"Tang Họa, em cứ như vậy, cứ dứt khoát như vậy, thẳng thừng như vậy, không thấy rằng mình rất vô tình sao?"
Làn khói mỏng manh chập chờn quanh miệng ly, đem dung mạo của Tang Họa vẽ thành những đường mây mờ ảo. Sự an tường cùng thanh lãnh khiến cho cô như thoát ly khỏi hồng trần, hơi thở mang theo mùi vị bình yên, như đóa hoa rơi trước cửa Phật, cắt đứt duyên trần.
Lạc Ảnh Ca nhìn đến ngây dại, trong lòng như được gột sạch phiền não.
"Có người nói, tâm phải biết buông bỏ thì đời mới nở hoa, lòng không còn nặng nề thì thân thể mới tự tại. Đã từng rất đa tình nhưng bị người bạc tình mới trở nên vô tình. Cái gì cũng đều có mở đầu, thì mới có kết thúc. Huống hồ..." Tang Họa mỉm cười từ tốn, hệt như một đóa hoa hải đường mỏng manh trước gió: "... Dung Phượng Khuynh sắp trở thành em rể của tôi rồi, anh cũng không nên nghĩ quá nhiều nữa, mọi chuyện có lẽ đang âm thầm đặt dấu chấm hết."
Cái giá mà Dung Phượng Khuynh phải trả thực sự quá đắt, Lạc Ảnh Ca không biết mình nên thương hại hay là thấy hả hê cho kết cục của hắn ta đây? Bởi vì Dung Phượng Khuynh đã quá thảm rồi. Thảm đến mức lựa chọn cuộc sống hoan lạc phóng túng, ngày đêm chỉ biết làm bạn với rượu.
Lạc Ảnh Ca cảm nhận một luồng ưu thương trên người cô, còn có ủ dột, tỉ tê, làm lòng người ngột ngạt khó chịu.
Anh không thích nhìn em như vậy chút nào.
"Tang Họa!" Anh gọi tên cô, giữa đầu mày mi mắt đều là sự thương tiếc vô hạn: "Nhìn anh có được không?"
Tang Họa lặng lẽ đưa mắt nhìn.
"Nói cho anh biết, em cần gì?" Tiếng nói của anh, giống như một âm sắc hoa lệ, dẫn lòng người lạc vào cõi hư vô mờ mịt.
Cô sững lại, ánh mắt ngập trong nỗi mê man.
...
Đã từng...
Ước nguyện lớn nhất của cô chính là bỏ đi thật xa...
Nơi mà đến cả thở thôi cũng không cần phải cố gắng, nhắm mắt lại sẽ cảm nhận được hương hoa, ngã mình giữa thảm cỏ xanh mướt, dõi lên bầu trời trong lành.
Nhưng đó chỉ là đã từng, một kẻ chất chứa quá nhiều oán hận, phẫn nộ, làm sao có thể chọn cách lui về chốn phồn hoa khi chưa kết thúc được tất cả ân oán khúc mắc xảy ra từ nhiều năm trước?
Cô như thế, là bỏ lỡ giữa đường.
Tang Họa là một diễn viên xuất sắc, cô điều khiển được mọi cảm xúc của mình. Xuất sắc đến mức, lòng cô có buồn hơn một chữ buồn cũng chẳng ai nhận ra.
Lạc Ảnh Ca cố gắng nhìn ra một chút mong ước nơi đáy mắt cô, nhưng vô ích. Nơi đó, ngoại trừ là một khoảnh nước lặng câm ra thì cũng chỉ có sự yên tĩnh đến trống hoác. Giống như là một cánh đồng hoang già cỗi, bốn mùa chỉ có nắng cháy và gió cát.
Tang Họa chậm chạp không có đáp lại, chỉ khẽ mở miệng uống một ngụm trà, rồi mới giật mình nhận ra ly trà đã cạn đáy từ bao giờ.
Lạc Ảnh Ca để ý, anh vừa định đưa tay đón lấy ly trà từ cô, tính muốn rót thêm vào. Nhưng mới đưa lên được nữa đường, giọng nói của quản gia vang lên ngay sau đó.
"Thiếu gia, có một cuộc gọi đến từ nữ hoàng."
Tang Họa âm thầm chấn động.
Nữ hoàng Tang Dung, người trị vì nước Y cũng là mẹ ruột của Lạc Ảnh Ca, chị gái độc tài quyết đoán đến cả Tang Minh cũng phải nhún nhường.
Sắc mặt ông ta có vẻ nặng nề hiếm thấy. Lạc Ảnh Ca nhíu mày rơi vào trầm tư.
Sao đột nhiên bà ấy lại gọi cho mình vào lúc này? Chẳng lẽ bên đó có chuyện gì sao? Nếu thật sự có chuyện, thì cũng không cần bà phải đích thân ra mặt, thủ hạ của anh luôn luôn giám sát tất cả tình báo 24/24.
Cho nên dù ở nước ngoài, anh vẫn luôn tự tin mình nắm rất rõ các sự kiện cũng như những chuyển động ngầm của nước Y.
"Có lẽ như anh còn đang có việc quan trọng. Tôi không làm phiền anh nữa, hẹn anh vào lúc khác."
"Anh đưa em về." Lạc Ảnh Ca dường như cố tình bỏ quên ai đó vẫn đang chờ điện thoại từ mình, anh đứng dậy, quay đầu nói với Tang Họa.
"Không cần phiền phức như vậy đâu, công việc của anh vẫn là ưu tiên hàng đầu." Tang Họa lắc đầu từ chối.
Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào Tang Họa. Tang Họa đột nhiên cảm thấy khó hiểu, ánh mắt anh vì sao lại buồn bã như vậy? Luồng ưu thương này là từ đâu mà đến? Cô không biết, Lạc Ảnh Ca từ lúc trót phải lòng cô, thật sự rất dễ dàng bởi vì một lời nói của Tang Họa mà tổn thương nặng nề, nội tâm giống như một đứa trẻ, lúc nào cũng có cảm giác không an toàn như sắp bị bỏ rơi.
"Thật sự không cần anh đưa về sao?" Giọng nói ấm thuần ngọt ngào như một loại rượu vang đã ủ lâu năm, khiến bất cứ ai một khi đã uống vào đều không có khả năng chống cự. Như việc nếu họ làm cho đôi lông mày ấy điểm một vết chau, thì đã là tội đồ của muôn dân trăm họ.
Nhưng còn cô, đôi mắt trong suốt nhìn Lạc Ảnh Ca, lặng lẽ cất lời.
"Thật sự không cần."
Lá rụng về cội, không gian khôi phục vẻ tĩnh mịch vốn có.
"Hẹn gặp lại." Lạc Ảnh Ca cười nhợt nhạt.
Sau khi được người hầu tiễn ra khỏi cổng, Tang Họa đã trông thấy một chiếc xe limo thuôn dài đậu trong một góc vắng khuất sau tàn cây. Đôi mày lá liễu của cô khẽ chau lại, nội tâm dâng lên cảm giác đề phòng, người trong xe như đã nhìn thấy cô, hắn ta mở cánh cửa đen, sừng sững bước đến trước mặt cô.
Cô không tiếng động lùi về sau vài bước, nhằm giữ khoảng cách an toàn, lại là chuyện gì nữa đây?
"Đại tiểu thư, lão gia dặn dò chúng tôi đưa tiểu thư về nhà."
Tang Họa lập tức minh bạch.
Cô không mặn không nhạt đáp trả: "Nhà? "Nhà "của tôi không đồng nghĩa với "nhà" trong miệng của anh."
"Tiểu thư, xin cô đừng làm chúng tôi khó xử." Hắn ta cứng ngắc trả lời như một con robot được lập trình sẵn, không hề có cảm giác khó chịu khi bị chặn họng.
Tang Họa híp mắt đánh giá bên trong xe, khoé môi cong lên đầy ý tứ, rõ ràng lần này đến đây căn bản ông ta không cho cô tự nguyện mà là ép buộc cô phải trở về. Hai tên vệ sinh ngồi trên xe hẳn là để đề phòng cô chạy trốn, quả thật Tang Minh đã vì cô mà chuẩn bị rất-chu-đáo.
"Mời tiểu thư lên xe." Âm thanh máy móc ấy lại vang lên.
Cô lạnh lẽo nhìn hắn ta một cái, không phải là muốn gặp cô sao, cô cho ông ta toại nguyện.
Phía cửa kính trên cao, Lạc Ảnh Ca khẽ híp mắt nhìn xuống chiếc xe chậm rãi lăn bánh.
————
Vừa mới bước vào đại sảnh, giọng nói chói tai đầy khinh thường của Tang Minh liền vang lên.
"Tao còn tưởng khi nhìn thấy mày sẽ là một bộ dáng trói chân trói tay không tự nguyện, không ngờ mày lại phối hợp như vậy."
Tang Họa chỉ thản nhiên cười cười.
"Sai người đưa tôi đến đây là để chứng kiến cảnh gia đình các người có bao nhiêu hạnh phúc à? Uầy, hình như còn thiếu một mảnh ghép nữa thì phải? Tang Tương bé bỏng của hai người đâu mất rồi nhỉ? Hay là đến bây giờ mắt vẫn còn đang nhắm?"
Tang Minh lộ ra vẻ độc ác: "Hừ, gặp trưởng bối cũng không chào lấy một tiếng, vừa mở miệng lời lẽ liền thô thiển. Giáo dưỡng của mày bị chó tha rồi hay sao?"
Lăng Gia Tuệ ngồi bên cạnh cũng vô cùng tức tối, giọng điệu bất mãn của bà ta truyền tới, Tang Họa khoanh tay nhếch môi, hiển nhiên là cảnh tượng vợ chồng đồng lòng.
"Cô khiến con gái tôi bị thương nặng đến mức phải nhập viện, nay nó khỏi bệnh về nhà, cô không hỏi han nó lấy một câu, mà còn dám đứng đây già mồm trù ẻo được nữa sao? Cô xấu xa cũng vừa thôi, nó là em gái của cô đấy, cô..."
Tang Họa đột nhiên liếc ngang, đuôi mắt loé lên tia sáng sắc bén như lưỡi dao, phỏng chừng có thể đâm chết bà ta ngay tại chỗ. Lăng Gia Tuệ thức thời lập tức ngậm miệng lại, thân hình bà ta run lên, đột nhiên trở nên ngoan ngoãn lạ thường, không dám hó hé tiếng nào.
Tang Họa cho bà ta một cái nhìn cảnh cáo.
"Sao không nói nữa?" Cô châm chọc.
Bí mật động trời của bà đang ở trong tay tôi, bà dám hó hé câu nào ra, thì bà chết chắc.
"Hừ, không có tiền đồ." Tang Minh nhìn thái độ ngu xuẩn của Lăng Gia Tuệ, ông lườm bà ta một cái.
Lăng Gia Tuệ có khổ nhưng không thể nói, hai tay bà ta âm thầm cào cấu chà xát lên nhau như thể kìm nén cơn phẫn uất, hận không thể xé xác con ranh này.
Tang Họa sống lưng thẳng tắp như băng điêu, cao ngạo mà thản nhiên, không có nữa phần sợ hãi.
"Tôi từ nhỏ vốn không được ai dạy dỗ tất nhiên đối với tôi mà nói giáo dưỡng hoàn toàn là con số không. Bị thương nặng đến mức nhập viện không phải chỉ có mỗi bảo bối của các người thôi đâu. Đừng cứ cái gì xấu xa cũng đổ hết lên đầu tôi như vậy. Hơn năm roi ông ban cho tôi, tôi còn chưa có than vãn đâu đâu đấy."
Cả khuôn mặt Tang Minh bỗng chốc trở nên vặn vẹo: "Tang Họa, nể tình mày là con tao, tao không để cho mày phải vào tù mà bóc lịch đã là ơn nghĩa lắm rồi. Mày đừng nghĩ tao không dám làm gì mày. Trong cái nhà này, muốn sống tốt thì phải nghe lời tao, đừng ở đó mà làm càn."
Tang Họa buồn cười chế giễu: "Kể từ khoảnh khắc ông thẳng thừng hạ xuống trên lưng tôi vô số vết roi, không màng mặt mũi mà đánh tôi trước mặt bao nhiêu người, ông nghĩ tôi còn có thể thuận theo ông trăm bề được nữa sao?"
Tang Minh lúc nào cũng luôn tự cho bản thân mình là đúng, tới nước này cũng không cảm thấy hổ thẹn, da mặt thật là dày: "Đó là do mày đáng đời, thân là chị gái lại làm loại chuyện bất nhân như thế với em gái mày. Tất nhiên tao không thể khoanh tay đứng nhìn mày tiếp tục u mê ganh ghét đố kỵ."
"Tao đã kiếm cho mày một mối hôn sự, lễ đính hôn sẽ diễn ra vào ba ngày tới. Với cái thối danh của mày, thì sau này không có cái gia đình nào muốn lấy mày đâu. Mày phải nên biết ơn tao vì điều đó."
Sắc mặt cô bỗng chốc trầm xuống.
Hôn sự, của cô?
Ha, từ đầu đến cuối, đây mới chính là mục đích thực sự của ông.
Coi cô như một món hàng, đến khi cần thiết phải sử dụng, thì thoải mái đem ra dùng.
Có người cha như thế này, thật sự là "cực phẩm" trong "cực phẩm."
"Hôn sự của chị hai sao? Ba mẹ, chị hai chẳng lẽ sắp được gả ra ngoài ạ?"
Giọng nói yêu kiều từ sau lưng cô đột ngột vang lên, Tang Họa không quay lại nhìn cũng nhìn ra được đó là ai. Nhị tiểu thư bảo bối của Tang Minh cùng Lăng Gia Tuệ đã về rồi.
"Chào."
Còn có...
"Phượng Khuynh, cháu đưa Tang Tương đi chọn nhẫn cưới về rồi đấy à. Lại đây ngồi đi, đừng đứng ở đó nữa, mỏi chân lắm."
Tự dưng, có một loại xúc động kỳ lạ, một luồng điện không biết từ đâu chạy dọc khắp cả sống lưng khiến ngực cô tê rần. Cô nhịn xuống cảm giác muốn quay đầu lại nhìn anh. Nhưng mà cô sợ gì chứ? Cô có gì mà lại không dám nhìn anh.
Lăng Gia Tuệ niềm nở chào đón Dung Phượng Khuynh như một vị thần, trên mặt là nụ cười ngoác ra đến tận mang tai, cứ như hoàng đế bệ hạ vi phục xuất hành hạ cố đến thăm vậy.
Sự xuất hiện của anh ta, khiến sự dã thú trong Tang Minh cũng thu liễm đi rất nhiều. Ông không thể mất hình tượng trước người con rể "đại phú đại quý" này được.
Dung Phượng Khuynh...
Kể từ cái ngày định mệnh hôm ấy, cô đã không còn nhìn thấy anh nữa. Cô trăm vạn lần nghĩ khoảnh khắc hai người gặp lại nhau, nhưng lại không hề nghĩ đến sẽ lại thấy anh chính tại ngôi nhà này.
Thấm thoắt nữa tháng trôi qua, Dung Phượng Khuynh tiều tuỵ đi nhiều, anh gầy hơn trước, khoé mắt thấp thoáng quầng thâm, nhưng không vì thế mà nét phong tình mất đi. Dường như anh cao hơn, cứng rắn hơn, cũng gợi cảm hơn, còn có thêm một chút hư hỏng. Dung mạo vẫn tuấn mỹ tà mị, chỉ là, sự thâm trầm lạnh lẽo trong phượng mâu kia quá nặng, thật sự quá mức lạnh lẽo.
Trong mắt anh hoàn toàn chẳng chứa gì, tựa như xung quanh anh không có sinh mệnh mà toàn vật chết. Ánh mắt Dung Phượng Khuynh như một đầm nước lạnh lẽo, chỉ cần sơ hở nhìn vào, linh hồn liền đóng băng.
Đây thực sự là Dung Phượng Khuynh chứ không phải thần Chết ư?
Hai đôi mắt không lường trước giao thoa nhau giữa không trung, Dung Phượng Khuynh im lặng, Tang Họa bình thản.
Giờ đây, cô đã không còn nhìn thấy được chữ tình trong đôi mắt lúc nào cũng chỉ có âu yếm mỗi khi anh nhìn về phía cô. Tất cả ân oán tình thù, như một vệt sáng mờ nhạt vụt chớp biến mất trong dải ngân hà xa xôi. Chỉ để lại sự lẻ loi hiu quạnh, trống hoác và xơ xác. Mọi thứ chỉ còn là những đống tro tàn sau một đám cháy dữ dội.
Như vậy thì tốt, như vậy, thật tốt...
"Ba, ba cho phép chị hai về nhà rồi hay sao vậy ạ? Còn chuyện kết hôn nữa, anh rể con sau này sẽ là ai vậy? Cho Tương nhi biết được không?" Tang Tương hớn hở ra mặt.
Lăng Gia Tuệ âu yếm xoa đầu Tang Tương như một người mẹ hiền từ: "Người này con cũng biết đấy, là tam thiếu gia của La gia, La Minh Đình."
Mẹ con này, rõ ràng là biết cả rồi, nhưng lại cố tình chơi trò tung hứng trước mặt cô.
La Minh Đình là ai, nếu như xú danh huy hoàng của Tang Họa đứng thứ nhất, thì La Minh Đình chính là kẻ thứ hai ấy.
Cưỡng hiếp thiếu nữ, hoang dâm vô độ, ăn chơi đàng điếm, chơi bời nghiện ngập, tội danh của hắn ta chồng chất như núi Thái Sơn, có mà viết cả trăm trang giấy cũng kể không hết.
Một kẻ đốn mạt như hắn, đáng ra phải vào tù mọt gong. Nhưng hắn ta ỷ vào gia đình mình quyền cao chức trọng, có tiền có thế, vào đồn cảnh sát không lâu, khi trở ra thì được người ta cung kính cuối đầu tiễn bước chân như một vị thần. La Minh Đình tác quai tác quái, kiêu căng dẫm nát luật pháp dưới chân. (Không ai xử lý anh, vậy thì để hậu cung của chị xử lý anh)
Đem Tang Họa gả cho La Minh Đình, chẳng khác nào vừa có thể trừ khử được cô vừa khiến bàn tay mình không cần phải nhuốm máu tanh.
Các người rõ ràng tính toán hết cả rồi!!!
Bàn tay cô trong vô thức bóp chặt lại. Phượng mâu của ai loé lên một tia sáng lạnh toát.
Nghĩ cô sẽ để yên sao? Nghĩ cô sẽ để cho các người tự ý dắt mũi một tay thao túng tất cả như lúc trước ư?
Nhà họ Tang các người, đã hết lượt miễn phí rồi.
"Tôi..."
"Cháu không đồng ý."
Tang Họa còn chưa kịp lên tiếng. Lúc này, lại xuất hiện thêm một người không nghĩ sẽ xuất hiện ấy.
Một chiếc lá rơi xuống, khuấy động mặt nước vốn dĩ luôn chìm trong sự tĩnh mịch.
Mà trái tim Tang Họa, chính là mặt nước đó.
Ánh sáng nhàn nhạt xuyên thấu qua kẽ lá vương lại trên mái tóc tựa tơ chiều nay lại càng thêm tuyệt mỹ mông lung bởi những tia nắng mặt trời thay nhau thì thầm rủ xuống.
Như có cơn gió mùa hạ đâu đây thoảng qua, mang mùi hương dịu nhẹ hoà lẫn với cỏ hoa ẩn trong bùn đất tạo nên một thứ vị thanh thuần mỹ lệ lại mê luyến lòng người.
Dần dà, từ trong vạt nắng mờ nhạt, chúng dệt thành một tấm lụa mỏng dát đầy ánh hoàng kim, bóng dáng cao lớn của một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Lạc Ảnh Ca, anh biết không? Sự xuất hiện của anh, luôn khiến người ta chói mắt. Còn tôi đã quen an tĩnh với hoàng hôn, làm sao có thể dung nhập với ánh mặt trời.
"Ảnh Ca, sao cháu lại đến đây?" Tang Minh hoảng hốt, thầm kêu hỏng bét.
Sắc mặt Lạc Ảnh Ca âm trầm như ngâm trong băng lạnh, anh lướt qua ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh: "Nếu cháu không kịp thời đến, chẳng lẽ lại để em gái bảo bối của cháu phải "ngậm đắng nuốt cay" mà chịu thiệt thòi gả cho một tên thiếu gia vô công rỗi nghề, cả ngày chỉ biết ăn chơi đàn điếm sao?"
Em gái bảo bối?! Bốn từ này thật châm chọc làm sao. Câu nói vừa rồi của Lạc Ảnh Ca như tát thẳng vào mặt Tang Minh cùng Lăng Gia Tuệ và đặc biệt là Tang Tương. Nếu như Tang Họa là em gái bảo bối của anh, vậy thì ả là cái gì hả?
Tang Minh trong lòng tức tối. Ông ta quả thực đã coi thường sức ảnh hưởng của Tang Họa.
"Đây là chuyện của gia đình chú, cháu không có quyền can thiệp ở đây."
"Cháu mặc kệ có liên quan hay không liên quan đến mình. Nhưng chỉ cần là chuyện của Tang Họa, cháu đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nên tốt nhất, chú đừng làm điều gì dại dột."
"Lạc Ảnh Ca, lúc trước cháu nào có như vậy? Rốt cuộc cháu bị nó bỏ bùa mê thuốc lú gì mà bâu giờ bênh vực cô ta chăm chăm thế hả?"
Các người thân chung một dòng máu, đều mang trên mình họ Tang, lại hết lần này đến lần khác cố ý hạ thấp tôi. Cố ý dẫm nát tôi ngay trước mặt con rể quý hoá của các người.
Những lời nói vừa rồi thật sự quá chói tai, anh thậm chí còn không thể nào nghe cho lọt, huống chi Tang Họa còn đang có mặt ở đây? Cô ấy nghe rồi, trong lòng sẽ như thế nào?
Lạc Ảnh Ca không thể khách khí được nữa rồi.
"Tang Minh, thật thất lễ khi phải nói cho ông biết. Ban đầu tôi còn nể nang vì ông là cậu tôi mà miễng cưỡng bỏ qua việc ông đánh Tang Họa. Tang Họa từ bé đến lớn chẳng có nổi một ai để chống lưng cho, suốt ngày phải chịu đòn. Là tôi lúc trước ngu ngốc nên mới mặc ông rầy la cô ấy mà không nói năng tiếng nào, ông sai, tôi sai. Nhưng còn bây giờ, ông thử động một đầu ngón tay vào cô ấy nữa xem. Coi tôi có làm thịt ông hay không nhé?"
Tang Minh đập bàn một cái rõ to.
"Ngông cuồng, đó là những lời mà cháu có thể nói với trưởng bối sao? Tang Dung sao có thể dạy dỗ ra một đứa như cháu hả? Cháu là bề dưới, lại dám nói ra những lời nói đại nghịch bất đạo như vậy? Ta thấy cháu càng ngày càng quá quắt rồi. Hừ, hôm nay dù có thần linh đến thì ta cũng phải ra mặt dạy dỗ thay trời hành đạo nó."
Lăng Gia Tuệ không biết sống chết cả gan chen vào một câu: "Cháu có thể bảo vệ nó hôm nay, nhưng ngày mai? ngày kia? Cháu có bảo vệ nó được không? Cháu không thể nào bên cạnh nó cả đời được Lạc Ảnh Ca ạ."
"Các người cứ thử xem." Lạc Ảnh Ca nheo mắt lại, sắc xanh lơ trùng điệp nguy hiểm.
Đây rõ ràng là một lời thách đố trắng trợn.
Tang Minh thở phì phò tức đến nổi không thể nói nên lời.
Tang Họa, chỉ lạnh lùng đứng nhìn, nhưng tận sâu trong cõi lòng lại có ngàn vạn cảm xúc như thuỷ triều ồ ạt đè nặng lên nhau. Đột nhiên, cô chỉ muốn rời đi, rời khỏi căn nhà chứa đựng quá nhiều ký ức bi thương này, rời khỏi những con người đem đến cho cô vố số đau đớn, không khí này, áp lực này, những khuôn mặt này, khiến cho cô không tài nào thở nổi, hô hấp bị tắt nghẽn, cổ họng như trào ra từng mạt chua xót, bức bối đến nổi chỉ muốn biến mất mà thôi.
Nơi này, ngay từ đầu cô không nên đến.
"Các người nói xong rồi chứ gì? Tôi cũng nghe xong rồi. Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi."
Vì sao các người luôn cố gắng moi móc ra tổn thương vốn đã khép miệng của tôi?
"Mày đứng lại đó cho tao, tao cho phép mày rời đi sao? Nếu dám bước thêm một bước, xem tao có chặt chân mày ra không?"
Tang Minh tức giận đến nộ khí xung thiên, hoàn toàn không còn một bộ dạng của trưởng bối nữa, cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt xung quanh. Ông ta thật sự rất muốn đập chết đứa con gái này. Thậm chí ông đã có suy nghĩ, nếu được quay lại từ đầu, ông thề sẽ bóp chết nó ngay từ khi mới sinh ra. Mặt mũi của ông ta coi như bị nó quét sạch hết rồi.
Tang Họa toang người bước đi, liền bị Tang Minh chỉ mặt gọi tên mà phải dừng lại. Cô bình tĩnh xoay người, nhìn đối diện với con mắt nổi lên từng quạch máu đỏ gay của ông ta, không chút nao núng. Biểu cảm dửng dưng đến mức núi Thái Sơn có sụp xuống cũng sẽ không khiến cô chớp mắt, răng ngọc nhẹ nhàng lưu chuyển.
"Muốn gả, thì ông tự đi mà gả."
Tang Tương sao có thể để mọi chuyện kết thúc như vậy, cô ta vẫn còn thấy chưa đủ. Chớp mắt liền chạy tới, khẩn thiết bắt lấy hai tay Tang Họa, những giọt nước mắt long lanh chảy xuống từ gương mặt xinh đẹp, cặp mắy rưng rưng, giọng nói nức nở đáng thương làm sao.
"Chị hai ơi, chị thuận theo ý của ba đi được không? Chị đừng làm ba tức giận nữa, trong các tội thì tội bất hiếu là tội lớn nhất. Chị xin lỗi ba đi có được không? Em biết là chị không thích em, nhưng em xin chị đó. Chị xin lỗi ba đi, sau này em thấy chị em sẽ tự giác đi đường vòng mà."
Tang Tương, rõ ràng cô là đang nói giúp cho tôi, nhưng từng câu từng chữ cô ta nhả ra đến kẻ ngu xuẩn cũng đều biết là đang cố ý thêm dầu vào lửa, nói tôi bất hiếu đến thế nào, nói cô độ lượng ra sao.
Khuôn mặt trăm biến vạn hoá, miệng lưỡi như nuốt phải cuộn băng ghi âm, câu nào câu đó nói ra đều thật trơn tru. Rất đáng vỗ tay khen ngợi.
Tang Họa nhìn Tang Tương khóc đến mức thương tâm, khóc đến mức chân tay rụng rời, khóc đến mức nói không nên lời như vậy. Thật sự cũng không đành lòng để cô ta phải diễn một mình.
Tang Họa ra chiều thương tiếc.
"Tương nhi, quả thực, nhìn em khóc đến lê hoa đái vũ như vậy, tâm chị cũng rất đau. Đau đến nổi chị muốn một tay bóp chết em."
"Chị, sao chị lại có thể nói em như thế?" Sắc mặt Tang Tương trắng bệch như một tờ giấy, cô ta ngẩn mặt lên nhìn Tang Họa, nước mắt tựa như trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống, trông như một đóa sen trắng vừa mới chớm nở, vẻ đẹp thánh thiện này khiến cho ai cũng đều mủi lòng.
"Còn đau không?" Tang Họa làm như không nghe thấy, cô đưa tay, dịu dàng xoa xoa phần vải trắng đang quấn quanh đầu Tang Tương, gương mặt cô tràn đầy ấm áp, bảy phần thương tiếc, ba phần quan tâm. Khắp người như được bao bọc trong một vầng sáng yếu ớt, đẹp đến bất khả xâm phạm.
Tang Tương trông thấy cô như vậy, đố kỵ đến nghiếng răng nghiếng lợi. Hận không thể dùng dao rạch từng nhát từng nhát lên mặt cô.
Nhưng, xinh đẹp thì như thế nào? Dung Phượng Khuynh chẳng phải đã trở về bên cô rồi đấy sao? Mày có đấu ngàn đấu vạn, đến cuối vẫn là kẻ thua cuộc.
"Không ạ." Cô ta ngoan ngoãn lắc đầu, nhưng nhắc đến điều này ánh mắt lại muôn vàn nanh ác. Con mẹ nó, mày thử té ngã xem rồi muốn biết đau hay không đau. Nếu không phải hôm đó tao sơ suất, thì người bị khâu tới bảy mũi chắc chắn là mày.
"Đừng nói dối!" Tang Họa không vui lắc đầu.
"Em không nhớ sao? Ngày đó chị cũng té ngã một lần, chị cũng như em bấy giờ vậy, trên đầu phải khâu tới hai mươi mũi, suýt thì ảnh hưởng tới phần não, đau nhức đến nổi đêm nào cũng thức trắng, trời lạnh thì lại âm ỉ hành hạ mãi không thôi..."
Nói đến đây Tang Họa còn làm ra vẻ thần bí.
"Chị nói nhỏ cho em chuyện này nhé, suýt nữa chị còn phải đi cạo đầu đấy."
Một số người trong phòng đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Rõ ràng đó không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng khi qua miệng cô, nó lại chẳng khác gì một câu nói đùa hóm hỉnh.
Thanh âm dịu êm như một lời thì thầm của gió, nhưng từng tiếng nhẹ bẫng như sợi bông gòn ấy lại vô hình mang theo sức nặng ngàn cân tàn nhẫn đánh mạnh vào thâm tâm của mỗi người.
Dung Phượng Khuynh cố ý làm như không nghe thấy, anh quay mặt đi chỗ khác, nhưng bàn tay bóp chặt đến độ gân xanh từng mảng lồi lên dưới lớp tay áo dài, gương mặt tản ra sát khí như muốn hủy thiên diệt địa đã mảnh liệt phản bội tâm tư anh.
Lạc Ảnh Ca càng nghe thì trái tim càng đau đớn, từng mạch máu co rút kịch liệt gào thét dưới lớp da. Những điều ấy cô chưa bao giờ nói, anh thật sự nghe không nổi nữa, cũng không chịu đựng được nữa.
Tang Họa không màn để ý đến cảm xúc của mỗi người, giống như cô không phải là nhân vật chính trong câu chuyện cô vừa kể. Âm điệu thập phần nhẹ nhàng, tựa như sương tan vào đêm vắng.
"Tương nhi, vết thương đã lành, nhưng vết sẹo vì không được bác sĩ chuyên ngành chăm sóc vẫn còn ở đây. Thì dù thương tích không còn đau nữa, nhưng dấu ấn vẫn là mang theo cả đời. Cũng giống như việc, dù bản thân có ăn năn hối lỗi gì đi chăng nữa, cũng không thể phủ nhận việc bản thân đã đem đến tổn thương cho người khác..."
Vừa nói vừa liếc nhìn Dung Phượng Khuynh từ đầu đến cuối vẫn im lìm ngồi một góc. Bỗng nhiên trong lòng cô sinh ra một loại khó chịu không rõ ràng. Cô làm sao có thể để anh ta ngồi không xem vở hài kịch này mà không mất xu nào cơ chứ.
Dung mạo đẹp đẽ như hoa của Dung Phượng Khuynh vẫn bất động, không vì lời nói của Tang Họa mà động dung. Cô nhìn đến cũng chỉ nhếch mép cười giễu.
"Anh sẽ mời bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình đến." Lạc Ảnh Ca tha thiết đề nghị.
"Không cần nữa."
"Vì sao?" Anh nghi hoặc.
"Bởi vì không quan trọng." Cô lạnh lùng cười.
"Nhưng mà, Tang Tương thì lại khác. Con bé là em gái bé bỏng của con mà, sao con có thể giận nó.." Tang Họa hết sức thân thiết ôm Tang Tương vào lòng, khuôn mặt từ bi của cô đột nhiên trở nên quỷ dị lạ thường, ghé sát vào tai cô ta, thâm tình thủ thỉ:
"Em đeo bộ mặt này hoài không thấy chán sao? Sao em có thể sống mãi với lớp da giả tạo được vậy chứ? Sao em không đi soi gương cùng người cha đáng kính của em đi, che giấu thâm sâu như em thì hẳn phải dùng loại kính chiếu yêu mới lộ được bản chất thật sự."
"Mày..." Tang Tương trừng trừng con mắt, phẫn uất đến đánh mất lý trí, cô ta tức đến run người dậm chân, giận quá mất khôn mà đưa tay muốn cho Tang Họa một cái tát, nhưng không thành...
"Thật đáng tiếc, mày đã quay vào ô mất lượt."
Tang Họa không chớp mắt bắt lấy cổ tay vừa đưa lên cao của cô ta. Cô không tức giận, trái lại còn mỉm cười rất dịu dàng, sự dịu dàng quá mức này của cô giống như được hắc hoá mà trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Nụ cười xinh đẹp của loài ma quỷ, như một đóa hoa Bỉ Ngạn tao nhã rực rỡ giữa dòng Vong Xuyên. Yêu dã dị hợm.
Tang Họa hất mạnh tay cô ra, màu tím trong con người tụ lại như muốn nhỏ ra máu.
Tang Tương trợn mắt há hốc mồm. Hoảng sợ đến mức hai chân đều mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Tang Họa lúc này thật đáng sợ!
Tang Minh xa xầm mặt, Lăng Gia Tuệ như nuốt phải ruồi, nhìn con gái mình bị khi dễ trắng trợn như vậy, rõ ràng là tức đến ê răng rồi: "Ngày nào mày còn họ Tang thì mày vẫn người của Tang gia."
"Ông nhắc thì tôi mới nhớ, hay tôi đổi theo họ Hạ nhé, cố phu nhân Hạ, Thuần, Hy." Tang Họa ẩn ý trả treo lại.
"Nghịch nữ, tao cấm mày ăn nói lung tung."
Chạm vào chổ ông ta để ý nhất, Tang Minh chột dạ càn quét hết tất cả những thứ có mặt trên bàn thẳng tay hất xuống sàn nhà. Mà chỗ đứng của Tang Họa, lại gần ông ta nhất.
Ấm trà vỡ toang thành nghìn mảnh, Tang Họa lại đi chân trần, một vài giọt bắn vào đôi chân gầy guộc của cô, cô theo phản xạ rụt chân về, đầu ngón chân co rút, nhưng vẫn quật cường không kêu đau.
"SHIT!" Một tiếng gầm này, giống như muốn thét ra lửa. Có ông trời cũng không ngờ đến, nó lại phát ra từ chính miệng Lạc Ảnh Ca. Vị thái tử vạn phần tôn quý, lịch thiệp tao nhã, ung dung lễ độ của nước Y.
Có đánh chết cũng không tin.
Mọi người trong phút chốc đều trơ mặt ngốc lăng.
Thật quá dọa người!
Chính Lạc Ảnh Ca cũng không ngờ tới. Chỉ là hiện tại thứ anh bận lòng không phải là điều này.
"Tang Họa, có xót không? Có đau không?"
Lạc Ảnh Ca chưa bao giờ vì một ai mà hoảng hốt, làm cho bản thân phải thất thố đến nhường này. Anh cẩn thận quỳ xuống, nâng nhẹ bàn chân cô lên như đang nâng niu một khối ngọc trân quý rồi đặt lên đầu gối mình, chăm chú xăm xoi từng ly từng tí. Dung nhan tuấn mỹ của anh ngập tràn sự thương tiếc cùng đau lòng, người không biết chuyện nhìn vào lại cho rằng kẻ bị đau là anh chứ không phải cô.
"Lạc Ảnh Ca, đưa tôi đi. Ngoại trừ nơi này, thì nơi nào cũng được." Tang Họa lần đầu tiên hướng anh đưa ra một lời đề nghị.
Khoảnh khắc mà Lạc Ảnh Ca sắp rời khỏi, anh liền quay đầu lại, nhìn Tang Minh bằng một ánh mắt nhàn nhạt, khoé mắt không chút độ ấm...
Ông ta run sợ chôn chân tại chỗ, cõi lòng không khỏi cảm thấy bất an, dường như thời kỳ u tối sắp đến rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT