Trương Tam Phong, người sáng lập ra phái Võ Đang. Người đời xưng là Trương thần tiên, Tam Phong tổ sư gia.
Tiêu Phàm thật không hiểu được một Trương Tam Phong trong truyền thuyết dĩ nhiên lại là một người như thế này, khiến hắn ít nhiều có chút mất mát. Vốn hắn cho rằng Trương Tam Phong phải to lớn uy vũ, thiên tiên đạo cốt, không tranh cùng thần tiên. Vẻ mặt lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh. Nhưng hắn không ngờ tới được Trương Tam Phong không ngờ lại bạo lực như thế, lại có sự si ngốc, lẩm cầm của một người già như thế.
Thần tượng to lớn trong lòng hắn một lần nữa lại bị sụp đổ.
Được rồi, được rồi, dù sao thì kẻ bạo lực kia cũng là sư bá của mình. Ai bảo lúc trước mình ngu dốt bị lão gia hỏa Thái Hư cho vào tròng, lừa gạt mình vào phái Võ Đang.
Tiêu Phàm dò xét trên dưới TrươngTam Phong vô số lần, rút cuộc cảm thấy so với lão gia hỏa Thái Hư thì vị sư bá này của mình đáng để làm chỗ dựa hơn. Không nói tới cái khác, chỉ cần bộ dáng tiên phong đạo cốt bên ngoài thì so với Thái Hư hơn không biết bao nhiêu. Vừa nhìn thấy đủ để trong lòng mọi người sinh ra thiện cảm. Không giống Thái Hư, bộ dáng lén lút đáng khinh. Suy nghĩ đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy hắn thì nghĩ ngay đó là một tên lừa đảo. Trên thực tế thì hắn đúng là một tên lừa đảo.
Đánh sư đệ xong, Trương Tam Phong thỏa mãn, duỗi tay một cái, nói: - Cái người kia...
- Sư bá. Ta là sư điệt của ngài a. Tiêu Phàm khóc không ra nước mắt, không biết còn phải nhắc nhở vị sư bá này bao nhiêu lần nữa thì hắn mới có thể nhớ kỹ. Chẳng lẽ mình nói nhiều như vậy mà hắn lại coi như mình chưa từng tồn tại.
- A.Sư điệt tìm cho ta một căn phòng sạch sẽ. Trong mấy ngày này bần đạo sẽ ở lại nơi này. Trương Tam phong không chút khách khí lẫm liệt nói.
Tiêu Phàm vội nói: - Sư bá nguyện ý ở tại hàn xá thực sự là vẻ vang cho kẻ làm sư điệt này. Sư điệt trong lòng vạn phần vui mừng.
- Ít nói nhảm thôi. Còn căn phòng nào không?
- Đó chính là sương phòng bên trái hậu viện. Tiêu Phàm thành thành thật thật nói, tiếp đó bổ sung một câu: - Đó chính là căn phòng vừa rồi ngài đánh sư đệ mình.
Thái Hư mắt trợn tròn nhìn hắn.
Trương Tam Phong cảm thấy vừa lòng, cười nói: - Ha ha! Không sai. Không sai. Cái căn phòng kia vừa rồi bần đạo đánh thật thuận tay. Xem ra phong thủy căn phòng kia thật hợp với bần đạo a. Vô lượng thọ phật.
Thái Hư mặt bầm dập, khóe miệng có chút co rút, lẩm bẩm nói: - Phong thủy căn phòng kia thật là khắc tinh với mệnh của lão phu mà. Ai nha … Đau chết mất! Từ sau có đánh chết ta cũng sẽ không theo các ngươi tiến vào căn phòng đó.
Trương Tam Phong dường như không nghe thấy, phất ống tay áo sải bước đi vào sương phòng.
Tiêu Phàm cùng Thái Hư đi theo phía sau hắn, vẻ mặt ân cần, kính cẩn tựa như hai tiểu quỷ đi theo phía sau phán quan.
Tiêu Phàm lặng lẽ chọc chọc Thái Hư, nói: - Sư phụ, ngươi hãy nhìn sư bá mà xem. Sư bá so với ngươi có phần khí phái hơn. Nhìn thần thái từ đi đứng, nói chuyện, tư thế, còn có khí thế nghiêm nghị nữa … Chậc chậc. Sư phụ à, người chừng nào thì có thể đạt được tới cảnh giới như vậy.
Thái Hư hung dữ trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, gằn giọng đè thấp thanh âm nói: - Ngươi, cái đồ tiểu vương bát đản này. Thật sự là một kẻ vong ơn bội nghĩa. Sư phụ ta thương yêu ngươi như thế, lại còn ở với nhau lâu như vậy mà ngươi thấy sư bá ngươi như thấy cha ngươi. Tại sao ngươi đối với ta lại không thể cung kính như vậy.
Tiêu Phàm liếc mắt nhìn hắn, thở dài nói: - Sư phụ a, ngươi thử kiểm điểm lại bản thân mình một lần xem. Ngươi nhìn sư bá a, ung dung, bình thản, tiên phong đạo cốt, vừa nhìn là có cảm giác như thần tiên hạ phàm cải trang vi hành. Còn ngươi? Mặc áo đạo bào, giơ phướn đoán mệnh, lừa gạt tiền tài. Gặp người nào cũng nói một câu “Ngươi đang có triệu chứng xấu”. Hai người không phải cùng một cấp bậc a. Nếu ta có thể trông cậy vào ngươi thì ta đối với ngươi cũng sẽ cung kính nhiều hơn.
Thái Hư cười lạnh: - Ngươi cho là sư huynh có thể so sánh với ta? Hắn tốt ở chỗ nào?
Tiêu Phàm cười nói: - Ít nhất hắn cũng không phải giả thần giả quỷ. Thần tiên chính là thần tiên. Cho dù hắn có bị ném vào bếp lò chứa tam muội chân hỏa đốt còn lại tro bụi thì cũng là tro bụi của thần tiên, được gọi là “Thần tra”. (Cặn bã của thần)
Thái Hư: - …
Trở về căn phòng, Tiêu Phàm chạy nhanh dặn hạ nhân nhanh chóng dâng thanh trà. Sau đó Trương Tam Phong ngồi trên vị trí chủ vị. Hắn cùng Thái Hư cung kính ngồi hai bên.
Trương Tam Phong sau khi ngồi vào chỗ của mình. Có thể là do cái trán đỏ bừng sưng lên đột nhiên lại đau, vì thế hắn nhất thời một trận đau nhe răng trợn mắt. Sau đó hung tợn trừng mắt nhìn Thái Hư, phỏng chừng như là giông bão sắp xảy ra.
Thái Hư sợ tới mức cả người run run, vội vàng cúi mặt uống trà, tránh né ánh mắt tức giận của Trương Tram Phong. Lúc này Thái Hư biểu hiện đúng tố chất như một sư đệ nhu thuận đúng nghĩa.
Trương Tam Phong tức giận hừ lạnh một tiếng. Lúc này mới vuốt râu quay đầu nhìn lại Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, giống như là nhân viên bị lãnh đạo kiểm tra. Ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn không chớp mắt về phía ánh mắt Trương Tam Phong đang nhìn mình.
Trương Tam Phong nhìn vào. Đột nhiên nhíu mắt lại, trong mắt bắn ra hai đạo tinh quang. Duỗi tay bấm đốt ngón tay vài cái, sau đó trầm giọng nói: - Người này
- Là sư điệt …
- Ân, sư điệt à. Bần đạo có một lời muốn nói với ngươi …
Tiêu Phàm nhất thời kích động, đây chính là yếu điểm của ta nha, lỡ như hắn có nói đến chuyện xuyên việt …
- Sư bá mời nói, sư điệt xin rửa tai chăm chú lắng nghe.
Trương Tam Phong vẻ mặt trang nghiêm, thần tình nghiêm trọng nói: - Sư điệt à … Ta nhìn thấy ngươi như là có điềm xấu sắp xảy ra!
Nụ cười Tiêu Phàm cứng lại.
- Phốc! Thái Hư phun một ngụm trà nóng từ trong miệng ra ngoài.
... ...
... ...
Tiêu Phàm hiện tại đã biết rõ. Hoàn cảnh quyết định tính cách. Thái Hư năm đó nhất định chính là hoạt bát đáng yêu. Chính là một tiểu đạo sĩ chân chính. Sau đó bị Trương Tam Phong từng bước dạy dỗ thành một lão thần côn như thế này.
Thái Hư cũng là một bộ dáng tính cách như thế kia, Trương Tam Phong nào có thể trốn tránh trách nhiệm. Ngươi chính là sư huynh của Thái Hư a.
Nghĩ đến đây, nhiệt huyết trong lòng Tiêu Phàm thoáng cái đã lạnh băng.
- Sư bá, ngài có cần kiếm một cái khăn ướt đắp lên trán ngài không? Cái u trên trán ngài mới chính là một điềm xấu a. Tiêu Phàm mặt không đổi sắc nói.
Trương Tam Phong không để ý chút nào, phất tay nói: - Không cần phải gấp gáp. Điềm xấu của bần đạo đã xảy ra rồi. Điềm xấu của ngươi còn chưa phát sinh, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, có thể liên quan đến mạng người a.
Tiêu Phàm thở dài. Đạo sĩ ở cái thời đại này đều là đi đoán mệnh sao? Ngay cả Trương Tam Phong nổi tiếng thiên cổ cũng không ngoại lệ?
Phất phất tay, Tiêu Phàm nhanh trí thay đổi đề tài. Hồn nhiên không để lời nói của Trương Tam Phong trong lòng.
- Sư bá. Ngài lần này ngao du thiên hạ sao đột nhiên lại đến kinh sư?
Trương Tam Phong cười nói: - Lần này tới kinh, là vì Hoàng thượng cho gọi
- Hả? Hoàng thượng triệu kiến ngài? Tiêu Phàm lập tức chấn động. Chu Nguyên Chương cũng muốn tìm Trương Tam Phong bói cho một quẻ sao?
Trương Tam Phong kỳ quái nhìn hắn một cái, nói: - Bần đạo chính là hậu nhân của Trương Thiên Dư Đông Hán. Năm Hồng Vũ mười bảy, thiên tử liền sai người đi qua Long Hổ Sơn, Võ Đan sơn nhờ tương trợ. Bần đạo vướng vào trần tục, liền một đời dính vào nó. Có gì là kỳ quái?
Tiêu Phàm lắp bắp nói: - Vậy … Lần này ngài tới đây là vì chuyện gì?
Trương Tam Phong trợn mắt nhìn Thái Hư, nói: - Còn không phải tại đồ nghiệp chướng này! Bần đạo cả đời dốc lòng nghiên cứu sáng tạo ra Thái Cực quyền. Mới truyền cho hắn vài năm, mà hắn đã làm ô uế thành tựu cả đời của bần đạo. Hiện tại mọi người ngoài đường ai ai cũng biết sử dụng Thái Cực quyền. Trấn bảo của sư môn hôm nay đến một tờ giấy cũng không bằng, cho nên lần này bần đạo tới đây là đích thân thu thập hắn.
- Nói như vậy, lần này sư bá tới kinh, chủ yếu là để thu thập sư phụ. Thuận tiện tiếp kiến thiên tử.
Trương Tam Phong không cần suy nghĩ nhiều, khẳng định nói: - Không sai, thu thập hắn mới là lý do chính.
Thời gian nhá nhem tối, bên ngoài cửa thành bắc kinh sư.
Một ngày bận rộn rút cục đã kết thúc, dân chúng bận bịu kiếm kế sinh nhai cả ngày giờ từng nhóm từng nhóm đẩy từng chiếc xe con, sôi nổi về nhà. Trên mặt mỗi người là một thần sắc khác nhau, khoái hoạt có, lạnh lùng có. Cuối mỗi một ngày luôn có một chút thu hoạch. Đại Minh khai quốc đã ba mươi năm nay, chiến hỏa đã dần dần rời khỏi tầm mắt của mọi người, đặc biệt là dân chúng phía Nam, đã nhiều năm chưa từng cảm thụ qua bóng ma của chiến tranh.
Nơi này chính là một chốn yên bình, là Kim Lăng, có nhiều di tích nổi tiếng thời kỳ Nam Bắc triều. Mọi người chỉ có vết thương thời xuân thu chiến quốc, chứ chưa từng kinh qua sa trường giết địch. Bọn họ mộc mạc mà thuần phác quá, mỗi ngày cần cù lao động chỉ cần đủ để sống qua ngày chứ không mong một cuộc sống dư thừa.
Đây cũng chính là một cuộc sống yên bình thường ngày a.
Bên ngoài cửa bắc, quân thủ thành uể oải ôm trường thương, lười biếng dựa vào cửa thành ngáp một cái thật to. Hai mắt vô thức chậm rãi nhìn vào dân chúng đang ra vào cổng thành.
Đột nhiên, một tiếng vó ngựa dồn dập phá vỡ bầu không khí yên bình này. Nhóm thủ vệ thành này không khỏi ngẩn người, sau đó kiễng chân nhìn ra phía ngoài thành. Chỉ thấy trong ráng đỏ trời chiều, một con khoái mã đang chạy như bay tới cổng thành mà tới, càng ngày càng tới gần, trong nháy mắt chỉ vài nhịp thở liền rút ngắn khoảng cách với cổng thành xuống mười trượng.
Chỉ thấy trên lưng ngựa, kỵ sĩ có vẻ mệt mỏi. Trên mặt đã bị bụi đất bám đầy, nhìn không ra tướng mạo. Sức lực hắn dường như đã dùng hết nhưng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại một động tác là vung tay quất roi ngựa. Hắn quật liên tiếp khiến con ngựa thở gấp ồ ồ. Vì trong một thời gian dài chạy không ngừng nghỉ nên bên mép con ngựa đã tiết ra không biết bao nhiêu bọt mép. Xem ra thể lực nó đã chống đỡ tới mức cực hạn, có vẻ như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Tên thủ vệ thành cả kinh, vội lên dây cót tinh thần, dùng trường thương chỉ vào tên kỵ binh, quát to: - Người ở trên ngựa kia! Đây là kinh thành, không cho phép được thúc ngựa chạy nhanh.
Kỵ sĩ nghe vậy lập tức nâng hai mắt vô thần lên, nhìn hai chữ "Ứng Thiên" to tướng trên cổng thành mà tinh thần rung lên, thở ra thật dài như trút được gánh nặng, ánh mắt lộ ra quang mang sung sướng.
Thấy tên thủ vệ thành tay cầm trường thương chỉ vào hắn, kỵ sĩ vòng tay ra phía sau lưng lấy ra một hộp đen. Sau đó ngựa vẫn như cũ không có chút dừng lại chạy đi. Kỵ sĩ giơ hộp đen lên cao, lạnh lùng quát to: - Bắc Bình quân báo cấp tốc, ai dám ngăn cản ta?
Vừa nghe là quân báo cấp tốc, bọn thủ vệ thành tất nhiên là hiểu quy củ. Vội vàng chạy về phái hai bên mở rộng cánh cửa, tùy ý để cho kỵ sĩ thúc ngựa chạy như bay vào trong thành.
Kỹ sĩ đi qua, tức thì bên ngoài cửa thành nhất thời một trận hỗn loạn. Binh lính đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cũng lộ ra vài phần bất an.
Phía bắc chẳng lẽ có chuyện? Bọn họ thân là binh lính ở kinh thành này, có thể bị điều đi ra tiền tuyết giết địch không?
Kỵ sĩ một mạch chạy như điên, thẳng tới cửa Thừa Thiên mới dừng lại. Con ngựa rút cục cũng không chịu được, thể lực đã hoàn toàn cạn kiệt, móng trước mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Tên kỵ sĩ cũng không chịu nổi khoảng thời gian dài chạy một mạch,sau khi tới cửa liền ngất xỉu ngã xuống đất.
Mấy tên hoạn quan trông coi đứng bên ngoài cửa Thừa Thiên, thấy thế đều lắp bắp kinh hãi vội vàng tiếp cận. Thấy tên kỵ sĩ đã hoàn toàn mất đi tri giác, trong tay lại gắt gao cầm lấy một mũi tên cắm vào một hộp đen. Mấy tên hoạn quan hiểu được đó chính là quân báo cấp tốc, vội vàng mở ngón tay kỵ sĩ ra lấy hộp đen trong tay. Một gã hoạn quan giơ hộp lên trên đầu liền không nói hai lời vội vàng chạy vào phía trong cung. Vài tên hoạn quan khác liền ra sức nâng tên kỵ sĩ đến cửa Thừa Thiên qua cầu Kim Thủy tới Thái Y viện cứu chữa.
Bên trong điện Võ Anh, sắc mặt Chu Nguyên Chương tái mét. Hung hăng vỗ bàn, lớn tiếng rít gào: - Khất Nhi Cát Tư ăn gan hùm mật gấu rồi soa? Chỉ là một tiểu bộ lạc năm vạn người cư nhiên lại dám xâm phạm biên giới Đại Minh ta. Lại giám đem binh vây Bắc Bình thành, bọn hắn cho rằng trẫm đã già rồi sao?
Trong điện, các hoạn quan cùng cung nữ hàng ngày hầu hạ hắn chưa từng thấy hắn giận như thế bao giờ đều sợ tới mức quỳ trên mặt đất, run run giọng nói: - Xin bệ hạ bớt giận!
Chu Nguyên Chương hướng bên ngoài cửa điện hét lớn: - Người đâu! Mau truyền Hoàng thái tôn, thượng thư bộ binh Như Thuy, Tả thị lang bộ binh Tề Thái, Hộ bộ thượng thư Úc Tân tới gặp trẫm.
Dừng một chút, Chu Nguyên Chương thần sắc phức tạp bổ sung nói: - Cũng truyền Yến Vương tới gặp trẫm.
Bên ngoài thành nam có ngọn núi tên là Tụ Bảo, dưới chân núi có một tiểu miếu không được bắt mắt cho lắm tên là Tây Thiên Tự.
Bên ngoài tự là rừng cây xanh tươi bao phủ, gió đêm chợt nổi lên làm lá cây sàn sạt va vào nhau, tiếng chuông vang lên cùng tiếng Phạn âm Phật xướng khiến người nghe như lạc vào chốn đào nguyên, quên đi âu lo chốn trần tục.
Từ căn phòng bên trái hậu viện nhất thời một tràng ho khan kịch liệt truyền ra. Bên trong đại điện các hòa thượng đang niệm kinh đều nhao nhao nhìn quanh. Chỉ thấy mấy tên hán tử khôi ngô mặc thường phục thần sắc không tốt đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn. Các hòa thượng cả kinh vội vàng nhanh chóng nhắm mắt tiếp tục tụng kinh.
Bên trong căn phòng, Chu Lệ nhìn vào sắc mặt tái nhợt vì ho khan của Đạo Diễn hòa thượng, không khỏi đầy thương tiếc thở dài.
- Tiên sinh chịu khổ rồi.
Đạo Diễn mặt đỏ ửng không có chút khỏe mạnh, thở hổn hển lắc đầu nói: - Điện hạ chớ bận tâm. Bần tăng chỉ là bị thương mấy chỗ, không quan trọng lắm …
Chu Lệ oán hận nện chủ thủy xuống giường gỗ nói: - Tên gia hỏa vô sỉ Tiêu Phàm. Tâm tư ác như rắn rết. Nói giết liền giết, một điểm báo trước cũng không có. Thiếu chút nữa đã hại tới tính mạng tiên sinh.
Đạo Diễn kịch liệt khụ khụ ho khan hai tiếng. Thân hình gầy như con mèo bệnh run rẩy một chặp, ánh mắt vô thần hiện lên vẻ ác độc. Sau khi thở hổn hển một hồi, giọng điệu như mất hết sức lực nói: - Điện hạ, hôm nay ngươi không nên tới đây a. Cẩm Y vệ trong kinh hiện tại đang lùng khắp bốn phía bắt cho kì được ta. Bần tăng ở tại bên ngoài tiểu tự này chúng cũng không thể nào bắt được ta. Điện hạ thân là thân vương, nhất cử nhất động đều bị mọi người theo dõi. Hiện tại, ngài cải trang tới đây nếu không cẩn thận bị bọn hắn lần ra thì thanh danh ngài xây dựng bao lâu nay sẽ bị đổ sông đổ bể hết. Từ đó sẽ rước lấy sự nghi ngờ từ thiên tử.
Chu Lệ cầm tay Đạo Diễn, xúc động nói: - Tiên sinh vết thương chưa lành còn vì bổn vương mà suy nghĩ. Bổn vương sẽ ghi nhớ trong lòng. Cuộc đời này ta quyết sẽ không phụ tiên sinh.
Đạo Diễn thờ dài nói: - Lần này vào kinh, ta thực sự không ngờ lại sinh ra nhiều biến cố như thế. Điện hạ, bần tăng có một lời muốn nói, mong rằng điện hạ nhớ kỹ những lời ta sắp nói sau đây.
- Xin mời tiên sinh nói.
Đạo Diễn cầm tay Chu Lệ gằn từng chữ nói: - Hiện tại, ở kinh thành này sát khí đang dần dần hiện lên. Điện hạ nhất định phải nhanh chóng ly khai khỏi kinh thành thì mới có thể bảo toàn được tính mạng.
Chu Lệ cả kinh nói: - Tiên sinh sao lại nói những lời đó? Kinh thành đối với bản vương sao lại sinh sát khí.
Đạo Diễn thở dốc nói: - Lần này bần tăng đã xem nhẹ tên Tiêu Phàm này. Điện hạ, người này tướng mạo tuấn tú, nhưng kỳ thực lại ác độc. Một khi ra quyết định thì xuống tay tàn nhẫn không chút lưu tình. Bần tăng từ trước đến giờ đều nghĩ rằng Thái tôn là một người cổ hủ, yếu nhược. Không ngờ đến phút cuối cùng lại xuất hiện một tên Tiêu Phàm này. Nghe nói ngày trước hắn cùng với Thái tôn có quen biết với Thái tôn ở Giang Phổ, tâm đầu ý hợp. Bên cạnh Thái tôn có người này, quả thật đối với nghiệp lớn của điện hạ chính là một mối họa to lớn.Nếu điện hạ tiếp tục ở lại kinh thành, ai cũng không biết bước tiếp theo Tiêu Phàm sẽ đối phó với điện hạ như thế nào. Người này âm hiểm, đê tiện. Hắn giết bần tăng chính là chặt một cánh tay của điện hạ. Điện hạ, hôm nay ngươi đã bị hắn theo dõi, nếu không mau mau rời khỏi đây, cẩn thận sẽ bị hắn tính kế.
Mí mắt Chu Lệ không tự giác nháy nháy vài cái, thần sắc nghiêm nghị gật đầu nói: - Lời của tiên sinh hôm nay, bổn vương nhất định sẽ nhớ kỹ. Tiên sinh yên tâm, bổn vương nhất định sẽ nghĩ biện pháp nhanh nhất ly khai kinh thành tức tốc quay về Bắc Bình. Nói đến Bắc Bình hiện tại quân báo nguy cấp cũng nên đã tới kinh thành. Bắc Bình khó khăn, phụ hoàng liền không thể không thả ta về kháng địch. Khi đó trời cao mặc chim bay. Chỉ cần trở lại địa bàn của ta, thiên hạ có ai có thể ngăn cản được bổn vương?
Đạo Diễn vui mừng cười nói: - Điện hạ bằng lòng nghe lời ta nói, đủ thấy điện hạ không phải là một kẻ cố chấp, bảo thủ. Điện hạ còn nhớ rõ lời nói lần đầu tiên bần tăng gặp ngươi không?
Ánh mắt Chu Lệ tức thì chớp động, đè thấp thanh âm thấp giọng nói: - Tiên sinh nói, tiên sinh sẽ phò tá đưa ta lên ngôi cửu ngũ chí tôn.
Đạo Diễn khụ khụ hai tiếng, nói: - Không sai. Điện hạ, đại nạn lớn của thiên tử sắp tới. Ngôi vị hoàng đế càng ngày càng gần ngươi. Một khi thiên tử băng hà, thiên hạ không có khả năng chế trụ ngươi. Thái tôn dù sao cũng là một người trẻ tuổi, hơn nữa tính tình yếu đuối dễ bị lừa, không đáng lo. Các đại thần phò tá Thái Tôn như Hoàng Trừng đều là một lũ người cổ hủ, cũng không đáng lo. Giờ điều bần tăng lo lắng nhất chính là bên người Thái tôn còn có một tên Tiêu Phàm, người này nếu còn sống tất sẽ mang phiền toái tới cho nghiệp lớn của điện hạ. Điện hạ, người nhất định phải không tiếc mọi giá trừ bỏ người này. Không tiếc hết thảy mọi thứ, người nhất định phải nhớ.
Ánh mắt Chu Lệ âm trầm sắc mặc không đổi, thản nhiên nói: - Tiêu Phàm nhất định sẽ phải chết, bổn vương cam đoan điều đó với ngươi.
Đạo Diễn nghe vậy, trên mặt có chút thả lỏng mỉm cười.
Hắn bắt đầu ho khan kịch liệt, sắc mặt tái nhợt.
Chu Lệ vội vàng đứng dậy, giúp hắn xoa lưng, hòa nhã nói: - Tiên sinh, Cẩm y vệ kinh thành đang tập trung truy nã ngươi. Ngôi miếu này không thể ở lâu. Bổn vương liền sai người hộ tống tiên sinh đến một sơn động trên sườn núi Tụ Bảo Sơn an bài cho tiên sinh ở đó. Khiến tiên sinh phải chịu thiệt thòi một lần rồi. Chỉ cần ở trong sơn động này mấy ngày, đợi một khi bổn vương quay về Bắc Bình cũng chính là ngày ta mang người theo.
Đạo Diễn gật đầu thở dốc nói: - Suốt nửa đời người bần tăng lang bạt kỳ hồi, một điểm chịu khổ nhỏ nhoi ấy có tính là gì? Nghiệp lớn của điện hạ quan trọng hơn … Điện hạ, nếu đổi địa phương ta điều dưỡng, hòa thượng ngôi chùa này đều gặp qua ta, nếu Cẩm Y vệ truy ra mà đến ….
Ánh mắt Chu Lệ hiện lên vẻ tàn nhẫn: - Tiên Sinh cứ yên tâm, nơi đây bổn vương có lưu lại thủ hạ tâm phúc. Còn ngôi chùa này … Hừ, sau khi ngươi đi, chỗ này liệu không biết liệu còn có một người nào sống sót không.
Đạo Diễn thần sắc sợ hãi, rút cục sau đó thở dài nói: - Kẻ muốn thành đại sự nên làm như thế. A di đà phật. Bần tăng ngày sau nguyện vì chúng sinh niệm kinh siêu độ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT