Thích Thiếu Thương cũng phi thân bay lên cây, đột nhiên nghe Ngân kiếm kêu lên một tiếng: Công tử". Chàng mới phát hiện tình huống còn nghiêm trọng hơn so với sự tưởng tượng của chàng.

Lưu Độc Phong trúng phải ba mũi phi đao.

Ngực trái, ngực phải, và giữa cơ hoành.

Ba mũi đao vẫn đang cắm vào ngực.

Trong mũi Lưu Độc Phong có vài vệt máu.

Sau lưng Vô Tình rách ra một mảng, có một vết thương do kiếm gây ra, máu tươi thấm đấm tấm áo trắng. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trên người y không có một vết thương nào khác.

Thích Thiếu Thương, Đương Vãn Từ, Lôi Quyển, bay lên cành cây. Còn Ngân kiếm thì leo theo thân cây lên theo. Lúc này, Vô Tình từ từ mở mắt nói: "Chúng ta không thể lưu lại nơi này được".

Ngân kiếm đồng tử đáp "Vâng". Nhưng mà bộ dạng rất bối rối.

Đường Vãn Từ nói: "Chúng ta lên xe rồi hãy nói".

Thích Thiếu Thương có chút chần chừ: "Nhưng mà, hai con người...". Hai con ngựa kéo một chiếc xe có bảy người, có lẽ không đi nhanh được.

Hơn nữa đây lại là đường núi.

Lôi Quyển nói: "Chỉ cần vượt qua vùng núi này, chưa đến nửa dặm, chúng ta có hai con ngựa đợi ở đó".

Thích Thiếu Thương biết bọn họ vì không muốn kinh động địch nhân, cố ý bỏ ngựa tiến lại gần. Chàng đang lại gần định giúp Lưu Độc Phong rút mấy mũi đao ra, Lưu Độc Phong đột nhiên mở mắt, giơ tay giữ tay của Thích Thiếu Thương lại, lắc đầu nói: "Không được rút".

Thích Thiếu Thương vừa nhìn thấy ánh mắt của Lưu Độc Phong, chợt lạnh cả lòng. Bởi vì đôi mắt ngày thường vẫn ẩn chứa hàn mang sắc bén, lúc này đã biến thành lờ đờ, vô thần.

"Không rút đao, ta còn có thể giữ được hơi khí lực, hãy lên xe rồi nói tiếp". Lưu Độc Phong nói, "Thương thế của ta, chủ yếu không phải ở ba ngọn phi đao này".

Một câu này của ông là muốn nói cho Vô Tình nghe thấy, hoặc là do tính cao ngạo của ông, hoặc là ông muốn để Vô Tình yên tâm.

Vô Tình không nói gì, y chỉ nhắc lại một câu: "Chúng ta không thể lưu lại nơi này".

Đường Vãn Từ hỏi: "Chúng ta nên đi đâu bây giờ".

Nàng đang hỏi Lôi Quyển.

Lôi Quyển cũng không có chủ ý gì. Y biết mình không phải là địch thủ của Cửu U Thần Quân. Nhưng không biết bây giờ Cửu U Thần Quân bị thương thành như thế nào? Rốt cục là nên đối kháng tiếp, hay là tìm phương pháp chạy trốn.

Vô Tình nói: "Cửu U lão quái sẽ còn quay trở lại, cần tìm một nơi đông người, kiếm tòa viện của vương công môn để ẩn náu".

Lôi Quyển và Thích Thiếu Thương đều có chút chần chừ, cả một dải này đều không có thế lực của Giang Nam Phích Lịch Đường và Liên Vân Trại, cho dù là có, lần này tin đồn đã lan khắp nơi, kẻ nào dám phá gia cho bọn họ dung thân.

Lưu Độc Phong tức giận quát lên: "Đến Đô tướng quân phủ".

Thích Thiếu Thương nói: "Gã?".

Lôi Quyển cảm giác sắc bén nói: "Làm sao?".

Lưu Độc Phong nói: "Trong khuôn viên mười dặm, chỉ có nơi đó là ổn hơn cả".

Thích Thiếu Thương nói: "Điều này có thể đúng với mong chờ của Đô Thuấn Tài".

Vô Tình quay sang hỏi Ngân kiếm: "Kim nhi nó...?".

Trong mắt Ngân kiếm, lệ quang lấp lánh.

Lưu Độc Phong cúi đầu.

Vô Tình hít một hơi: "Nhớ là phải mang nó theo cùng".

Ngân kiếm buồn bã nói: "Công tử yên tâm, Ngân nhi quyết không bỏ rơi Kim ca ca".

Lưu Độc Phong đột nhiên nói: "Ta...", chỉ nói được một chứ, liền không nói thêm được nữa, trong mắt tràn đầy ân hận.

Vô Tình trầm trọng nói: "Chúng ta lên đường rồi nói tiếp, đừng dừng lại, chỉ sợ lão yêu lại đến".

Đôi mắt của Đường Vãn Từ nhòe đi, chăm chú nhìn Vô Tình: "Huynh không sao chứ". Vô Tình chỉ cười không đáp.

Thích Thiếu Thương cùng Lôi Quyển nghe xong, đều biết dường như Cửu U lão quái bị thương không nặng, trong lòng cũng trở lên lo lắng. Cửu U lão quái không phải là loại dễ đối phó, nếu như là bọn Phúc Tuệ Song Tu, Liên Vân Tam Loạn, tối đa chỉ có thể thực hiện ám toán, chưa đủ gây họa. Hoặc là bọn Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân, công lực tương đương, chỉ cần đề phòng cần thận, còn có thể ứng phó. Chỉ có Cửu U lão quái môn đồ đã đông, võ công lại cao, lại thiện dụng yêu pháp, kỳ thuật. Chỉ cần không cẩn thận một chút, lập tức gặp phải tai họa, cho dù là liều mạng, cũng chưa chắc đã có thể chế ngự được.

Đường Vãn Từ sốt ruột: "Vậy chúng ta còn đợi gì nữa".

Lưu Độc Phong gật đầu đứng dậy, Thích Thiếu Thương đỡ lấy ông, hai người bay xuống dưới xe ngựa, một hơi khí lực của Lưu Độc Phong vừa hết, ở trong xe, ngực của ông không ngừng phập phồng, không nói năng gì được nữa.

Thích Thiếu Thương quan sát bên ngoài, chỉ thấy Ngân kiếm hai tay ôm lấy Vô Tình nhảy xuống, bởi vì nó tuổi còn nhỏ, cây thì lại cao, giữa đường Lôi Quyển phải đỡ lấy Ngân kiếm. Thích Thiếu Thương nhìn thấy trong lòng chùng xuống, xem ra thương thế của Vô Tình còn nặng hơn Lưu Độc Phong.

Việc ứng phó lão ma đầu Cửu U lão quái, chỉ sợ lại phải dựa vào Lôi Quyển, Đường nhị nương và bản thân chàng mà thôi.

Chỉ nghe Đường Vãn Từ nói: "Trong rừng có còn một tên nửa sống nửa chết, để ta cho hắn thêm một đao".

Lôi Quyển ngăn cản: "Có phải là tên phóng Thiết tật lê không? Không cần thế! Hắn còn sống cũng chẳng ra người nữa".

Lưu Độc Phong ở trong xe nghe thấy người bị đánh gục đó chính là đệ tử của Cửu U lão quái "Thiết Tật Lê", cũng chính là một trong những hung thủ đã giết chết Liêu Lục, vốn muốn thay Liêu Lục báo cừu, nhưng đột nhiên trời đất quay cuồng, ngực bị tắc khí, trong phút chốc chẳng thốt nên được tiếng nào.

Xe ngựa từ từ trầm xuống.

Vô Tình và Ngân kiếm đã tiến vào, ngồi xuống.

Tay phải Ngân kiếm đỡ lấy Vô Tình, lúc này sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Trên đùi Ngân kiếm có một người nằm gối đầu.

Kim kiếm - toàn thân nhuộm máu.

Bên cạnh Lưu Độc Phong cũng có một người.

Trương Ngũ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Lưu Độc Phong càng nhìn càng cảm thấy không chịu đựng được, thu hồi ánh mắt, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt sáng rực, sắc bén của Vô Tình.

Một tiếng ngựa hí.

Cảnh vật vùn vụt lướt về phía sau xe.

Tâm của Lưu Độc Phong cũng loạn như cảnh rừng tùng đang nhanh chóng lùi về phía sau.

Vô Tình nhìn chăm chăm vào ông, thều thào nói: "Người trong giang hồ đều nói ta cô độc vô tình, kỳ thực, ta cũng không có oán hận gì".

Lưu Độc Phong đợi y nói tiếp.

"Bởi vì, ta cũng có thân nhân, có huynh đệ, có bằng hữu". Vô Tình nói, "Người thân của ta chỉ có một, đó là Gia Cát tiên sinh, người mà ta cảm kích cả đời".

Vô Tình nhẹ cười, y dùng tay khoác chặt đôi vai gầy của Ngân kiếm: "Huynh đệ của ta, ai ai cũng biết, đó chính là Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết. Ngoài ra còn có bốn người, ta coi bọn họ là tiểu huynh đệ của ta, đó chính là Kim nhi, Ngân nhi, Đồng nhi và Thiết nhi. Những người này, chỉ cần bọn họ gặp phải sự khi nhục của bất kì người nào, ta đều quyết không bỏ qua cho đối phương...".

"... nhưng mà, bây giờ Kim nhi đã chết". Y nhấn mạnh từng chữ: "Nó là do ngài giết".

Lưu Độc Phong gật đầu.

Trương Ngũ vẫn ngớ ngẩn cười.

Lưu Độc Phong chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói.

Ông nói: "Ta hiểu cảm giác trong lòng ngươi". Ông dừng lại một chút rồi nói: "Lần này ta xuất môn, sáu thủ hạ thì chết mất năm. Ta từng có ý muốn giết Thích Thiếu Thương, Tức đại nương để báo cừu cho bọn họ".

Vô Tình nói: "Ngài hiểu là tốt".

Lưu Độc Phong lắc đầu nói: "Nhưng mà ta không hiểu".

Vô Tình cũng lắc đầu nói: "Ta có có rất nhiều chuyện không hiểu rõ".

Lưu Độc Phong hỏi: "Vì sao ngươi lại đến đây".

Vô Tình nói: "Lần trước, ở An Thuận sạn tại Tư Ân trấn, ta không rõ đầu cuối sự tình, thấy ngài bắt người, liền xuất thủ, về chuyện này, ta rất hối hận".

Lưu Độc Phong: "Lần đó nếu như không có ngươi, ta chưa chắc đã có thể bắt được Thích Thiếu Thương giữa sự liều mạng bảo hộ của bọn chúng".

Vô Tình nói: "Hiện giờ xem ra ngài và y dường như có giao tình không tệ".

Lưu Độc Phong: "Do đó, ngươi vì cứu Thích Thiếu Thương mà đến".

Vô Tình đáp: "Đúng. Ta đã đi nhầm đường nhiều lần, không tìm được ngài. Nhưng lại nghe được rất nhiều việc liên quan đến Thích Thiếu Thương, càng thấy ta cần phải mượn ngài một món nợ ân tình, không giải Thích Thiếu Thương hồi Kinh. Sau đó vô tình tìm được Lôi đường chủ. Hai người đánh một trận mới hiểu ra căn bản ngài chưa đi khỏi, vẫn lưu lại Tư Ân trấn".

Lưu Độc Phong nói: "Cho nên ngươi lập tức đến đây".

Vô Tình nói: "Lúc ta đến, ngài vừa đi khỏi, thấy thấy... Tướng quân phủ phai đi chín tên thị vệ bám theo ngài. Ta liền bám theo từ xa".

Lưu Độc Phong: "Nói như vậy, tiểu Ngũ từng nói với ta, vào lúc nó nhìn thấy sắp bị "Thiết Tật Lê" đả thương, thì có người cứu về sơn thần miếu, chắc kẻ đó chính là ngươi".

Vô Tình nói: "Ta nghĩ với tác phong từ trước đến nay của ngài, buổi tối không chịu động thân, liền đuổi theo trong đêm để tranh thủ thời gian. Vừa may gặp phải Trương Ngũ bị "Thiết Tật Lê" và Hồ Chấn Bi vây công, ta phát ra một trận ám khí, bức cho cả Anh Lục Hà và Long Thiệp Hư xuất hiện, bọn chúng không dám luyến chiến, vội vã chạy đi. Ta thấy Trương Ngũ cũng đã bị trúng độc, liền không vội đuổi theo...".

Trong mắt Lưu Độc Phong tràn đầy vẻ cảm kích: "Ngươi còn băng chỗ bị thương ở mũi của y, rồi đem cứu về miếu".

Vô Tình nói: "Ta biết ngài và Thích trại chủ sắp quay lại, liền không đợi ở miếu, viết một mảnh lụa, để lại trên người Trương Ngũ.

Lưu Độc Phong động dung hỏi: "Mảnh lụa? Mảnh lụa nào?".

Vô Tình biến sắc nói: "Ngài không nhìn thấy nó".

Lưu Độc Phong kinh ngạc hỏi: "Trên đó viết cái gì?".

Vô Tình ngửa mặt lên trời thở dài, vuốt ve mái tóc của Kim kiếm, cố gắng kiềm chế nỗi đau đớn nói: "Thật là ý trời, cũng là ta quá chủ quan, mới gặp phải kiếp nạn này".

Lưu Độc Phong vội vàng nói: "Ngươi viết thư lưu lại ư? Tiểu Ngũ không hề giao cho ta! Trên đó viết cái gì...".

Vô Tình khẽ giương tay, Lưu Độc Phong liền im bặt.

Ngân kiếm ở bên cạnh không nhịn được nói: "Công tử của ta sợ xuất hiện quá đường đột, nên mới viết một phong thư, khẩn cầu Lưu gia phóng tay, tha cho Thích trại chủ lần này, công tử cảm kích vô cùng. Bất kể là ngài đồng ý hay không, đều phiền ngài tới cửa rừng tùng gặp gỡ. Công tử sợ ngài không tin, mới lưu lại ấn giám của công tử, rất mong Lưu gia quá bộ đến trao đổi... ai ngờ".

Lưu Độc Phong lúc này mới tỉnh ngộ, dậm chân than thở: "Điều này... ta...".

Vô Tình nói: "Ta hiểu. Đều là trách ta một phút sơ sảy. Không ngờ đến Cửu U lão quái cũng đã xuất động, lão đến trước một bước lấy đi thư tín cùng ấn giám, trăm phương ngàn kế dẫn dụ ngài đến cửa rừng tùng, khiến ngài nghĩ rằng chúng tôi là địch".

Lưu Độc Phong lúc này chỉ cảm thấy cái loại đại hận, đều đã xảy ra, không còn kiếm chế được khí tức bên trong cơ thể, vận chuyển toán loạn. Vô Tình nhìn thấy, vội vàng nói: "Lưu đại nhân, khí nạp đan điền, điều tức khí tức, đại địch trước mặt, ngài cần bảo trọng".

Lưu Độc Phong đột ngột bừng tỉnh, vội vàng bão tức quy nguyên, một lúc sau mới miễn cưỡng bình phục, cười thảm nói: "Ta hiểu rồi, ngươi vì không muốn liên quan đến có ân phải báo, chỉ cầu quang minh lỗi lạc, nên mới gửi thư cho ta trước, nói rõ chuyện này, rồi hẹn nói chuyện tiếp. Nhưng Cửu U lão quái đã đến sớm một bước, lấy mất bức thư, đọc qua nội dung, sau đó cố ý xuất hiện bằng kiệu và quan tài. Lại giơ ra ấn giám của ngươi, khiến ta trong lúc phẫn nộ gặp phải sai lầm lớn đó... Ta vừa nhìn thấy trên cây tùng có kiệu, liền vội hạ độc thủ, một kiếm đó, phá kiệu đâm vào, giết chết tiểu ca này, lại còn làm ngươi bị thương". Nói đến đây, ân hận không nói lên lời.

Ngân kiếm tức giận nói: "Công tử vừa nhìn thấy xe ngựa của ngài, liền giảm bớt đề phòng, khi ngài vung kiếm lao đến, chúng tôi đều vô cùng bàng hoàng... nếu như chúng tôi có chuẩn bị, ngài là sao làm công tử bị thương, giết được Kim ca ca cơ chứ".

Lưu Độc Phong ngại ngùng nói: "Ta thực là lỗ mãng. Cửu U lão quái mấy lần ẩn trong quan tài, kiệu, lại còn bất kể thân thể bị thương, dẫn dụ bọn ta đến đây. Ta nghĩ là lão phục kích ở bên trên, liền lẳng lặng tiên phát chế nhân, nhưng lại... lại hại mất tính mệnh của vị tiểu ca này. Ta nhất định sẽ đền bù cho công tử nhà các ngươi".

Ngân kiếm hừ lạnh một tiếng nói: "Người đã chết rồi, ngài có thể đền bù gì được".

Vô Tình trầm giọng nói: "Ngân nhi".

Ngân kiếm lập tức không dám nói nữa, nhưng bộ dạng vô cùng bi phẫn.

Im lặng một lúc, Vô Tình mới nói: "Lúc đó trăng nhạt rừng rậm, ta vừa thấy có người xuất kiếm, sát khí lăng lệ, không lưu đường lùi, cũng nghi ngờ không phải là ngài... do đó mới toàn lực xuất thủ".

Lưu Độc Phong biết Vô Tình nói như vậy, cũng là giải vây cho ông, chỉ nói: Ta... cũng làm cho ngươi bị thương".

Vô Tình thản nhiên cười: "Nhưng ngài cũng không chiếm được tiện nghi".

Thích Thiếu Thương đột nhiên tham gia hỏi: "Sau khi các người bị thụ thương Cửu U lão quái mới ám toán phải không?". Chàng nãy giờ vẫn lưu tâm nghe ngóng. Cuộc đối thoại của hai người trong xe, cũng có ý để cho chàng nghe rõ. Lúc này chàng hỏi cũng có ý muốn xoa dịu đi cừu hận giữa hai bên. Hỏi xong một câu, chàng liền quay người tiếp tục đánh xe.

Lưu Độc Phong nói: "Ta cùng Vô Tình giao thủ ba chiêu, hai người đều đều cho là đại địch, sử dụng toàn lực, cả hai đều bị thương... nhưng từ chiêu thức của đối phương phát hiện có điều không ổn, trong lòng nghi hoặc, đang muốn dừng tay hỏi chuyện, Cửu U lão quái đột nhiên tri triển độc thủ...".

"Đại bộ phận thế công trong đó, đều là do Lưu đại nhân một mình tiếp cả. Nếu không, hiện giờ ta cũng không còn mệnh để ngồi ở đây". Vô Tình nói tiếp, "Chúng ta hai người đồng tâm hiệp lực, toàn lực phản kích, nhưng thụ thương đã nặng, không ngăn cản được thế công của lão. Chỉ nhờ Lưu đại nhân toàn lực ngăn cản công kích của lão, ta mới có thể tranh thủ đâm lão ba mũi Thuận Nghịch thần châm".

Lưu Độc Phong nói: "Lão đã trúng phải Thuận Nghịch thần châm?".

Vô Tình đáp: "Nếu không phải là Thuận Nghịch thần châm, vô thanh vô tức, vô ảnh vô hình, làm sao có thể dưới chưởng phong của Không Kiếp thần công danh xưng, gặp mạnh càng mạnh, gặp phải là thua, lại có thể xuyên qua chưởng lực, bắn trúng cạnh chưởng, ngón tay và tay áo được".

Lưu Độc Phong gật đầu nói: "Chẳng trách mấy đạo ám khí nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy gì đó, chỉ dính vào ống tay áo, cũng có thể đã tiến vào bên trong quần áo, mỏng nhẹ như sợi tơ, chui vào cổ tay của Cửu U lão quái. Nghe nói Thuận Nghịch thần châm, thuận huyết công tâm, nếu như dùng nội lực đề kháng, thì lập tức nghịch chân khí vận tẩu, đâm vào não đối phương".

Vô Tình đáp "Đúng".

Lưu Độc Phong nói: "Nghe nói trên thế gian này không có loại thuốc gì có thể trị được Thuận Nghịch thần châm, chỉ cần trúng một cây, kết quả không bị công tâm thì bị thứ não, không chết cũng tàn phế".

Vô Tình đáp "Đúng".

Lưu Độc Phong nói: "Như vậy...".

Vô Tình thở dài một tiếng: "Đáng tiếc y lại là Cửu U lão quái".

"Thuận Nghịch thần châm, đúng là không có thuốc gì cứu được. Nhưng lại có thể dùng nội lực cực kỳ thâm hậu bức nó ra ngoài. Người có nội lực cao cường như vậy, thế gian này chỉ sợ chẳng được vài người. Cửu U lão quái lại là một trong số vài kẻ như vậy". Y dừng lại một lúc rồi nói, "Còn ám khí của ta, từ trước đến giờ chưa bao giờ tẩm độc".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play