Trong mộng, mùi hương dịu ngọt của sắc vi ngào ngạt trong không khí. Mang một sắc thái mê hoặc diễm lệ, tựa như màu máu pha loãng phủ kín cả không gian.

Tang Họa đứng trong sân của một tòa thành cổ, rêu phong bám đầy trên mái ngói đỏ tươi. Những vết nức dọc ngang trên tường thành tạo ra nét cổ kính. Hương hoa sắc vi nở rộ trong không gian, nồng đậm hồi ức cùng tưởng niệm.

Khi cô vô thức quay người lại, đã nhìn thấy ai?

Chiều dần buông, khung trời một mảnh rực cháy trong ánh sáng huyễn hoặc. Mái tóc nâu dài, chiếc váy trắng tinh, làn da nhợt nhạt dưới ánh chiều tà dường như trở nên trong suốt.

Tim khẽ nhói lên... 1 nhịp.. rồi 2 nhịp...

Đây là cô? Không phải... là một người giống hệt cô.

Thiếu nữ xinh đẹp không giống người thường ấy tựa vào thân cây, đôi mắt chậm rãi mở ra, tử mâu tím biếc xinh đẹp phá lệ câu hồn. Tử đằng trong đôi mắt ấy đậm đặc bi ai còn của Tang Họa lại là trong veo đạm mạc. Người ấy nhìn về phía cô, khóe môi câu lên một nụ cười ấm áp, bàn tay trắng nón chậm rãi đưa lên, ngón trỏ khẽ cong lại.

Khiến cho Tang Họa trong vô thức, giống như bị thôi miên trong nụ cười và ánh mắt quá đỗi dịu dàng. Cô bất tri bất giác tiến về phía trước, đôi môi mấp máy hai từ không rõ ràng. Chỉ là qua khẩu ngữ, ta có thể hình dung ra được, Tang Họa gọi: “ Mẹ-ơi. “

Một bóng dáng nhỏ bé vội vàng đi xuyên qua người cô, khiến cho Tamg Họa muốn bước tới lại đột nhiên đứng hình. Cô bé ấy nhào vào lòng người phụ nữ.

“ Mẹ ơi!!! Thì ra mẹ ở đây. Con tìm mẹ thật lâu. “

“ Xin lỗi, Tang Huân của mẹ. Mẹ hơi mệt, muốn chợp mắt một lát không ngờ lại ngủ quên. “

Cô bé ngồi trong lòng người phụ nữ ấy, nhan sắc của bé với người phụ nữ này tương tự như nhau. Chỉ là khi lớn lên có lẽ là thêm vài phần xuất chúng. Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, đôi mắt mênh mang ấy là một tầng tia yêu thương sủng nịch vô hạn.

Tang Huân?? Tang Huân??? Tại sao cái tên này đối với cô lại quen thuộc tới lạ lùng. Người phụ nữ đó, không lẽ là Hạ Thuần Hy????? Đau quá, trái tim như bị ai đó bóp nát, giống như một vật bị người ta đem ra chà đạp hết lần này đến làn khác. Giữa ảo ảnh và hiện thực, giữa tình yêu và thù hận cô chỉ thấy mình đang trôi nỏi giữa một nơi không hề có ánh sáng, linh hồn như vụn vỡ ra.

Đột nhiên, Hạ Thuần Hy quay đầu về phía cô. Hai màu hoa tử đằng va chạm vào nhau, tựa như đã mấy đời. Mơ mơ màng màng, mê mê hồ hồ.

Cuộc gặp gỡ của họ, giống như một giai điệu buồn bã, một khúc ca trầm thấp. Thê lương như vậy, rồi lại xinh đẹp như vậy?

---------

Màn trướng bay phấp phới, căn phòng trắng tinh khôi mang lại cảm giác lạnh lẽo, cô độc.

Tuyết Hàn Tịch thần kinh căng như dây đàn ngồi bên giường, sự lo lắng hiện hữu rõ ràng trong đôi mắt anh. Thật may quá, thật may khi anh đến kịp lúc. Nếu như không có người báo tin cô bị bắt cóc đến cho mình, anh có lẽ sẽ ân hận cả đời. Trái tim co thắt lại, một mảnh tê dại đau buốt xâm chiếm từng tế bào.Thiếu nữ bên giường khẽ run run đôi mi dày và đen. Đôi mắt tím nhẹ nhàng mở ra, không biết đang nghĩ gì, thần thức mê mang tựa như rỗng không. Một mảng màu hoa tử đằng giống như vô hồn, mù mịt như là một người mù không còn nhìn thấy sánh sáng.

“ Tang Họa. “ Anh vừa mừng vừa sợ gọi tên cô, mừng vì cô đã tỉnh còn sợ là, anh không biết cô sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn anh. Khinh miệt ư? Hay trào phúng. Nhưng thiếu nữ vẫn giữ nguyên bộ dáng, trì độn đưa mắt nhìn chàng trai, im lặng.

“ Mẹ?? “ Không gian khẽ vang lên một thanh âm yếu ớt làm cho người ta không nén nổi bi thương, giống như muốn được cứu vớt, trong đôi mắt ấy mê man là sự nức nở, có chút tiếc nuối tan vào trong không khí. Lòng Tuyết Hàn Tịch dâng lên một cỗ mùi vị chua xót, trái tim như thắt lại. Mà anh chẳng thể nào lý giải nổi.

Anh đứng bên giường, Tang Họa đến cả mí mắt cũng không chớp, giống như sợ khi cô nhắm mắt lại, bóng dáng mờ ảo trước mắt sẽ hóa thành mây khói.

Mẹ của cô ư? Cô chẳng phải là mồ côi sao?

“ Tang Họa. “ Anh định thần nhẹ nhàng cùng kiên định lên tiếng.

“ Mẹ?? “ Lại thanh âm ấy, khiến tim anh vụn vỡ. Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn chưa tỉnh, lầm tưởng anh là mẹ ư?

“ Tang Họa, anh.. không..?

“ Mẹ?? Mẹ đâu? Mẹ đâu rồi? “ Tiếng gọi trong tuyệt vọng, như gào thét, như hàng vạn mũi kim sắc nhọn đâm vào tim Tuyết Hàn Tichh, biết là sẽ bao giờ nhận được câu trả lời. Cớ sao, vẫn không nhịn được mà gọi hai tiếng mẹ ơi. Giọng nói sao mà bi ai đến thê lương.

Tang Họa, có phải chính họ đã biến em trở nên như vậy không?

Anh cúi đầu, tựa như tội phạm chờ lãnh án tử hình nặng nề nói ra:

“ Tang Họa, là anh là Tuyết Hàn Tịch đây? “

Tuyết-Hàn-Tịch cái tên này như đánh mạnh vào tâm thức của cô. Đôi mắt lại trở về một màu lãnh đạm âm u thường ngày.

Hóa ra anh ta là kẻ đã cho cô ấm áp.

“ Tôi ngủ đã bao lâu? “

“ Hai ngày rồi? “ Anh trả lời, cố lẫn tránh ánh mắt lạnh nhạt như thường lệ của cô.

Hai ngày rồi, sao lại lâu đến vậy? Nếu cô nhớ không lầm, hôm nay là sinh nhật Tang Tương. Nghĩ thế cô bật dậy, đột nhiên nhíu mày ôm chặt lấy bả vai phải của mình. Đau quá!!!!!

“ Tang Họa, em định đi đâu? Vai em bị bỏng rất nặng. Cần phải nghỉ ngơi không được vận động. “ Tuyết Hàn Tịch lo lắng nói, vừa mới tỉnh dậy đã cử động nặng như vậy rồi, sợ là khi rời khỏi cô còn làm ra cái loại sự tình gì nữa chứ. Hai bàn tay muốn tiến lên đỡ cô lại bị đôi mắt lạnh căm làm cho đóng băng.

“ Sống chết của tôi liên quan gì tới anh. “

“ Em mệt rồi, ngủ đi. “ Tuyết Hàn Tịch lãng tránh, anh không muốn cùng cô bàn luận về vấn đền này. Điều đó chỉ khiến cho trái tim anh đau lại càng đau.

“ Tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một giây nào nữa. “ Ý khác là cô muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

“ Em đúng là nữ nhân nhẫn tâm mà. “ Anh cười cười, nhưng đôi mắt lại đau lòng đến cực điểm. Bàn tay âm thầm bóp chặt lại, ý cười cũng dần trở nên nhạt nhòa.” Tâm tôi vốn bị các người bóp chết rồi, cho nên tôi hiện tại vốn không có tâm. “ Cô cười nhạt nhẽo, nhẹ nhàng xoay người đi. Những lời vừa rồi cũng có một phần đúng. Tâm của cô phải đặt ở những người cô yêu thương, còn với hắn với những nam chính khác. Thật sự cô cũng chỉ biết lấy thờ ơ ra mà đối với họ, lấy khoảng cách ra khi tiếp xúc với nhau.

Nhưng.. lại là cảm giác ấy?? Cảm giác ấm áp mà lúc cô nằm trong lòng Tuyết Hàn Tịch. Anh bỗng dưng ôm lấy cô từ phía sau, cả thân thể to lớn bao bọc lấy người Tang Họa. Dung nhan tuấn mỹ của anh hơi dừng ngay bên cổ cô, hơi thở trầm thấp mị hoặc chúng sinh. Tuyết Hàn Tịch đột nhiên chôn đầu vào cổ Tang Họa, mệt mỏi hít một hơi thật sâu. Yếu ớt lên tiếng:

“ Tang Họa, em tại sao vẫn chưa thấy được sự chân thành của anh. Anh cầu xin em có được không? Anh biết lúc trước anh đối với em tệ bạc, em đối với anh là hận ý cùng sợ hãi. Anh sai rồi, vì vậy xin em đối với anh dịu dàng một chút ôn nhu một chút. Xin em, mở lòng với anh một chút. Chỉ cần như vậy, anh có thể cho em những gì mà em muốn. “ Sống hơn 19 năm trong cuộc đời lần đầu tiên anh rũ bỏ tất để xin được yếu đuối. Tang Họa giữ im lặng, cũng để mặc cho anh ôm lấy cả người mình, không phải cô không phản kháng mà là vì thân thể cô không thể cử động được nữa. Làn tóc bay bay, cái xiết nhẹ không đủ để mang ấm áp đến với cô. Cô cần nhiều lắm, thật nhiều để có thể lấp đi khoảng trống trong tâm hồn. Nhưng đối tượng ấy không phải là anh ta cũng như những nam chính khác

“ Tôi không bán lòng mình, vụ trao đổi này e là tôi không tham gia được rồi. Dù lợi nhuận có vẻ khá cao nhưng Tuyết Hàn Tịch. Hạnh phúc đối với tôi mà nói, nó không có thật. Nếu như có thật thì các nhà tiên tri vĩ đại đã không nhọc lòng bịa đặt thêm Thiên Đường và Niết Bàn làm gì nữa. Đau ngắn còn hơn đau dài, nên là Tuyết Hàn Tịch.. “ Tang Họa hạ mi, rèm mi đen và dày hoàn toàn che đi con ngươi của cô, khóe mi run run, màu đen càng thêm dày đặc, cô nói khẽ. “ Quên tôi đi. “

Lồng ngực anh trở nên phập phồng, bờ vai run lên lẩy bẩy. Cả cơ thể anh ngay lúc này như muốn nổ tung. Trái tim vốn đã không lành lặn tiếp tục bị tuyệt vọng tàn phá. Tang Họa, đúng thật là em vốn không có tâm, em coi lời thành khẩn của anh thành một vụ giao dịch buôn bán.

Hình bóng cô đã khắc sâu vào tim anh, muốn anh quên đi ư? Trừ phi em bóp chết nó. Chỉ là, anh biết cô làm được.

Từ lúc nào, Tang Họa đã thoát ra khỏi người anh. Tuyết Hàn Tịch mím môi, ngơ ngác nhìn bàn tay trống không của mình, hơi ấm ban nãy cùng mùi hương thoang thoảng tự nhiên ấy, vụt khỏi tầm tay.

“ Tang Họa, em đứng lại. “ Anh ra lệnh, cả người lại trở về trạng thái lãnh khốc như thường nhật. cô ấy bị thương nặng như vậy lại luôn không biết chăm sóc bản thân, bế cô lên từ ngọn lữa mà anh lại thấy cô nhẹ tựa lông hồng. Anh sao đành lòng chứ? Lời uy hiếp của anh lại bị Tang Họa trực tiếp lờ đi.

“ Tôi nói em đứng lại. “ Anh gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu.

“ Muốn tôi nghe lời anh sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ. “ Quả là cô đã dừng lại, chỉ là cũng không được bao lâu. Tang Họa không mảy may quan tâm, cô nhanh chóng đi ra khỏi đại sảnh. Tuyết Hàn Tịch thật ra đây mới là là bộ mặt thật của anh ta.Rầm....!!!!!!!!!!!

Chiếc bình hoa tinh xảo nổi tiếng, chẳng mấy chốc đã tan tành lăn lóc trên nề nhà.

Tang Họa đã đi khá xa, nhưng tiếng động huyên náo của đồ đạc vỡ vụn ấy cô vẫn nghe thấy được. Phát điên ư? Tinh thần ấy cứ tiếp tục phát huy, hẹn không gặp lại.

“ Đến Tang gia. “ Cô hướng tài xế, khẽ nói.

--------

“ Cậu chủ!!!!! “ Vốn nghĩ muốn hỏi ngài về ý kiến thu mua nhà hàng. Nhưng không ngờ, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt ông.

Tóc...! Tóc...! Tóc..!

Tuyết Hàn Tịch như cái xác không hồn ngồi bệch xuống sàn nhà, mọi thứ được bài trí trong căn phòng này đều bị anh ném tứ tung, chẳng còn vật nào vẫn giữ được hình dáng ban đầu của nó. Không gian giống như vừa bị động đất quét qua.

Và hình bóng tuyệt luân của anh nổi bật lên trong một góc phòng. Đầu gối đỡ lấy bàn tay không còn sức, nghiêng đầu mình nhìn chằm chằm giọt máu đỏ tươi từ bàn tay ấy không ngừng nhỏ tóc tách trên sàn nhà, vang lên âm thanh kỳ dị.

Thân thể mất cảm xúc rồi sao? Hay con tim này vốn đã không còn nhịp đập để cảm nhận nó. Sự đau đớn, hối hận, day dứt và dằn vặt ngày đêm gặm nhấm. Thứ nhếch nhác ấy, không ngờ lại đẹp đến vậy, lòng anh hình như cũng đang đổ máu đây.

Tuyết Hàn Tịch, ngươi có quyền gì trách cô ấy, là ngươi đi một bước, sai một bước lại cư nhiên sai cả ván cờ. Ngươi vốn không nên yêu Tang Họa, ngươi vốn đã từng cười cợt rằng ngươi có thể yêu những đàn bà xấu xa trên trái trái đất cũng sẽ không bao giờ để ý đến cô ta. Nhớ lúc đó, dáng vẻ ngươi ngạo mạn tùy hứng thế nào, tại sao bây giờ, sao bây giờ lại đáng thương đến thế.

“ Vân quản gia, cô ấy đi rồi ư? “

Tuyết Hàn Tịch dung mạo mê man, mờ mịt khẽ hỏi. Ánh mắt của anh từ đầu chí cuối vốn không đặt trên người Vân quản gia hiện tại đang băng bó vết thương cho mình. Âm thanh yếu ớt.

“ Vâng, cô ấy nữa tiếng trước đã rời đi rồi. “

“ Cô ấy đúng là không có lương tâm. “ Tuyết Hàn Tịch bỗng dưng bật cười chua xót, lần đầu tiên trong cuộc đời mình anh nếm được mùi vị cay đắng là gì. Cô gái xấu xa cư nhiên nói đi là đi.

“ Cậu chủ, cô gái đó là một nữ nhân vô tâm vô phế, ngài vì cái gì lại biến bản thân thành như vậy. Khiến cho lão già này thật đau lòng. “

“ Vân quản gia, ông nói xem. Tại sao bây giờ ta lại không đối xử với cô ấy như lúc trước, tại sao bây giờ thấy cô ấy đau lòng ta cũng đau, tại sao bây giờ.. tại sao..? “

“ Là bởi vì ngài đã yêu rồi. “ Không dài dòng, Vân quản gia lên tiếng.

“ Ta... yêu ư? “ Yêu Tang Họa ư?

“ Phải, ngài đã yêu không những vậy mà còn yêu rất sâu đậm. Tim của ngài đã không còn thuộc về chính mình nữa rồi. “ Sống đã đến chục tuổi này, ông biết cái gì là tình yêu. Cũng giống như Tuyết lão gia năm ấy, ngài từng là một tên lãnh khốc vô tình trên thương trường nhưng lại một lòng một dạ yêu một người phụ nữ, tình yêu của hai người ấy là một thiên tình sử bi ai. Đến bây giờ chàng trai trước mắt này lại tiếp tục kế thừa tình yêu long trời lở đất của ngài năm xưa.Không, chỉ có hơn chứ không có kém.

“ Nhưng rõ ràng, lúc trước tôi đâu yêu cô ấy. “

“ Đơn giản vì cô ấy thay đổi rồi. “

“ Tại sao? “

“ Một con người đã chịu quá nhiều nỗi đau cư nhiên sẽ thay đổi chính mình, trở thành một con người khác. Sẽ có người trở nên mạnh mẽ hơn, có người lại ngày càng xa vào bóng tối. Nhưng mà đối với cô gái ấy lão già chỉ thấy đau lòng. “ Vân quản gia cười buồn lắc đầu bất đắc dĩ. Khi ông đối mặt với cô gái tại sảnh lớn, ông đã mất vài phút để có thể nhớ được cô gái ấy là ai? Ông đầu ông hiện lên bóng dáng của một người. Người ấy có nụ cười dịu dàng nhã nhặn, có ánh mắt buồn nhìn thấu thâm tâm của bất kỳ ai. Chỉ tiết người con gái đó đã qua đời và còn mang theo cả con gái của cô ấy. Hạ Thuần Hy à, hôm nay tôi lại đột nhiên nhìn thấy một người giống y hệt cô, là duyên phận ư? Nhưng ông nghe nói Tang Minh không ít lâu sau dẫn về một cô bé có dung mạo y hệt nàng. Không lẽ, cô bé vừa rồi là đại tiểu thư Tang Họa ư? Nghĩ đến điều này, quả là hợp tình hợp lý.

“ Thối danh đại tiểu thư Tang gia lẳng lơ, kiêu ngạo, dâm đãng vang xa khắp bốn phương. Nhưng bây giờ đối diện lão nhận thấy được, cô gái ấy không giống như lời đồn. Cô bé tản mác một loại đau thương, ánh mắt đạm bạc buồn bã. Người ta nhìn vào chỉ có một loại cảm giác đó chính là đau lòng vô hạn. “

Từng câu từng chữ lọt vào tai của Tuyết Hàn Tịch, cả người anh cứng đơ không thể nhúc nhích. Không gian rơi vào im lặng, nhưng chỉ có mình anh nghe rõ trái tim mình đang vỡ ra vô vàn mảnh nhỏ đau thấu vào xương thịt.

Nếu như có thể, xin đây chỉ là một giấc mộng. Trong khoảnh khắc mê mờ của đau đớn, anh mở mắt, trái tim có thể trở lại như nó đã từng. Anh vẫn là anh, vẫn như trước hờ hững chán ghét cô, vẫn như trước không đem lòng yêu cô.. phải! anh không nên yêu cô. Nhưng chung quy không có gì gọi là nếu như cả.

Thừa nhận đi Tuyết Hàn Tịch, ngươi đang điên dại vì cô ấy.

---------

Đại sảnh nhà họ Tang.

Căn biệt thư xa hoa, hào nhoáng được thắp lên một màu vàng nhạt rực rỡ giữa bầu trời đêm.

Cánh cổng lớn của nhà họ Tang mở rộng cửa đón chào hàng trăm chiếc siêu xe bóng bẩy của những nhân vật trong giới thượng lưu. Dàn hầu gái hùng hậu xinh xắn dứng dàn qua hai bên cung kính cuối đầu, trên môi là nụ cười ngọt ngào.

Muốn đi đến đại sảnh Tang gia trước hết phải băng qua một rừng hoa thơm ngát xinh đẹp tuyệt trần. Đã là cuối đông, nhưng hàng vạn bông hoa đua nhau khoe sắc, mẫu đơn cao quý yêu kiều nở rộ trong đêm cánh hoa run rẩy tựa như đang nhảy múa. Bạch Lan thanh nhã, ướt át mị hoặc nhất trần.

Những ông chủ quý phu nhân, thiếu gia, tiểu thư đều phục sức diễm lệ trang bị cho mình một thần thái quý tộc tôn nghiêm. Chỉ nhìn đến trang phục cầu kỳ của họ thôi cũng đã đến hơn vài tỷ.

Không gian như được rót vào bởi một dòng chảy pha lê lấp lánh.

Trong ánh đèn lung linh ấm áp, không gian xa hoa của bật vua chúa vang lên những gia điệu du dương khiến người ta lâng lâng như đang say. Công tôn quý tộc, đệ nhất phu nhân, thiên kim chi diệp, đều quy tụ về đây. Giống như một cuộc chiến sắc đẹp trong âm thầm. Các cô hầu gái ra ra vào vào, cũng cố tạo cho mình một vẻ nhu thuận lòng người. Vì nếu như được một trong những chàng trai ấy để vào mắt thì mình chính là một bước lên mây.

Bỗng nhiên mọi người đều dừng động tác, dàn nhạc công cũng im lặng hồi lâu. Không ai hẹn ai mà đều dõi mắt lên trên lầu.

Nhẹ nhàng bước xuống lầu, tấm thảm đỏ tươi nâng bước cho đôi dày pha lê diễm lệ. Tà váy trắng thuần khiết kéo lê trên mặt đất sau đó từ từ vén lên cao như những ngọn sóng, để lộ ra một đôi chân thon dài lại trắng nõn mị hoặc. Chiếc hoa tai hình giọt nước đính kim cương lấp lánh bên tai. Mái tóc đen nhánh xõa dài ra đơn giản lại phi thường xinh đẹp. Trang điểm nhẹ nhàng, khí chất rựa như hạt sương sớm. Dung mạo tươi mát. Thanh thủy xuất phù dung. Đôi mắt màu nâu khói trong veo linh hoạt chuyển động, linh hoạt đáng yêu. Mà cô ta chẳng ai khác ngoài Tang Tương cả.

Tang Tương khoác tay một người đàn ông trung niên, vô cùng tuấn mỹ. Bây giờ và lúc trước thần thái đều sinh ra một loại thâm trầm mị hoặc không nói nên lời. Ông ta, toàn thân cao quý, là chủ nhân của Tang Gia, Tang Lão gia - Tang Minh.

“ Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của con gái tôi. Tang Minh tôi thật sự rất biết ơn, xin kính mọi người một ly. “

Ông ta cầm ly rượu có chưa thứ nước óng ánh tuyệt đẹp quét qua khắp nơi, thấy ai ai cũng cùng động tác như mình. Mỉm cười hài lòng đưa lên miệng.

Cùng lúc đó...

“ Thưa phu nhân, yến tiệc sắp bắt đầu rồi. Khách khứa đang ở ngoài đại sảnh. “

“ Ta biết rồi. “ Lăng Gia Tuệ nói vọng ra. Bà ta ngồi vào bàn trang điểm nhìn dung mạo xinh đẹp lại hấp dẫn của mình thầm hài lòng.

“ Chào Tang phu nhân. “

Ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ, gió đêm lạnh ngắt vi vu như một bản nhạc vô tình. Lác đác mênh mông là màn đêm u tối. Dung mạo khuynh thành khuynh quốc nhưng lại khiến cho Lăng Gia Tuệ sợ hãi không thôi, bà ta la lên, cái tên dường như đã chìm trong quá khứ.

“ Hạ Thuần Hy....!????????? “

Khuôn mặt nhỏ nhắn trái xoan, lông mà tinh xảo, mũi cao thanh tú. Là da trắng như ngọc không chút tì vết tản ra một loại ánh sáng thuần khiết như ánh trăng. Mềm mại như suối nhưng lại vô cùng tỏa sáng. Đôi ngươi tím trong đôi mắt giống như những đốm sáng của những vì tinh tú trên trời cao khiến cho những kẻ phàm phu tục tử lại bất giác tỏ ra rụt rè không dám đối diện.

Hạ Thuần Hy?? Cô ta còn sống ư?

“ Hạ Thuần Hy?? Hạ Thuần Hy là ai?? Sao tôi lại không biết??? Hay người đó.. là cố nhân của bà??? “ Tang Họa dựa người vào thành tường, ba ngàn sợi tóc nâu mượt mà bay tán loạn trong gió. Một loại thản nhiên đạm mạc không thốt lên lời, đáy mắt có chút lười biến tao nhã. Khóe môi cong lên nhàn nhạt, không vui cũng chả buồn.

Mà câu nói này của cô liền ngay lập tức đánh mạnh vào thần thức của Lăng Gia Tuệ. Hạ Thuần Hy chắn chắn đã chết rồi, chính bà là người chứng kiến tất cả. Cũng là kẻ gián tiếp hại chết cô ta. Vậy thiếu nữ có khuôn mặt giống như đúc Hạ Thuần Hy mà sự lãnh đạm lại hơn cô ta gắp trăm ngàn lần trước mắt Làn Gia Tuệ này là ai? Chẳng lẽ....” Ngươi..!!!? Ngươi... chẳng lẽ là Tang Họa!!! Ngươi chưa chết..!!!!

“ Đã để cho bà thất vọng rồi, nhưng đến lúc tôi tưởng như mình sắp đến thế giới bên kia, cư nhiên lại nhớ được tất cả. “

Tang Họa lúc trước chỉ vì không muốn người ta ganh tỵ mà dồn nàng vào chỗ chết. Nàng chỉ mới mười mấy tuổi đầu đã bắt đầu dùng son phấn biến mình thành một cô gái xấu xa. Hoàn toàn che đi dung mạo xinh đẹp này của mình.

“ Lăng Gia Tuệ!!!! Bà độc ác lắm, bà căn bản không thể sinh con lại nhẫn tâm hại chết người mình coi là chị em chỉ để giành đứa nhỏ từ tay cô ta. Bà rắp tâm tính toán, đưa đứa trẻ làm con ruột mình. Bà nghĩ bà có thể dấu suốt đời sao? “

Hai mươi mấy năm về trước, Lăng Gia Tuệ chính là thiên kim của Lăng Gia rất có thế lực trong giới kinh doanh. Vì say mê nhan sắc cùng tài hoa của Tang Minh, mặc dù biết ông ta đã có vợ và một cô con gái, bà ta biết nhan sắc của mình không tài nào có thể so với Hạ Thuần Hy nên dùng quyền lực địa vị của bản thân để câu đẫn ông ta. Và đã thành công, ông ta dàn xếp cho Hạ Thuần Hy cùng con gái bảy tuổi của ông ta là Tang Huân lên núi dã ngoại. Hai người giết người phóng hỏa lại đổ tội cho đó chỉ là một vụ tai nạn khí ga ngoài ý muốn. Hạ Thuần Hy hương tiêu ngọc vẫn, ông ta không thương Hạ Thuần Hy cũng không thương lấy con mình. Bề ngoài là thương tiếc nhưng bên trong lại âm thầm nở nụ cười, chỉ một năm sau. Thời gian phai mờ tất cả, ông ta ngỏ lời cầu hôn rước Lăng Gia Tuệ về nhà và trong khi đó bà ta đã mang thai được 7 tuần tuổi.

Nhưng chẳng ai biết, bà ta căn bản không có thiên chức được làm mẹ và cái thai bà ta đang mang tất nhiên là giả. Lăng Gia Tuệ biết điều đó, thân là phu nhân Tang gia mà bà lại không thể sinh con, tất nhiên sẽ bị chồng mình không coi ra gì. Vì thế, ôm tâm tình đó Lăng Gia Tuệ năm lần bảy lượt kết thân với một cô hầu gái khi biết được bí mật rằng cô ta cũng đang mang thai.

Cô ta rất đẹp, đẹp như một thiên thần mà ngày nay hễ cứ nhìn vào dung nhan của Tang Tương thì bà ta lại nhớ đến khuôn mặt của cô hầu gái đó, nhưng nó chẳng là gì so với nhan sắc của Hạ Thuần Hy.

Ngày đêm âm thầm tiếp cận, ngày đềm tâm sự tình cảm. Chỉ chờ cho cái thai cô ta lớn. Và cũng chính đêm đó, khi cô ta nằm trên bàn mổ vì khó sinh. Đôi mắt Lăng Gia Tuệ lạnh lẽo không chút tình người bế lấy đứa con chỉ mới lọt lòng của cô đi. Lăng Gia Tuệ không mảy may nhìn lại chỉ để lại một câu duy nhất cho thuộc hạ mình, ngắn gọn, xúc tích. “ Xử lý đi”.

Quả là lòng dạ đàn bàn, nham hiểm như rắn độc.

Cho đến sau này, Lăng Gia Tuệ mới biết được. Người mà bà ra tay sát hại lại là chủ nhân của tổ chức “ Vụ “ tên là Phong Lữ. Phong Lữ, tuy mang tiếng là chủ nhân của tổ chức “ Vụ “ buôn bán vũ khí toàn cầu nhưng lại là một con người ôn nhu, trầm ổn.Nghiệt duyên, Phong Lữ thừa nhận mình tột cùng chỉ là một nữ nhân bình thường, ngây đem lòng yêu một tên sở khanh, hắn ta sau khi đem cô ăn sạch rồi vuốt mông bỏ chạy. Khiến cho Phong Lữ phải vác cái bụng mới 2 tuần tuổi đi tìm hắn. Lại không ngờ tới việc kẻ thù ám toán, lẻn vào Tang Hoa hóa thân thành một cô hầu gái. May mắn kết thân với phu nhân Tang Gia, Lăng Gia Tuệ người cũng đang có thai giống như cô. Hai người ngày đêm chia sẻ vấn đề nuôi con, đặt tên con là gì? Tâm sự mỗi ngày. Đến cuối cùng lại chết trên bàn mổ, nhìn con của mình bị người khác đưa đi. Lực bất tầm tong. Cả đời được người ta nể phục đến cuối đời lại chết trong ô nhục, hận làm sao có thể đủ.

Lăng Gia Tuệ nghe đến đây, toàn thân bủn rủn, hoàn toàn vô lực ngã khuỵa xuống mồ hôi trên dung nhan được chăm chút tỷ mỉ rơi như mưa. Đôi mắt phập phồng sợ hãi, hoang mang cùng lo lắng. Lăng Gia Tuệ không ngờ, không thể ngờ tới, cô ta sẽ có một ngày nhớ ra tất cả mọi chuyện. Giết mẹ của cô ta, lấy đi ngôi vị phu nhân Tang Gia. Tim bà ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác nặng nề, thần trí đờ đẫn mơ mơ hồ hồ. Đây không lẽ là báo ứng.

Tang Họa chậm rãi bước tới, như tử thần chờ chực con mồi xa lưới, khóe môi khẽ nhếch.

“ Sao?? Bà đã có gan giết người thì cũng phải có gan ngồi chờ bí mật này bị phơi bày ra ánh sáng chứ. Lăng Gia Tuệ, bà cũng biết cái gì là gieo nhân nào gặp quả nấy rồi phải không? sự việc đến nước này, không ai có thể cứu bà nổi đâu? “

“ Ngươi... ngươi..!! “ Lăng Gia Tuệ sợ hãi lui về phía sau, mồ hôi sau lưng sớm đã lấm tấm rơi đây.

“ Chỉ là tâm trạng tôi đang tốt, cho nên sẽ không để bà chết nhanh như vậy. Một là bà giết tôi hai là bà cố sống cho thật ý nghĩa trong những tháng ngày còn lại chờ tôi tới lấy mạng bà. “

“ Mu..ốn.. gì??? “ Cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng khuôn mặt sợ hãi cùng thanh âm run bật bật đã phản bội nhân vật mà bà ta muốn diễn.

“ Tôi muốn bà trả lại mẹ cho tôi, bà làm được không? “ Nhìn sau vào đôi mắt mở to của bà ta, Tang Họa không che dấu một nụ cười khinh miệt.

“ Hừ, tôi biết bà không làm được, cho nên... “ Nói đến đây, mắt cô chợt lóe. “ Còn không mau đem những số tiền trong ngần ấy năm qua mẹ con bà nuốt của tôi nhả hết ra ngoài. “

“ Được.. ta trả.. ta sẽ trả đủ..!!! “

“ Xem ra bà biết thức thời đấy. “ Đành vậy, mạng của bà ta cô tạm để đấy.

“ Những chuyện này, bà nên biết điều một chút, tôi nhẫn nhịn mười năm, chứ không phải là cả đời. “ Bóng dáng ngay tức khắc biến mất trong bóng tối, trả lại một không gian yên tĩnh đến nghẹt thở. Cùng với đôi mắt dại ra của Lăng Gia Tuệ ngồi bệch trên sàn.

Chương này đã nêu rõ Phong Lữ, chương sau sẽ là Hạ Thuần Hy và thân phận của Tang Họa.

Truyện của ta sẽ có ít tình tiết hài hước, mời bạn cân nhắc trước khi đọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play