*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Để ta tự điều tra, đây là ý của bệ hạ?
Trong nội đường Tiêu Phủ, Tiêu Phàm trừng mắt nhìn Chu Doãn Văn đi truyền khẩu dụ.

Chu Doãn Văn cười hì hì hai tiếng, nói:
- Không sai, hoàng tổ phụ nói, chuyện ngươi bị ám sát mà ngươi là Cẩm Y vệ Đồng Tri, chuyện này liền giao cho ngươi xử trí. Án này đã giao vào tay ngươi, ngươi muốn làm gì kệ ngươi.

- Ách, bệ hạ còn nói gì không?

- Hoàng tổ phụ còn nói, ngươi là người thông minh, biết chuyện gì nên làm.

Tiêu Phàm trầm ngâm cẩn thận suy nghĩ ý tứ của Chu Nguyên Chương, hồi lâu sau rốt cục cũng hiểu được ý tứ của lão.

Nói trắng ra chuyện này đến tột cùng ai là người chủ mưu trong lòng mọi người đều hiểu, ý Chu Nguyên Chương rất rõ ràng ngươi giải quyết chuyện này như thế nào ta mặc kệ nhưng điều kiện tiên quyết là triều đình không thể mất thể diện. Vương tử phái người ám sát đại thần chuyện này chung quy không thể lộ ra, còn ngươi muốn làm gì Chu Lệ mà hắn không dám ý kiến gì thì cứ làm, không thì cứ ngậm bồ hòn làm ngọt đi.

Tiêu Phàm trong lòng không khỏi oán thán, đây chính là khác biệt giữa vua và đại thần.

Công bằng ở đâu chứ, khi ở Giang Phố hoàng thái tôn gặp chuyện Chu Nguyên Chương liền giận dữ huyết tẩy triều đình. Đến khi hắn bị ám sát lại phải cẩn thận không được phô trương, nhắm mắt làm ngơ che lấp mọi chuyện

Thực ra Chu Nguyên Chương có thể là người cha tốt người ông tốt nhưng tuyệt đối không phải là ông chủ tốt.

Tiêu Phàm giờ khắc này đối với hắn tràn đầy sự chán nản. Người Chu gia ai cũng quý giá, còn mạng của đại thần thì như cỏ rác. Khiến Tiêu Phàm rối rắm chính là khắp thiên hạ đều là của Chu gia, dù đi đến đâu cũng không có chỗ dung thân, phế vua chiếm ngôi sao, Tiêu Phàm không có gan lớn như vậy.

Tiêu Phàm đang rối trí Chu Doãn Văn lại đưa đầu tới, vẫn không hiểu được ngây thơ hỏi:
- Hoàng tổ phụ nói chuyện gì không nên làm? Ngươi muốn cái gì?

Tiêu Phàm trừng mắt nhìn, lúc này hắn rất không chào đón người Chu gia, hắn thật muốn xài chiêu lực phách Hoa sơn.

Hai tay đang vận khí, Thái Hư khập khiểng bước vào, vừa đi vừa lẩm bẩm, mặt thống khổ đến độ có thể vắt ra nước đắng.

- Ôi, đau chết đạo gia, không sống nổi nữa!

Chu Doãn Văn lập tức đứng dậy đỡ Thái Hư thở gấp nói:
- Đạo trưởng chịu khổ rồi, bọn tiểu tặc trong mắt không có vương pháp phải trừng phạt thật nặng.

Thái Hư đồng ý gật đầu:
- Đúng! Bọn chúng thật là hạ lưu, bắn ta một tiễn trên đùi thì cũng thôi đi lại còn cho thêm một tiễn trên mông, đạo gia nghi ngờ bọn họ là người nhà họ Phong. Đúng rồi đồ đệ, đây có thể là manh mối, ngươi có thể lần theo dấu vết này, hễ cứ là đàn ông họ phong rất có thể là hung thủ!

Tiêu Phàm mặt nhăn nhó nói:
- Sư phụ người tĩnh dưỡng cho tốt đi, chuyện này để ta giải quyết. Đúng rồi vết thương trên đùi người có sao không? Có cần đồ nhi mời sư nương tới ?

Thái hư ngẩn người, rồi giận dữ nói:
- Ăn nói hàm hồ, đạo gia ta thận thể cứng rắn đao thương bất nhập dễ dàng bị thương vậy sao? Tối hôm qua nếu không phải không tiện, ta đã rút binh khí đánh cho bọn cướp choáng váng rồi.

Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn liếc nhau, hai người đồng thời lau mồ hôi. Bị như thế này mà còn ngưu, thật là không biết xấu hổ.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở ra, vui mừng nói:
- Sư phụ không phạm căn cơ là tốt rồi, đồ nhi rất là lo lắng nha, đang dự định đưa cho ngươi một cây tú hoa châm, cho ngươi giống như Đông Phương Bất Bại tỷ tỷ ở nhà thêu hoa, tu thân dưỡng tính.

Chu Doãn Văn cười khúc khích, tiếp theo liền cười nghiêng ngả.

Thái Hư ngây ra một lúc, sau đó nổi trận lôi đình.

Tiêu Phàm đành phải đè vai Thái Hư, ấn hắn ngồi xuống ghế.

Thái Hư mới vừa ngồi xuống liền lớn tiếng kêu thảm thiết:
- A tiểu vương bát đản, ngươi lại hại ta một lần! Biết rõ mông ta bị thương còn đè ta xuống.

- Sư phụ, ta sai rồi, hay là người đứng đi. Sư phụ mời dùng trà!

Tiêu Phàm nhìn thoáng qua Thái Hư, lại bổ sung nói:
- Trà hoa cúc!

- Có ý gì?

- Uống gì bổ nấy!
(ai không biết thì pm ca giải đáp cho nhé, trà này thâm thúy lắm)

Chu Nguyên Chương muốn Tiêu Phàm ta xử trí vụ này, nên xử trí như thế nào đây?

Tiêu Phàm một mình ngồi ở ghế suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng quyết định.

Lão Chu hàm ý chuyện này không cần làm lớn lên, ta đây liền làm nhỏ một chút. Cánh tay không lay được bắp đùi, ý của lão Chu không thể không tuân nhưng lão có nói qua tự ta biết nên muốn cái gì.

Lời này xem như bồi thường cho Tiêu Phàm.

Rất tốt!

Thể xác và tinh thần đã bị khiếp sợ, Tiêu Đồng Tri hiện tại rất cần bồi thường.

Lúc xế chiều toàn bộ Cẩm Y vệ Thiên hộ đều tới bái phỏng, thâm tình hỏi thăm đêm qua Tiêu Đồng Tri đại nhân bị đuổi giết phải chạy chật vật hơn phân nửa đường trong kinh sư.

Những người này đều là thuộc hạ dưới trướng, là những người nắm quyền lực ở các bộ phận trọng yếu trong tay Tiêu Phàm. Hơn nữa trong tương lai bọn họ đối với con đường thăng tiến của hắn rất có tác dụng, cho nên Tiêu Phàm rất nhiệt tình tiếp đãi họ, nói chuyện rất phẫn nộ lên án những kẻ chủ mưu thực hiện các hành vi đe dọa ám sát ở kinh sư, và các vấn đề về phòng chống cùng xắp xếp công việc sắp tới của Cẩm Y vệ

Một đám thuộc hạ khắc sâu lĩnh hội chỉ thị của Tiêu đại nhân, sôi nổi cáo từ trở về.

Tiêu Phàm chỉ để lại một mình Tào Nghị.

Tào Nghị nhìn Tiêu Phàm thật lâu nói:
- Đại nhân người đối với chuyện này thấy thế nào?

Tiêu Phàm cười nói:
- Tào đại ca đối với quy củ quan trường càng ngày càng tinh thâm, hiện tại trong lúc này ở đây chỉ có chúng ta, ngươi cũng không cần như thế, cứ giống như trước vậy, ngươi gọi ta Tiêu lão đệ, ta gọi ngươi là Tào đại ca.

Tào Nghị vốn là xuất thân quân đội là người sảng khoái, nghe vậy cười cười, nói:
- Được rồi, Tiêu lão đệ!

Tiêu Phàm nghiêm túc nói:
- Suy nghĩ của ta rất phức tạp. Nói đơn giản, đối với người chủ mưu phía sau này ta đã có thể rút ra kết luận.

- Kết luận gì?

- Hắn là người xấu!

Tào Nghị hướng lên trời mắt trợn trắng.

Tiêu Phàm cười hắc hắc, mắt nhìn Tào Nghị nói:
- Tào đại ca, chúng ta là sinh tử chi giao, có những lời không cần giấu ở trong lòng, tin tưởng rằng ngươi khẳng định cũng biết, người chủ mưu phía sau căn bản không cần tra, khẳng định là.

Cơ mặt Tào Nghị giật giật, phát ra hai chử:
- Yến Vương!

Tiêu Phàm cười nói:
- Không sai ta cũng nghĩ là hắn, tuy rằng ta ở trong triều gây thù hằn không ít, nhưng những người đó đều là văn nhân không thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy, còn lại chỉ có mỗi vị Yến Vương tay nắm binh quyền này thôi.

- Ngươi dự định làm sao bây giờ? Báo thù, hay là ẩn nhẫn?

- Tào đại ca, ta tuy rằng bộ dạng lịch sự, nhưng tính cũng là cương liệt vô cùng, có cừu oán nhất định phải báo, không có khả năng ẩn nhẫn.

Tào Nghị khóe miệng giật giật nói:
- Ngươi dự định làm như thế nào?

Tiêu Phàm tiêu sái phất ống tay áo, nói:
- Đường đường chính chính tìm tới cửa.

Tào Nghị không chút do dự tiếp lời nói:
- Được, ta đi cùng ngươi.

Tiêu Phàm nhìn chăm chú vào Tào Nghị, trong mắt ý cười dạt dào:
- Tào đại ca không khó xử sao?

Tào Nghị ha ha cười:
- Ta của ngày hôm qua đã chết, ta mặc dù từng là tướng dưới trướng của Yến Vương. Khi đó hắn đối với ta cũng rất tốt, nhưng ta trên chiến trường giết giặt, chém giết vô số, sớm đã báo đáp ơn tri ngộ của hắn, từ khi hắn đem ta vứct bỏ không chút lưu tình, kể từ ngày đó ta xem như mình đã chết, vì hắn mà chết. Hôm nay ta có thể mặc phi ngư đứng ở chỗ này, là bởi vì cấp trên của ta là bằng hữu của ta, mà không phải là chủ công của ta.

Tiêu Phàm trong mắt lộ vẻ cảm động:
- Tào đại ca. Ngươi yên tâm, giữa chúng ta bất luận thân phận gì, chỉ có là bằng hữu. Ít nhất ta hơn Yến Vương chính là bất luận vì cái gì cũng sẽ không vứt bỏ bằng hữu, đồng sinh cộng tử, quyết không phản bội.

Tào Nghị hào hùng cười nói:
- Có những lời này của Tiêu lão đệ, tào mỗ có chết cũng không hối tiếc.

Tiêu Phàm cũng cười:
- Hôm nay hai huynh đệ chúng ta cùng nhau đi tìm Yến Vương điện hạ náo loạn một phen?

- Ngươi dự định làm như thế nào?

Tiêu Phàm cười thần bí:
- Một khi bệ hạ đã có ý xử lý êm xuôi, ta đành phải chấp nhận, bất quá ta tin tưởng rằng Yến Vương điện hạ cũng hy vọng chuyện này êm xuôi.

Trong biệt viện Yến Vương.

Trên tường phòng khách treo bức mảnh hổ hạ sơn đồ, con mắt trước trán bạch hổ trừng lên hung dữ, hai mắt khí thế như muốn nuốt lấy gian sơn, khiến người nhìn không khỏi sinh ra sợ hãi và trong lòng thầm sinh tâm thần phục.

Yến vương Chu Lệ ngồi trước mảnh hổ sơn hà đồ hai chân mở rộng, tay vịn tay cầm nhìn thẳng phía trước, thần thái này cùng khí thế trong mảnh hổ đồ có phần giống nhau, giống như con rồng giơ chân ngạo thị thiên hạ.

Đạo Diễn hòa thượng lẳng lặng ngồi ở phía bên phải. Trong ánh mắt toát ra sự tán thưởng.

Năm Hồng Vũ thứ mười tám Chu Nguyên Chương lựa chọn trong dân gian mười tăng nhân phân cho các phiên vương để giảng kinh, trên đời tăng nhân không phải ai cũng lục căn thanh tịnh. Trên thực tế tăng nhân lục căn thanh tịnh chân chính quá ít. Chư tăng cũng thường ngồi lại thảo luận phiên vương nào quyền trọng, phiên vương nào nhiều tiền, phiên vương nào ngốc nghếch, chỉ có Đạo Diễn hòa thượng này là ngồi bất động, khinh thường không làm bạn với các tăng nhân khác.

Khi các chư vương tiến đến, Đạo Diễn hòa thượng liếc mắt liền nhìn trúng Chu Lệ, hắn biết đây chính là người hắn tìm kiếm bấy lâu, có thể giúp hắn thực hiện ước vọng cả đời.

Khi Chu Lệ đi qua người hắn vẫn trầm mặc không nói, Đạo Diễn nhân cơ hội đột nhiên mở miệng nói
- Yến vương điện hạ bẩn tăng nguyện ý theo ngài.

Chu Lệ thất thần, hắn nhìn thoáng qua vị hòa thượng không hiểu lễ nghi này, mỉm cười ôn hòa hỏi:
- Ngươi vì sao lại muốn theo bổn vương?

Đạo điễn cười cười hạ thấp thanh âm nói:
- Nếu ngài dung tôi, tôi xin tặng ngài một chữ bạch mạo (mũ trắng).

- Chữ bạch ở trên chữ vương ở dưới, hai chữ cùng một chỗ thì thành chữ gì?

Chu Lệ cực kỳ hoảng sợ, nổi giận nói:
- Lớn mật! Ngươi là ai? Không muốn sống nữa sao?

Đạo Diễn mỉm cười, trầm mặc không nói, nhắm mắt ngồi xuống. Hắn biết Chu Lệ sẽ trở lại, theo bản chất mà nói, hắn cùng Chu Lệ là cùng loại người, Đạo Diễn có hoài bão, Chu Lệ có dã tâm, hắn sẽ không cam nguyện chỉ làm một Yến Vương nho nhỏ, trên đời này còn có vị trí tối cao chờ hắn lên ngồi.

Quả nhiên không bao lâu liền nghe thanh âm hơi kinh hoảng nhưng đầy kiên định của Chu Lệ thì thầm đủ để không ai nghe thấy:
- Ngươi đi theo ta.

Đây chính là quá trình Đạo Diễn cùng Chu Lệ quen biết nhau, từ nay về sau hai người có lòng mang chí lớn phối hợp với nhau, vì phá vỡ thế giới này mà khua chiêng giống trống chuẩn bị cho đến hôm nay.

Nhìn tư thế ngồi khí thôn sơn hà của Chu Lệ, trong Đạo Diễn cảm thấy vui mừng, hài lòng.

Mười hai năm qua, hắn đi theo vương gia chinh phạt tứ phương, uy chấn thiên hạ, đã dần chiếm được vị trí đứng đầu trong lòng vương gia.

Sự thật chứng minh, hắn năm đó lựa chọn đi theo Chu Lệ là cực kì chính xác.

Là vàng thì nhất định sẽ có ngày tỏa sáng.

- Điện hạ, quân báo Bắc Bình còn chưa truyền đến sao?

Chu Lệ ngẩn mặt lại buông thõng trầm giọng nói:
- Sự tình mấy ngày nay đã giao cho Trương Ngọc rồi, bổn vương rất yên tâm, hắn sẽ không làm bổn vương thất vọng.

Đạo Diển cười nói:
- Trương tướng quân trí dũng song toàn, là một dũng tướng hiếm có, nói vậy hiện tại có lẽ đã thành công tiến quân vây công Bắc Bình, có thể quân báo nguy từ Bắc Bình đang trên đường đến kinh sư, xin điện hạ yên tâm.

Chu Lệ gật đầu thở dài:
- Lần này về kinh so với năm trước hung hiểm vô cùng, ngày đó một bước đi sai đã khiền phụ hoàng đề phòng, kinh sư này không thể ở lâu, chỉ mong Trương Ngọc sớm truyền quân báo. Nếu Bắc Bình báo nguy phụ hoàng không thể không thả ta về Bắc Bình chủ trì kháng địch, khi đó ta sẽ như cá gặp nước rồng bay lên trời, mười vạn tinh binh Bắc Bình sẽ nằm trong tay ta, kinh sư dù có biến cũng không giống như bây giờ.

Đạo Diễn gật đầu nói:
- Điện hạ quả thật nên sớm rời kinh sư, kinh sư là nơi thị phi ở lâu tất sinh biến. Điện hạ, trước mắt kinh sư là lúc đề phòng nghiêm mật điện hạ tối hôm qua thực không nên phái tử sĩ ám sát Tiêu Phàm, hành động lần này chỉ có thể làm tăng thêm nghi ngờ, điện hạ, ngươi lại thêm một sai lầm a!

Chu Lệ mặt trầm như nước lắc đầu nói:
- Không đúng lần này bổn vương không sai, Tiêu Phàm con người này không thể lưu lại được, tương lai tất sẽ là mối hiểm họa của bổn vương! Phụ hoàng từ khi có ý nghi ngờ, Tiêu Phàm lại thêm thắt trước mặt phụ hoàng, toàn những lời ám chỉ uy hiếp các phiên vương, hơn nữa người này được phụ hoàng cùng thái tôn tín nhiệm, người này nếu không trừ, không cần chờ bổn vương quay về Bắc Bình, chỉ sợ hắn đã hại chết bổn vương.

Đạo Diễn không cho là đúng nói:
- Tiêu Phàm này không lợi hại như điện hạ nói chứ? Bần tăng thấy hắn diện mạo thanh tú, hai mắt bất chính, ánh mắt mập mờ, cùng chỉ là loại ngụy quân tử, hôm nay được thiên tử tín nhiệm cũng chỉ là Cẩm Y vệ Đồng Tri nho nhỏ mà thôi, điện hạ vì sao coi trọng hắn như vậy?

Chu Lệ vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Người này không thể khinh thường, trước không nói chuyện tước phiên, ngươi mấy ngày nay có từng nghe nói Đinh Sửu khoa án?

- Án này đã gây náo loạn kinh sư, bần tăng đương nhiên có nghe nói.

Chu Lệ cười lạnh nói:
- Phụ hoàng buộc hắn giết Lưu Tam Ngô, triều thần âm thầm cấu kế hạch tội hắn, đối với một viên quan nho nhỏ mới vào triều mà nói, hai con đường này đều là tuyệt lộ, tiến thối không được, trừ cái chết không còn phương pháp nào khác. Nhưng Tiêu Phàm này vẫn bình thản như nước chảy, vững vàng như núi, lại có thể dễ dàng đồng thời hóa giải. Người như vậy, bổn vương có thể an tâm với hắn được sao?

- Nhưng, điện hạ nếu muốn giết hắn, chờ người rời khỏi kinh sư sau đó phái tử sĩ động thủ không được sao? Làm gì nhất định phải giết hắn bây giờ?

- Không giết không được a, Đinh Sửu khoa án đã qua, lực chú ý của phụ hoàng sẽ chuyển dời đến việc tước phiên, khi đó nếu Tiêu Phàm lại hướng phụ hoàng thêm bớt, bổn vương đang ở kinh sư sẽ vạn phần bị động.

- Cho nên điện hạ mạo hiểm cam chịu bị thiên tử trách tội, cũng muốn trừ bỏ Tiêu Phàm?

Chu Lệ cười nói:
- Mạo hiểm a, cũng phải xem là ai mạo hiểm, bổn vương phái ra đều là tử sĩ bồi dưỡng nhiều năm. Cho dù ám sát thất bại, thất thủ bị bắt, cũng tuyệt đối không bán đứng bổn vương, việc này có thể nói là chết không đối chứng, thiên hạ này dù là ai cũng tra không ra được.

Đạo Diễn thở dài:
- Không có chứng cớ không có nghĩa là trong lòng người khác không biết, điện hạ chẳng lẽ không sợ hành động lần này sẽ khiến thiên tử quyết tâm tước phiên sao?

Chu Lệ nói:
- Ám sát Tiêu Phàm chỉ là một cái cớ, phụ hoàng nếu thật muốn tước phiên, giết hay không giết Tiêu Phàm hắn đều làm. Tiêu Phàm chỉ là một viên quan ngũ phẩm Cẩm Y Vệ Đồng Tri nho nhỏ. Mà bổn vương lại là con của phụ hoàng, ai khinh ai trọng phụ hoàng trong lòng đều biết, cho nên, bổn vương cân nhắc mãi, cảm thấy ám sát Tiêu Phàm đối với bổn vương có lợi hơn.

Đạo Diễn lắc đầu nói:
- Cho dù thiên tử giả câm giả điếc, nhưng điện hạ đã quên Tiêu Phàm sao? Hắn tối hôm qua thoát chết được, chắc chắn đối với điện hạ hận thấu xương, ngươi không sợ hắn trả thù?

Chu Lệ cười to nói:
- Nơi này là kinh sư, bổn vương là thân vương hậu duệ quý tộc, nếu phụ hoàng đè nén việc này, Tiêu Phàm hắn dám làm gì ta? Ha ha, chuyện cười! Bổn vương còn sợ hắn sao?

Vừa dứt lời, liền nghe bên ngoài biệt viện một hét lanh lảnh chói tai truyền đến.

- Người ở bên trong nghe đây! Các ngươi đã bị bao vây, buông vũ khí xuống, cởi khố, hai tay ôm đầu đi ra, nếu không chúng ta tiến vào, Tiêu đại nhân, nói như vậy không sai chứ?

Tiến cười của Chu Lệ tức khắc ngừng lại giống như bị ai bóp cổ, sắc mặt một mảnh mờ mịt, cùng đại sư hai mặt nhìn nhau.

Ngay sau đó, một thanh âm không kiên nhẫn quát:
- Lăn ra! Giọng nói không to không nhỏ, cái loa đơn giản như thế cũng không biết dùng sao? Hơn nữa lời thoại cũng nói sai, ngươi ngớ ngẩn như vậy sao có thể trà trộn vào Cẩm Y vệ ?

Sau đó, bên ngoài biệt viện một thanh âm lanh lảnh vang lên.

- Người ở bên trong nghe đây! Đồng lõa các ngươi đang ở trong tay ta, thức thời mau chuẩn bị ngân lượng chuộc người, trong vòng một canh giờ nếu ta không thấy được ngân lượng liền giết con tin! Hắc hắc hắc hắc, còn có, không cho báo động, cũng không được báo quan, không cho báo Cẩm Y vệ! Bởi vì ta chính là Cẩm Y vệ.

Bên trong biệt viện, Chu Lệ cùng Đạo Diễn đầu đầy mờ mịt nghe xong sau nửa ngày, hai người cả người đồng loạt run rẩy, hai người liếc nhau, trong mắt lộ vẻ vẻ khiếp sợ.

- Này, thanh âm này...
Chu Lệ lắp bắp chần chừ nói.

- Tiêu Phàm!
Đạo Diễn phi thường khẳng định kết luận.

Chu Lệ mi hơi nhướng lên, một cỗ sát khí tràn đầy ánh mắt, tức giận quát:
- Cẩu tặc lớn mật, dám vơ vét tài sản trên đầu bổn vương!

Đạo Diễn lạnh lùng nói:
- Hắn vì sao không dám? Hoàng thượng đã cho hắn tự mình xử trí việc này, đây vốn là bồi thường cho hắn, điện hạ cho rằng hắn không dám chọc giận ngươi, nhưng hắn hết lần này tới lần khác hắn dám rồi. Điện hạ, ngươi tối hôm qua thật là liều lĩnh!

Chu Lệ sắc mặt lúc xanh lúc trắng, biến ảo liên tục, rốt cục ủ rũ nói:
- Bổn vương dường như lại sai lầm rồi. Tiên sinh, hiện tại làm sao bây giờ?

Đạo Diễn thở dài, biểu tình trên mặt như khóc như cười co rút lại vài cái, nói:
- Mở cửa đón khách đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play