Sau những ngày xem bệnh viện là nhà, qua lời dặn dò của bác sĩ, thương tích trên người cô đã tốt hơn. Có điều vẫn phải chú ý, chỉ một va chạm đủ khiến miệng vết thương rách trở lại.
Tang Họa chống cằm gật gù nghe bác sĩ thao thao bất tuyệt nữa ngày, cuối cùng mới chốt lại một câu như ý muốn: "Cô đã có thể xuất viện rồi."
Trong quá trình làm thủ tục, cô gian nan phát hiện ra một vấn đề cay đắng. -.-
Ngày hôm đó trên người cô vừa vặn đủ tiền làm thủ tục nhập viện, cuối cùng chính là không còn đồng nào để trả viện phí nha~
————
"Tang Họa, cậu thành thật khai báo cho tôi biết, nếu như cậu không đem theo tiền để trả viện phí mà bất đắc dĩ phải gọi cho tôi, thì có phải cậu sẽ chẳng bao giờ nói với tôi chuyện cậu nhập viện đúng không?"
(cô-tôi sang cậu-tôi)
Lam Nhu mặt mày đen xì, trên đầu treo lơ lững đám mây u ám, nhìn chằm chằm lấy Tang Họa đang chột dạ cuối thấp đầu, ngoan ngoãn ngồi trên mép giường.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Tang Họa, Lam Nhu cuống cuồng đi tới bệnh viện. Có ai nói cho cô biết, vì sao địa điểm lúc nào cũng là bệnh viện được không? Thân thể đã hư nhược như vậy, mà hết lần này đến lần khác liên tục để mình bị thương. Nằm viện cũng chẳng nói lấy một tiếng, gọi điện thì không ai bắt máy.
Cô xem Lam Nhu này là vật để trưng bày thôi sao?
"Là lỗi của tôi." Hiếm khi Tang Họa ngoan ngoãn đến thế.
Lam Nhu kiệt quệ lấy tay đỡ trán, cảm thấy bất lực nhưng phần nhiều vẫn là đau lòng, cô than nhẹ.
"Tang Họa, kể từ lần cậu cứu tôi ra khỏi hang ổ của chúng, Lam Nhu tôi chỉ một lòng đi theo cậu mà thôi. Chẳng lẽ chuyện như vậy, cậu cũng không nguyện ý nói cho tôi biết sao? Cứ giấu giếm mãi trong lòng không thấy khổ sở sao? Cậu cho phép tôi gọi tên cậu, ở cạnh cậu, chẳng lẽ tôi còn chưa đủ tư cách làm bạn cậu sao?"
Lam Nhu cứ một lời rồi lại một lời, Tang Họa nghe đến ong cả tai, muốn trốn tránh cũng không có nơi nào ẩn náu.
Cô đôi lúc cũng cảm thấy ngu ngơ, ngờ nghệch.
Cô ghét người khác gọi mình là con rùa rụt cổ, nhưng mọi việc cô hành xử thực sự chẳng khác nào là nó. Khi mà trái tim cô đã chết lặng và luôn ẩn náu trong cái mai rùa để tránh tổn thương lặp lại.
Cô dường như đã không cần sự hiện diện của "hạnh phúc". Cái cảm giác mà người khác muốn yêu thương mình trong lúc mà mình không cần "hạnh phúc" thật đáng sợ biết bao.
Cô luôn tự trách mình đa đoan, nhiều khi còn sợ hãi ngay cả trong suy nghĩ của chính mình, nó chẳng khác nào là một chứng bệnh tự kỉ hay một loại tâm thần phân liệt nào đó.
Trái tim cô thắt chặt phòng vệ lẫn cảnh giác tối cao, tầng tầng kín đáo đến nổi một con ruồi cũng không thể lọt qua. Đơn giản, vì cô sợ cái cảm giác từ Thiên Đàng rơi xuống Địa Ngục, cô không còn đủ niềm tin để trao cho bất kỳ ai.
Điều mà mọi người luôn nhìn thấy và nghĩ rằng cô là một cô gái mạnh mẽ, thì thật ra cô chính là một kẻ "yếu đuối" đến nổi không dám tỏ ra "yếu đuối". Cô thà tự ngược đãi chính mình trong nổi cô đơn, cũng không muốn được người khác kề cận.
Cô đương nhiên biết Lam Nhu là một lòng quan tâm cô, nhưng vốn dĩ đã quen sống một mình, mà thói quen thì ai cũng biết nó đáng sợ cỡ nào, khi cả hai kiếp đều bận rộn với cô đơn, cô không kịp thích ứng việc có một Lam Nhu dịu dàng như nước, cẩn thận chu đáo bên cạnh, luôn hết mực đảm nhiệm tốt vai trò một người bạn thân kiêm bảo mẫu.
Cô đã quên mất cách yêu thương người khác và làm sao để đón nhận sự yêu thương của người khác.
"Lần sau tôi sẽ nói với cậu đầu tiên."
Cô thật sự có thể vươn mình ra khỏi cái mai rùa cứng ngắc này ư?
Tang Họa à, mày không thể? Hay là mày không dám đây?
"Cậu còn muốn có lần sau?" Lam Nhu đối với cô hận rèn sắt không thành thép.
"Cậu đừng tức giận nữa có được không?" Tang Họa yếu ớt ngẩn đầu lên, thần sắc vô tội nhìn Lam Nhu, cánh môi màu Mân Côi khẽ mím lại, nét ưu tư sầu muộn phảng phất giữa đầu chân mày, mỗi lần cô cất tiếng nói, hàm răng như ngọc khẽ ẩn hiện. "Để chuộc lỗi lầm, tôi dành cả ngày hôm nay cho cậu cả nhé?"
Lam Nhu không nhịn được thầm than, trên gò má xuất hiện hai rặng mây hồng.
Đẹp quá má ơi!!!!!!!!
Lam Nhu trông mê mang đột nhiên bừng tĩnh, trách mình quá lơ là, cô hận không thể đưa tay tát mình một cái. Cố xốc lại tinh thần, giọng điệu vờ như cứng rắn. Tuyệt không thể đầu hàng bởi sắc dụ.
"Cậu nghĩ rằng cậu dùng mỹ nhân kế tôi liền bỏ qua cho cậu ư?"
Hi vọng nháy mắt tiêu tan, Tang Họa bỗng nhiên cụp mi xuống. Phảng phất bóng dáng buồn bã vô hạn của nàng Lâm Đại Ngọc lúc thương hoa, khóc hoa, chôn hoa.
Phục rồi!!!!
Lam Nhu cuối đầu ủ rũ, thiếu chút giơ hai cánh tay lên.
"Cậu nghĩ đúng rồi đó."
Tầng phòng vệ cuối cùng trong Lam Nhu ầm ầm sụp đổ, cô thất bại phất cờ trắng đầu hàng, lực bất tòng tâm. Mỹ nhân kế ơi là mỹ nhân kế, một cái kế sách cũ rích thế kia, nhưng luyện đi luyện lại, vẫn là không thể miễn dịch được mà.
Huhu, đồ ăn hại, mày thật là không có tiền đồ.
Đấy mắt Tang Họa loé lên tia giảo hoạt, trong lòng dơ ngón cái tán thưởng bản thân. Cô không nhận giải oscar thì thật là phí phạm tài năng mà.
Lúc sắp đi khỏi, Lam Nhu đột nhiên quay đầu lại, cô thâm hiểm xoa xoa cái cằm trơn bóng nhìn Tang Họa từ trên xuống dưới, lắc đầu chậc chậc vài tiếng, khiến Tang Họa lạnh buốt sống lưng.
"Nhưng mà, với bộ dạng lúc này của cậu, có phần không hợp."
—————
Dưới tán cây loang lỗ vết nắng, giai điệu du dương trong nền nhạc cổ điển. Quán ẩn mình giữa thiên nhiên, một vị thế đắc địa trong trung tâm thành phố.
Không gian lãng mạn, tràn ngập những loài hoa tươi mát được nhập khẩu từ nước ngoài, trong lơ đãng, người ta sẽ vô tình ngửi thấy một mùi hương nồng nàn, dịu nhẹ say đắm lòng người.
Trong một góc khuất.
"Lam Nhu, vì sao tôi phải đội cái phiền phức này trên đầu chứ?"
"...Vì cậu đẹp."
Lam Nhu thành thật trả lời, cô chống tay lên bàn, nghiêng đầu, háo sắc nhìn Tang Họa. Cô gái mà từ nãy giờ không ngừng đưa ngón tay sờ sờ lên cái nón đang đội trên đầu mình.
Họa tiết duy nhất của chiếc nón rộng vành này là một bông hoa. Sinh động với những mảng màu trơn xuyệt tông phối hài hòa ở phần chóp nón, viền nhẹ phần rìa nón bằng một dải lụa. Nữa gương mặt Tang Họa thấp thoáng dưới vành nón rộng khoảng 15cm, đường vành bên ngoài uốn lượn duyên dáng như cánh hoa.
Lam Nhu mà không học ngành thời trang thì đất nước quả thật là đã lỡ mất một nhân tài!
Ánh nắng li ti in xuống đôi má hồng hào của thiếu nữa qua những lỗ nhỏ ở vành nón. Mái tóc tết bím được cố định bằng một dải lụa ren màu xanh ngọc, tuỳ ý để qua một bên.
Lam Nhu vô cùng hài lòng, các vị khách ở đây dù có tò mò thế nào cũng chỉ thấy được một đôi môi như được tô bởi huyết sắc, lộ ra dưới vành nón mà thôi.
Nhìn qua, Tang Họa chẳng khác nào là một mỹ nhân cổ điển đan xen một chút phong cách retro, thần bí và tinh tuyền.
"Thế còn bộ váy này thì sao? Nó che được mặt tôi à?" Giọng nói bực tức pha lẫn khó chịu, Tang Họa không được tự nhiên mà cựa quậy thân mình.
Đối với thiếu nữ Tang Họa đã mười chín xuân xanh, mà ăn mặc luôn luôn tuỳ tiện chẳng khác nào đàn ông này khiến Lam Nhu có cảm giác bất lực nặng nề, cô đe dọa:
"Cậu đúng là không có mắt thẩm mỹ. Không phải cậu đang chịu tội với tôi đó sao? Cậu nói là dành hết một ngày hôm nay cho tôi thì hiển nhiên toàn quyền tôi quyết định."
Tang Họa không thể phủ nhận được, thầm thở dài chịu trận.
Kín đáo nhưng quyến rũ, nhẹ nhàng nhưng tinh tế là những mỹ từ dùng để miêu tả về những chiếc đầm vintage.
Tang Họa mặc một chiếc váy xoè màu trắng tinh khôi, được nhấn nhá vô cùng cầu kỳ ở phần cổ áo và tay áo. Kiểu dáng đơn giản nhưng tinh tế và thời trang. Điểm xuyết những đoá hoa màu tím mang đến cảm giác bồng bềnh không kém phần lãng mạn.
Đẹp.
Đẹp lạ lùng.
Nếu ai mà biết đây là thủ lĩnh của tổ chức "Vẫn" chắc sẽ khóc thét cả lên cho mà xem.
Chậc!
Nhìn thấy Lam Nhu ánh mắt mê mẩn dán mãi vào người, Tang Họa nhếch môi trêu chọc: "Bộ tôi đẹp lắm à?"
"Miễn bàn." Lam Nhu từ chối cho ý kiến.
Tang Họa khoé môi cong cong, ánh mắt chẳng có chút nào là vui vẻ khi được khen cả. Cô miết nhẹ mép trà, âm thanh nhàn nhạt từ tốn nói:
"Dung mạo con người bất quá chỉ như một túi da, sắc đẹp cũng giống như mọi câu thần chú, đều sẽ bị hoá giải, chẳng có thứ gì trường tồn mãi với thời gian."
"Tang Họa cô nương à, nàng chẳng khác gì một bà cụ non cả..." Lam Nhu bật cười khúc khích, sau đó bỗng dưng nghiêm túc, nháy mắt nói: "Nhưng... nàng lầm rồi, vẫn còn một thứ."
"Hửm?" Giọng cô ngân cao, yên lặng lắng nghe Lam Nhu nói tiếp.
Giọng cô gái như đang diễn thuyết: "Thứ đó cho dù có bỏ ra rất nhiều tiền vẫn không thể nào mua được, đến cả câu thần chú độc ác của phù thuỷ cũng không cách nào phá giải." Lam Nhu thần bí nhìn Tang Họa, bật ra đúng một câu: "Là tình yêu."
Làn mi Tang Họa thoáng run rẩy, Lam Nhu còn tưởng là do cơn gió vừa lướt qua.
" một chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc lớn nhất cả nước, cứ cách bốn năm sẽ được sống lại một lần, do ba tập đoàn lớn tài trợ với số vốn hàng tỷ đô la. Trong những ngày vừa mới bắt đầu, hàng ngàn ca khúc được thu âm do các bạn trẻ thể hiện có độ tuổi chiếu theo yêu cầu từ <mười sáu cho đến hai mươi ba> đều đổ xô nhau gửi đến ban tổ chức, sau đó sẽ lần lượt đăng trên diễn đàn Crystal nhằm cho cuộc bình chọn với quy mô lớn. Qua quá trình sàn lọc khắc nghiệt của khán thính giả, những MV nằm trong top 500 người đầu tiên với số bình chọn cao nhất sẽ may mắn nhận được tấm vé đặt chân lên một trong những sàn diễn được công nhận là đẹp nhất thế giới. Bất kỳ nghệ sĩ nào cũng muốn được đứng trên sân khấu "Băng Giá" của nhà thiết kế quan cảnh tài ba Elton MrLane. Nơi mà được gắn hơn 99 triệu viên pha lê Swarovski nặng tổng cộng 10 tấn vẽ nên một khung cảnh hào nhoáng và bóng bẩy, tượng trưng cho quyền lực và thời gian vĩnh cữu. Được lấy ý tưởng từ toà lâu đài băng mà nàng công chúa Elsa tạo ra trong bộ phim "Frozen" đã làm mê đắm biết bao nhiêu con tim của thiếu nữ.>"
Một chiếc TV màn hình phẳng được đặt trên cái bàn chất đầy hoa cao 18 tấc, thanh âm lẫn hình ảnh vô cùng rõ ràng và sống động, hiện tại đang trở thành đích nhắm cho vô số ánh mắt nơi đây, họ không ngừng xì xào bàn tán.
"Con gái tôi hôm trước cũng đã đăng ký rồi đấy, xếp hạng của nó trên bảng đang là 250, hiện tại đang có dấu hiệu gia tăng."
"Nha~ vậy thì xin chúc mừng ông anh rồi. Con tôi thì không may bị tai nạn, haiz, không thể tham gia được..."
...
"Chúa ơi, một đêm hội "Siêu Sao" trên một sân khấu mang tên "Băng Giá" lại ngập trong cả tấn "Pha Lê." Đúng là giàu có đến phát điên rồi." Lam Nhu tặc lưỡi, kéo kéo Tang Họa đối diện, tắm tắc khen ngợi.
Khác với những vị khách ở đây đều náo nhiệt như mở đại hội, Tang Họa gần như duy trì một loại tĩnh lặng, đôi mắt hờ hững hư không. Không thèm đếm xỉa tới bất cứ điều gì.
Lam Nhu sao có thể quên, Tang Họa là kiểu người mà cho dù trời có mà sụp xuống cũng sẽ chẳng thèm nhấc mí mắt. Phồn hoa trong mắt cô mà nói, cũng chẳng khác nào là một đống tro tàn. Cho nên, một chút hào nhoáng này, sao có thể vinh hạnh lọt vào tầm mắt của cô.
Lam Nhu có chút cảm khái, cô được biết Tang Họa có giọng hát rất hay, nhưng vẫn chưa từng được nghe quá. Trong lúc suy tư, cô bâng quơ nói:
"Nếu như cậu đứng trên sân khấu đó chắc chắn sẽ lấn át hết tất cả thanh âm trong thiên hạ cho mà xem."
"Tôi đăng ký rồi." Tang Họa cầm lên một tách trà hoa hồng, tao nhã uống vào một ngụm. Giọng nói thản nhiên như không.
"À ừ, hả? Cậu nói cái gì?" Ánh mắt Lam Nhu ngây ra, sau đó kinh ngạc tột độ, sợ bản thân mình nghe nhầm.
Tang Họa chậm rãi đặt ly trà xuống mặt bàn, đối diện với khuôn mặt nghẹn khuất vì tò mò của Lam Nhu, đôi môi đỏ thắm cong lên nụ cười nhạt.
"Ba, bốn hôm trước tôi có gửi đoạn ghi âm bài hát."
"Ôi Tang Hoạ, cậu đừng dùng vẻ mặt bình thản đó nói ra điều bất ngờ như vậy chứ!!!" Lam Nhu sửng sốt.
Đừng hỏi vì sao cô kinh ngạc như vậy, từ khi quen biết Tang Họa, cô nhận ra. Tang Họa là loại người không thích tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cô bài xích tất cả những người muốn tiến đến "kề cận" mình, thậm chí là chán ghét. Đến cả tổ chức "Vẫn" ngoại trừ Lam Duẫn, thì đều là Lam Nhu thông qua Tang Họa ra mặt chỉ đạo.
Cho nên, nghe Tang Họa nói ra điều tưởng chừng như không thể, cô mà không kinh ngạc mới là lạ đó.
Tang Họa buồn cười nhìn Lam Nhu, biểu cảm trên mặt cậu ấy thay đổi xoành xoạch, chẳng khác gì một con tắc kè hoa.
Cô chợt nghĩ, dường như được người khác quan tâm cũng không tệ lắm.
"Bài hát của cậu tên gì? Hiện tại đã được bao nhiêu lượt bình chọn rồi hả??? Tôi rất muốn nghe xem xem." Nhắc tới chuyện này, Lam Nhu không khỏi cảm thấy hưng phấn.
Tang Họa vốn không có ý nghĩ rằng sẽ giấu diếm Lam Nhu, đây cũng chẳng phải chuyện gì mờ ám, cô vừa mới lên tiếng thì bị nhạc chuông điện thoại cắt ngang.
<Người nói thích màu trắng, em vì người khước từ sắc đỏ kiêu hãnh.
Người nói thích loài hoa tinh khôi nhã nhặn, em vì người băng nghìn núi trăm sông.
Tìm về một nhành hoa bạch sắc, thiên địa độc tôn.
Người lại nói người thích cô ấy, đôi bên yêu nhau tình đắm duyên say.
Hận không thể đem giấu nàng trong toà kim ốc, ngày đêm tình nùng mật ý.
Em nỡ lòng nào gậy đánh uyên ương, chia ương rẽ thuý.>
"Đợi một chút, tôi ra ngoài nghe máy." Lam Nhu bất mãn nhìn điện thoại, thật biết chặn ngang lúc người khác đang cao hứng mà.
Tang Họa cười ẩn ý.
Rất nhanh sau đó Lam Nhu quay trở lại, vừa mới đặt mông ngồi xuống đã không nhịn được nữa mà dồn dập hỏi:
"Xong rồi, cậu mau mau nói tên bài hát đó là gì a~"
Tang Họa chớp mắt nói: "Cậu vừa mới nghe xong."
"Tôi vừa rồi làm gì có nghe nhạc." Lam Nhu mờ mịt.
"Nhạc chuông điện thoại của cậu." Vẻ mặt cô thập phần vô tội.
"À, hay lắm đúng không? Trời ơi, bài hát này vừa mới được tung lên diễn đàn mà nhiều lượt bình chọn quá trời, tôi đây cũng mê muội giọng ca như thiên thần ấy, người gì đâu mà hát hay thế không biết, khổ công lắm mới làm thành nhạc chuông... Ơ? Khoan đã!!! Cậu vừa nói cái gì??????"
————
"Nghiêm lão tiên sinh, xin ngài dừng chân!"
"Đừng có đi theo tôi nữa!"
Một người đàn ông dung mạo bình thường, hai má lấm tấm tàn nhan. Không ngừng cao giọng đuổi theo sau một ông cụ râu tóc bạc phơ, tác phong nhanh nhẹn.
"Ấy khoan, thưa Nghiêm lão tiên sinh, xin ngài đừng tức giận. Nhân viên tôi không hiểu chuyện, mong ngài bỏ qua mà quay trở về." Trầy trật mãi mới chặn được người phía trước, hắn ta cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng, hết sức chân chó.
Cước bộ thong dong lại cực kỳ nhanh nhẹn, giọng nói sắc bén mang theo một chút nộ ý, cũng đủ thấy được ông đang tức giận thế nào. Ông cụ râu tóc đã ngã sang màu bạc, nhưng thần thái vô cùng thanh tỉnh, một bộ quần áo giản dị lại không che được cốt khí của một vị tiên nhân không ham muốn gì với hồng trần.
"Trở về? Trợ lý Thành, tôi là đang trở về nước G của tôi, tôi đến Trung Quốc không phải là để họa một đám dong chi tục phấn mà các người nói là mỹ nhân ba ngàn năm mới xuất hiện một lần."
"Chúng tôi biết ngài luôn đi tìm một nàng thơ cho riêng mình. Tôi đã đem hết tất cả thiếu nữ xinh đẹp nhất ở cái thành phố này cho ngài cả rồi."
Người thanh niên không ngừng dỡ hết ngón nghề ra mà nài nỉ, vẻ mặt tràn đầy cố chấp cùng kiên trì. Người trước mặt anh là họa sư nổi danh của nước G. Công ti đã trăm cay nghìn đắng mời ông về nơi đây chỉ để vẽ một bức chân dung mà thôi. Nhưng cuối cùng, không có bất kỳ cô nàng nào xứng được hiện diện dưới nét cọ của ông cả.
Phải nói là chưa từng có một ai.
"Không cần nói nữa." Ông lạnh lùng ngắt lời, bước chân đang thoăn thoắt chậm dần rồi dừng hẳn.
"Ngài.." Trợ lý Thành cố chấp, khuôn mặt nhăn nhó như ăn nhầm phải mướp đắng.
"Im lặng." Nghiêm Hạc nhấn mạnh, ánh mắt ông hướng ra xa, mơ màng lên tiếng: "Tôi đã tìm thấy nàng thơ của tôi rồi."
Trợ lý Thành một bụng nghi hoặc, nhìn theo.
Đầu xuân, hoa Tử Đằng đẹp đến mê hồn.
Có thiếu nữ ngồi trên chiếc ghế gỗ dài cạnh bờ sông, trên đỉnh đầu là một bầu trời hoa đang mùa nở rộ. Màu hoa tím biếc rơi xuống đầy người, váy xoè trắng như bông tuyết, mái tóc nâu tết bím, chiếc nón rộng vành che khuất nữa gương mặt. Ngón tay thon dài trắng nõn bắt lấy một cánh hoa đang rơi, đùa nghịch trong tay, sau đó tung lên cao rồi rơi xuống đất.
Bỗng một cô gái đáng yêu chạy tới, mi nhãn ngậm cười, đôi mắt trong veo như nước hồ thu.
"Chờ lâu không? Tôi mua kem về rồi này."
Tang Họa đứng dậy từ chiếc ghế gỗ dài, cánh hoa vương trên người theo động tác của cô liền như một dải lụa tử sắc tuôn xuống như mưa, cô bước tới, nhận lấy cây kem trên tay Lam Nhu.
"Cảm ơn." Cô mỉm cười.
Ánh mắt Nghiêm Hạc sáng rực đảo qua vài vòng, sau đó cuối đầu, tiếp tục chăm chú cặm cụi vào bức họa đang còn dỡ dang.
"Đi thôi, để nghĩ xem nào, tiếp theo chúng ta đi đâu đây...?" Lam Nhu nghiêng đầu nhỏ, chăm chú nghĩ ngợi.
Một cơn gió đùa nghịch thổi tới, cùng vô số cánh hoa cuốn bay đi chiếc nón mà cô đang đội. Nhà họa sư lừng lẫy Nghiêm Hạc bỗng dưng trợn tròn mắt, cọ vẽ trên tay ông rơi xuống đất, loang lỗ vệt màu, dung nhan Tang Họa dần dần hé lộ ra trước mặt ông.
Đây, có còn là người không?
—————
Chiếc nón cách cô một khoảng không xa. Tang Họa đưa kem cho Lam Nhu cầm giúp, sau đó đi tới, nhưng chỉ khi còn vài bước chân nữa, trong tầm mắt cô bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình. Người đó ưu nhã cuối xuống, ngón tay thon dài hữu lực cầm lấy chiếc nón đang nằm yên dưới mặt đất.
Mũi chân cô bất giác dừng lại.
Cách vài bước chân, cô nhìn thấy dung mạo của người đó. Trông phút chốc, cô thật sự có chút nghi ngờ về thị lực 10/10 của bản thân.
Đó, là một người đàn ông thập phần diễm lệ.
Hơn thế nữa, là một người đàn ông cực kỳ diễm lệ trong trang phục cổ đại xa xưa.
(Dùng chàng-nàng cho có không khí cổ đại.)
Trường bào màu tím ôm lấy đường cong tinh tế gợi cảm, dáng người cao lớn anh tuấn, như một đòn bẩy, khiến chàng chẳng khác gì một vị tiên sa đọa chốn hồng trần. Ngọc bội thanh thuý ngân lên, toàn thân cao ngạo tôn quý, sa hoa mà lộng lẫy bức người
Những đoá hoa tím biếc nâng đỡ bước chân, chàng đạp trên hoa mà đi, bước về phía nàng. Cước bộ phiêu diêu thoát tục như có khinh công trong truyền thuyết hỗ trợ, minh mị tuyệt luân.
"Nón của nàng." Giọng nói nhàn nhạt như mây trôi nhẹ nhàng vang lên.
"Đúng, chính là như thế, chúa ơi, một cảnh tượng đắt giá trời cho ta." Nghiêm Hạc điên cuồng vì nghệ thuật không ngừng thảng thốt, cọ vẽ trên tay ông thoăn thoắt như có linh tính, khuôn mặt đẹp lão tràn ngập vui vẻ tựa hồ đã tìm thấy được một mùa xuân thứ hai.
Người đàn ông bên cạnh sớm đã quên mất nhiệm vụ của mình, hồn phách thoát xác mà bay trên chín tầng mây..
Chàng có một dung mạo còn đẹp hơn cả sự lừa dối của nghệ thuật. Thoạt nhìn như vừa mới rơi xuống từ một làn Bạch Vân Hương* xa xôi.
*Làn mây trắng, nơi chỉ tiên ở.
Mái tóc đen dài mượt mà như tơ lụa thượng hạng tuỳ tiện dùng một cây trâm ngọc bích búi lên cao, một vài lọn tóc loà xoà rơi xuống. Vì đứng rất gần, khi chàng cuối xuống, Tang Họa vô thức ngẩn đầu lên, sợi tóc mượt mà như có như không chạm vào nhẹ làn da mềm mại của Tang Họa, khiến nàng có chút ngưa ngứa.
Hàng mày tựa Viễn Sơn, như dùng mực đen mà phác họa, ẩn dấu dưới rèm mi dài câu hồn đoạt phách là một đôi thuỷ mâu dị thường mê hoặc, khiến cho ta cảm thấy, chỉ cần một nét cười hay một cái nhíu mày của chàng cũng đủ lay động tinh vân.
Điểm chu sa giữa mi tâm của chàng, so với màu hoa bỉ ngạn còn muốn tươi đẹp hơn vạn phần.
Mỹ đến mức khiến người ta líu lưỡi.
Gió xuân tựa như lời than thở dịu dàng của người con gái, dưới tàn cây Tử Đằng, hoa rơi lả tả rung động lòng người, nhuộm kín cả khoảng không là một màu tím biếc. Thiếu nữ vận trên người quần áo của thời hiện đại, nam tử lại tựa như trích tiên đến từ quá khứ phủi đầy bụi xưa.
Giờ đây, trong mắt nhà hoạ sư Nghiêm Hạc bay bổng vì nghệ thuật, nó liền biến thành một mối tình kinh thiên động địa, đáng được ghi dấu vào lịch sử, muôn người ca ngợi.
<Hồng trần nghìn trượng, bễ bãi hoá nương dâu, một thoáng kinh hồng nhất diện, ai vẫn luôn lòng hoài niệm ai?
Xuyên qua dòng nước lũ, tình yêu của họ bóp méo được cả thời gian lẫn không gian, cửu biệt trùng phùng, chỉ nguyện cầu cùng người nối tiếp tiền duyên, bạch đầu giai lão.>
Nếu như để cho nàng Tang Họa nào đó không hiểu phong tình nghe được, chắc chắn sẽ không tiếc lời phỉ nhổ trí tưởng tượng quá mức phong phú của ông ta. Mẹ kiếp, thật rợn cả người!!!
"Cảm ơn." Tang Họa đưa tay ngọc nhận lấy, cũng không keo kiệt mà nở một nụ cười thân thiện, Tử Đằng lìa cành, chao đảo sắc tím trên không trung. Nàng xoay người, đi thẳng về phía trước.
Nam nhân nhìn theo bóng dáng dần đi xa của nàng, dưới rèm mi dài dường như có ánh sáng loé lên.
————
"Trời ơi!!!! Tịch đại gia của tôi ơi!!!!! Cuối cùng tôi cũng tìm được ngài, huhu thời gian nghỉ ngơi hết từ lâu rồi, đoàn làm phim đang nháo nhào tìm ngài đây này, còn nghĩ ngài bị bắt cóc, tính xem có nên báo cảnh sát hay không đây." Quản lý Nhạc đầu tóc rối bù, quần áo xốc xếch, mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc từ xa chạy đến, trông như một giây nữa sẽ ngừng thở, bộ dạng muốn nói nếu còn không tìm được người thì sẽ nằm ra mà khóc lóc ăn vạ.
"Tử Đằng năm nay nở rộ, tôi muốn tự mình chiêm ngưỡng." Tịch Nguyệt Thần không thèm để ý tới quản lý trước đang gấp đến độ như con kiến bò trên lòng chảo nóng, anh câu thần cười, hướng thuỷ mâu về một nơi nào đó xa xôi.
"Tịch đại gia, đây không phải là lúc ngài hoà mình với thiên nhiên kì thú!!!!" Tên quản lý khóc không ra nước mắt, không ngừng lôi kéo góc áo anh, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương. "Đi thôi, đi thôi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT