn làm gì?

Tiêu Phàm cũng cười, lộ rõ vẻ kiên quyết, ngưng thần tĩnh khí, sau đó đột nhiên vươn hai ngón tay, chỉ vào phần eo Chu Nguyên Chương, miệng quát lạnh nói:
- Mở!

Cho dù không thể giết ngươi, lão tử phải lột quần lót ngươi! Đây chính là ý tưởng của Tiêu Phàm, tiểu nhân vật bi ai cùng bất đắc dĩ, bi ai lại mang theo vài phần đấu tranh bất khuất, cho dù đấu tranh cũng vô lực yếu đuối như thế.

Đáng tiếc chính là, lần này Tiêu Phàm đấu tranh hoàn toàn không đạt tới hiệu quả như trong dự liệu.

Trong ánh mắt kinh ngạc của cẩm y thân quân hai bên, đã thấy Chu Nguyên Chương đột nhiên hai tay giữ thắt lưng, nhanh nhẹn nhấc quần lên cười lạnh nói:
- Ngươi lại muốn ám toán trẫm?

Tiêu Phàm ngẩn người:
- Vì sao lại nói là "lại"?

- Lần trước tiết khố vô cớ rơi xuống, ngươi cho là trẫm không biết là ngươi giở trò quỷ sao? Hừ! Trẫm cho ngươi thực hiện được một lần, cũng sẽ không cho ngươi thực hiện được lần thứ hai!

Tiêu Phàm lúc này rốt cục hoàn toàn tuyệt vọng, uể oải cúi đầu nói:
- Bệ hạ, thần chân chính phục ngài. . .

Chu Nguyên Chương mặt lộ vẻ đắc ý, hai tay buông ngọc đái bên hông, vuốt chòm râu nở nụ cười.

Trong trầm mặc, chỉ nghe một tiếng quát lạnh:
- . . . Mở lại!

Bá!

Quần lót Minh hoàng long sắc của Chu Nguyên Chương dọc theo đùi rơi xuống.

Trong điện cẩm y thân quân, còn có Chu Nguyên Chương nữa đều thất thần.

Tiêu Phàm nhìn vào Chu Nguyên Chương, mắt vô tội chớp chớp, mặt mang vẻ đồng tình nói:
- Bệ hạ cũng phải để ý địch nhân hồi mã thương a. . .

- Bắt! Bắt cuồng đồ này cho trẫm! Áp giải vào ngục! Nhanh!
Chu Nguyên Chương bệnh tâm thần tái phát, tức giận hét lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play