Em nói một đống, anh xã trầm mặc một lúc lâu sau mới nói ra ba chữ:

……………………………………………………………………………………………………………

“Hẳn là.”

Đánh anh nha, lại chủ nghĩa đại nam tử!

Đầu mùa hè em ăn không ngon ngủ không yên tinh thần cũng không vui vẻ, anh xã cùng ba mẹ không nói hai lời đem em đưa vào bệnh viện kiểm tra.

Kết quả kiểm tra quả thật là mang thai.

Lúc có kết quả kiểm tra, nét mặt già nua của anh xã đều kích động nói không ra lời, cũng bất chấp cái gọi là mặt mũi, cúi đầu hung hăng hôn vài lần trên mặt em. Em cũng vui vẻ ha ha vuốt ve bụng còn chưa có động tĩnh gì, nghĩ rằng cục cưng nhà em rốt cục tu luyện thành công, lại đã trở lại. Nhưng mà, ngẫm nghĩ lại, em lại cao hứng không nổi:

“Mùa hè mang thai, rất khó chịu a!”

Trong khi giãy chết, em còn bị cấm chứng, trừ bỏ chạng vạng mỗi ngày đi ra ngoài dạo quanh vài vòng, em có thể nằm không ngồi. Em là bị buộc, kì thật nằm lâu lưng cũng không thoải mái, ngồi lâu quá, mông không thoải mái. Mà bởi vì mang thai, em cùng Durex bị chia cắt hai nơi. Durex đáng thương bị đưa đến cửa hàng thú cưng gửi nuôi. Chia li ngày đó em đều sắp bật khóc, Durex cũng hướng về phía em lưng tròng kêu, trình diễn một phen tình cảm “người chó” thật cảm động. Bảo Bảo đáng giận thế nhưng còn vụng trộm quay Video tải lên mạng, clip cũng “hot” một thời gian. Cũng không biết là vì em xinh đẹp hay là Durex nhà em đáng yêu. Đương nhiên, dùng lời của Bảo Bảo mà nói, là do kĩ thuật quay chụp của nó rất tốt. Này không phải là tìm đánh sao? Nhưng mà anh xã nói hiện tại em đang dưỡng thai, không thể truyền tư tưởng bạo lực cho cục cưng, vì thế, em nhịn. Bảo Bảo càng thêm không biết kiêng nể là gì.

“Cô đừng cho hiện tại chị cô không thu thập cô sẽ vĩnh viễn không thu thập cô!” Mang thai mười tháng, ở cữ một tháng, mười một tháng sau chúng ta tiếp tục phân xem ai cao ai thấp!

“Không có người nào như chị, đánh người còn phải nhớ lịch!” Bảo Bảo mặc kệ, cũng thu liễm rất nhiều. Kì thật, Bảo Bảo nhà em trước mặt người ngoài rất khí phách, em cảm thấy nó khá giống Tiểu Nhan. Sở dĩ em có thể chế phục nó, hoàn toàn vì tuổi tác hơn kém. Năm nó còn chưa biết đi đường cũng đã bị em thu thập phục phục thiếp thiếp. Em nghĩ hẳn nó cũng từng bồn chồn vì sao lại sợ hãi một người như em… bà chị nhát như chuột đi ~ Kì thật đạo lí rất đơn giản, đây là hiện tượng đơn giản nhất trong tâm lí học: Phản xạ có điều kiện.

Anh xã đang cai thuốc, mỗi ngày ăn kẹo cao su. Trước đây anh ghét nhất mấy người vừa đi đường vừa ăn đến ăn đi, nhưng mà thời thế thay đổi, hiện nay anh cũng gia nhập hàng ngũ này. Càng làm cho em vui sướng là, cứ lúc nào anh xã muốn hút thuốc đến phát cuồng liền bắt đến em mà hôn. Mỗi lần hôn nhau, em so với anh còn hăng hái. Anh xã liền buồn bã cảm khái: Có điểm cần phải rõ ràng rốt cuộc là ai mới là người cai thuốc. Vì vậy, em vô cùng thích anh xã cai thuốc. Có một lần mẹ mẹ muốn sát trùng cho em, một mình giám sát em ăn chút tỏi. Kết quả buổi chiều anh xã trở về từ công ty bắt lây em hôn, biểu tình trên mặt thật phấn khích.

“…. Mùi này là…” Anh xã bĩu môi, bị ghê tởm đến.

“Đến đến, em cho anh sát trùng, tiêu độc.” Em lại đem miệng thấu đi qua, anh xã nói cái gì cũng không hôn. Vì thế, trong nhà liền trình diễn một phen mỹ nữ truy hôn. Anh xã ngại cục cưng trong bụng em, không chạy hai bước liền đứng tại chỗ chờ bị em bắt vừa vặn.

“Quên đi, em chính mình ghê tởm là được,không ghê tởm anh.” Em xem anh xã vẻ mặt anh dũng hi sinh, rốt cục không nhẫn tâm hôn xuống được.

“Vợ chồng chính là chim liền cánh.” Anh xã chính mình hôn lại đây, một cái hôn triền miên mười phần, đương nhiên, cần phải xem nhẹ mùi tỏi. Hôn xong, anh xã còn nói một câu như vậy, tự nhiên làm em nhớ tới câu tiếp theo, lúc đại nạn tới đều tự bay đi. Nhưng may lần này em học thông minh, cũng không nói cái gì ra. Bằng không khẳng định lại là một trận không yên thân. Em tin tưởng, em cùng anh xã một đôi chim liền cánh lúc gặp phải tai nạn cũng sẽ không xảy ra bi kịch như vậy. Nhất định chúng em sẽ cùng nhau bay, nếu em không bay được, anh xã còn có thể cõng em bay đi!

Thời tiết càng ngày càng nắng nóng, em cũng đi theo con đường của phụ nữ có thai mà bắt đầu nôn ọe, ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu, cái kia kêu khó chịu. Mẹ mẹ suốt không việc, mỗi ngày cân nhắc làm cho em cái này cái kia, trên cơ bản em liền bị vây vào trạng thái ăn vào, nôn ra. Theo mẹ mẹ nói, có thể hấp thu một chút đi vào. Em nói em khó chịu, không muốn ăn cái gì. Kết quả mẹ mẹ nói, cục cưng trong bụng muốn ăn. Em này còn chưa sinh đứa nhỏ đâu, mọi người đã đem lực chú ý tập trung vào cục cưng, làm cho lòng em có chút nghẹn khuất. Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, đây là đứa nhỏ của em, còn nghẹn khuất cái gì mà nghẹn khuất chứ? Anh xã lúc không có việc gì cũng thường thường cầm mang thai bảo điển nhìn đi nhìn lại, còn thường xuyên dựa theo phương pháp bên trong ấn cái huyệt, gội cái đầu, đọc quyển sách cho em. Em thích nhất anh xã dùng giọng nam đặc biệt từ tính của anh đọc sách cho em nghe, không chút nào ngoại lệ mỗi lần nghe không được mười phút em liền buồn ngủ, quả thực có thể so sánh với khúc hát ru. Mùa hè rất khó chịu, phụ nữ có thai mùa hè càng khó chịu. Mỗi ngày em mặc “lá cây nhỏ” của em ở nhà lắc lư, ba cũng không nói em đồi phong bại tục, tận lực nhân nhượng em. Em biết anh xã vẫn canh cánh trong lòng với cái “lá cây” của em, nhưng trong tất cả quần áo chỉ có bộ này mặc là thoải mái nhất, em căn bản là luyến tiếc cởi ra.

Hôm nay anh xã từ bên ngoài trở về, đột nhiên nghiêm túc giao cho em một gói to buộc giấy. Nhìn biểu tình kia của anh xã, người không biết còn tưởng rằng chúng ta là đặc vụ gặp gỡ đâu! Em có chút nghi hoặc dưới ánh mắt hơi có chút chờ mong của anh xã mở ra, dĩ nhiên là một bộ quần áo dành cho phụ nữ có thai bằng lụa!

“Anh đây là chuyên môn thiết kế đi?” Bộ quần áo thật mĩ mãn, cứ việc có chút dài rộng, em còn thật vui vẻ.

“Ừ, mặc thoải mái không?” Vì em đang mang thai, anh xã đặc xá em được ngồi trên đùi anh.

“Giống y như không mặc quần áo.” Một lời nói thật thốt ra, mặt anh xã, thế như đỏ **** a ~ Anh xã già nhà em thật sự rất đáng yêu!

Buổi tối anh xã mát xa thân thể em một lần liền đem mặt dán trước bụng cuae em nghe ngóng động tĩnh bên trong của tiểu bảo bảo.

“Nghe nói tiểu bảo bảo chưa sinh ra đều giống khỉ con.” Cho nên này, anh không cần đem toàn bộ lực chú ý tập trung vào người khỉ con, bà xã anh xinh đẹp như vậy, xem em đây này!

“Anh lớn như vậy còn lần đầu tiên nhìn thấy khỉ mẹ xinh đẹp như vậy đâu!”

Anh xã đứng dậy để cho em tựa vào lòng anh, em bị câu nói mê hoặc tâm trí, xoay người dùng một động tác yêu cầu cao độ với phụ nữ có thai mà hôn anh xã một cái.

“Đừng loạn nháo~” Anh xã nghiêng người tránh, gần nhất anh tức giận có vẻ nhiều.

Em nhìn anh xã muốn hôn mà không dám hôn, cười rút.

“Anh xã à, em kể chuyện cười cho anh nhé!” Cười đủ, em nhu nhu hai má cười có chút toan đau.

“Ừm…” Sắc mặt anh xã không tốt lắm, dù sao mới bị cười nhạo một phen.

“Nói trước kia có một con rùa ở nông thôn đi ra thành phố, nó kì quái cảnh quan thành phố, đột nhiên một trận khẩn trương, thế nhưng đột nhiên muốn đi tiểu. Nhưng mà nó tìm đâu cũng không thấy WC, vì thế nó nhịn lại nhịn, đột nhiên liền biến thành Ninja rùa.” Nói xong, chính em đánh trước một cái run run, rất lạnh.

“Thích bị đánh hả!” Phản xạ của anh xã có vẻ linh mẫn, rất nhanh liền phản ứng lại em đây đang tổn hại anh đâu, hai tay sờ soạng, vuốt ve em một lúc mới ôm em ngủ.

Bụng dần dần to ra, chân tay của em cũng bắt đầu sưng lên, tâm tình cũng hay phiền muộn mà không rõ lí do. Chiều nào anh xã cùng mệt nhọc mát xa cho em, còn phải chịu tính khí sáng nắng chiều mưa của em. Hôm nay em lại phát giận, phát giận xong em lại đột nhiên cảm thấy thực xin lỗi anh xã, bật khóc hu hu. Anh xa đem em ôm vào trong ngực, cũng không dỗ dành, chính là cứ ôm như vậy, thường thường cúi đầu hôn em một chút.

“Anh xã, em yêu anh!” Em khó chịu, em nghẹn khuất, em hối hận, em khổ sở.

“Ừ, ừ, anh biết.” Anh xã cũng không so đo, thấy cảm xúc của em ổn định rồi mới đem em đặt xuống giường, tiếp tục mát xa cho em.

Em không dám soi gương, bởi vì em biết em khẳng định biến dạng. Đây là bước hy sinh đầu tiên của một người mẹ dành cho con cái của mình. Anh xã lại cứ nói đâu có, rất xinh đẹp. Rõ ràng biết anh đang an ủi em, trong lòng lại nhịn không được ngọt ngào, dễ chịu. Kỳ thật, phụ nữ thật sự rất dễ dàng thỏa mãn.

Tối nay đột nhiên em nhớ ra chúng em thật sự đã lâu không thân thiết. Ngày đó Tiểu Nhan lại đây thăm em, vụng trộm dạy em hai chiêu. Đúng rồi, Tiểu Nhan với ông xã nó trải qua hai tháng rùng mình ở riêng sau lại hòa hảo. Theo lời anh xã mà nói, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường ngủ cùng, thân thiết nhất vẫn cứ là bà xã của mình, đàn bà bên ngoài xem như mây bay. Em hay nói giỡn hỏi anh có mấy đóa mây, anh xã cắn em một ngụm, nói anh chỉ có một mảnh mây là em, nhưng mà là mây có sấm sét, tùy thời có khả năng đánh xuống. Em nghe xong cười lên cười xuống, anh xã kinh hồn táng đảm đỡ lấy thắt lưng em, sợ cơ thể em đứt làm hai nửa.

Chờ anh xã tắm rửa xong đi ra, em thấu đến hết hôn nhẹ lại sờ sờ anh, hơi thở của anh thực không tiền đồ bắt đầu dồn dập, nhịn không được đẩy em ra, một người ghé vào trên giường thở. Em lại thấu đến, đem đầu đỉnh ở thắt lưng anh, cọ a cọ.

“Đừng náo loạn!” Anh xã nghiêng người muốn đẩy em ra, nhưng lại bị công phu dính người của em bao kín. Tuy rằng ngoài miệng anh nói như vậy, quần ngủ rộng thùng thình lại nổi lên lều trại, mặt anh xã già đều đỏ.

“Đã lâu em không gặp tiểu kê kê của anh.”

Em không để ý tới anh xã phản đối chậm rãi cởi quần anh. Nhìn bụng của em, anh cũng không dám chân chính ngỗ nghịch em. Tiểu kê kê của anh lại lớn hơn nữa. Em ngẩng đầu nhìn anh xã bị em kích thích vẫn không nhúc nhích liếc mắt một cái, chậm rãi dựa theo phương pháp của Tiểu Nhan chậm rãi nuốt vào, từng chút phun ra nuốt vào. Hô hấp của anh xã đột nhiên trở nên rất gấp gáp, tay anh cũng nhịn không được đè đầu của em xuống. Kế tiếp cũng không nằm trong tầm kiểm soát của em, anh xã bắt đầu tự mình ra vào, động tác của anh rất nhanh nhưng không vào sâu. Loại cảm giác này không dễ chịu chút nào, em cảm thấy ngày mai em có thể biến thành miệng lạp sườn. Hơn nữa kê kê của anh xã quá lớn, cơ hồ lấp đầy cả khoang miệng của em, em hít thở không thoải mái. Mặt khác còn có một mùi đặc biệt không dễ ngửi lắm, mặn mặn. Nhưng mà, anh là anh xã em yêu, em nhịn.

Không ngờ lát sau anh xã thế nhưng có chút chật vật đẩy em ra, động tác có chút lảo đảo nhằm phía buồng vệ sinh. Mới trong chốc lát như vậy, lấy biểu hiện thường thường của anh, hiển nhiên không có tận hứng, anh đi buồng vệ sinh tự mình giải quyết. Tiểu Nhan đã nói rõ ràng với em không có người đàn ông nào chống được loại dụ hoặc này, thế nhưng anh xã già nhà em mới làm được một nửa liền không chút do dự đẩy em ra! Chứng minh cái gì? Chẳng lẽ nói em không có sức quyến rũ? Đánh chết em cũng không thừa nhận! Được một lúc anh xã mới đi ra khỏi phòng tắm, sắc mặt còn không được tốt.

“Súc súc miệng.” Anh rót cho em một chén nước, không đợi em mở miệng chất vấn liền đổ vào miệng em, thô bạo giúp em súc miệng.

“Thẳng thắn theo khoan, kháng cự theo nghiêm. Ai dạy cho em?”, dĩ nhiên là anh chất vấn em! Nhưng mà biểu tình của anh xã rất nghiêm túc, em quyết định trước không so đo vấn đề ai chất vấn em, thẳng thắn theo khoan mới là quan trong nhất. Tiểu Nhan đáng thương, mình Kim Bảo Bối thực xin lỗi cậu…

“Lại là cô ta…” Anh xã nghe xong em trả lời liền nghiến răng nghiến lợi.

“Nó nói là đàn ông đều không chịu nổi loại dụ hoặc này!” Lời của em ý là: Anh xã, anh không phải đàn ông!

“Em này cũng có thể xem như dụ hoặc! Nơi đó đều nhanh bị răng của em cắn rách da… Này rõ ràng là khổ hình!” Anh xã đem trách nhiệm đổ xuống đầu em, tin tưởng vững chắc anh chính là một người rất “tinh khiết”.

“Không thể nào!” Em nghĩ là thật, làm bộ muốn đi cởi quần anh xã an ủi “chú em” nhà em, lại bị anh xã ngăn lại đúng lúc.

“Môi khó chịu không?” Anh nâng cằm em lên nhìn nhìn môi em, dời đi đề tài thành công.

“Ô, có chút ngưa ngứa.” Em vươn tay sờ sờ, môi đã muốn không có cảm giác.

“Em không cần phải làm như vậy, trước kia không cần, về sau cũng không cần.” Anh xã cúi đầu hôn lên đôi môi không cảm giác của em. Anh xã già nhà em thực thiện lương. Em thật hạnh phúc, há mồm cắn môi anh, cùng miệng lạp sườn mới tốt, vợ chồng giống nhau. Anh xã không thể cắn miệng em, liền cắn xuống cổ em. Chờ em ôm anh xã vui vẻ đủ lại bắt đầu lo lắng:

“Vậy anh sẽ không ra ngoài tìm người khác chứ?” Tiểu Nhan nói với em, rất nhiều đàn ông ngoại tình bắt đầu từ khi vợ mang thai. Đàn ông á, không có ngoại lệ đều là động vật dùng nửa người dưới suy nghĩ. Cuộc sống cấm dục mười tháng, thật khó có ai chịu được.

“Nói bậy bạ gì đó! Ngủ đi!” Anh xã thừa dịp em không chú ý, lại cắn em một phát, nghiêng người đem em ôm vào ngực. Thật ra tư thế như vậy có chút không được tự nhiên, nhưng anh vẫn kiên trì. Em thích anh ôm ấp.

“Không được, anh cam đoan! Mượn chú em nhà mình mới được, nếu anh dám trêu chọc người khác, liền hỏng kê kê!”

“Được rồi được rồi, ngủ ~ trừ em ra, ai anh cũng không trêu chọc. Xui xẻo chứ chẳng may hỏng rồi, em không thể coi anh là xương sườn mà cắn?” Anh xã khó được phối hợp em nói mấy câu vui đùa vô nghĩa.

“Không sao, còn có dưa chuột (*)!” Hí hí, từ vừa mới học~

“Muốn đánh à! Trong đầu đều chứa mấy cái linh ta linh tinh! Nhanh ngủ đi! Được một tấc lại còn muốn một thước!” Anh xã già chuyên chế này!

~~~~***~~~~

(*) Dưa chuột: Từ này làm các tình yêu liên tưởng đến cái gì? ( Bạn nào đã đọc Hoàng qua chắc là biết ngay, còn ai không biết thì mình nói vậy, nghĩa bóng chỉ * quý của đàn ông đó T_T)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play