“Làm ơn, bà chỉ có một mình không gọi bỏ trốn, kêu chạy án.” Trịnh Thái còn không biết xấu hổ giáo dục em, em phạm tội gì mà muốn chạy án?! Em quá lắm chính là chịu không nổi cuộc sống áp lực, rời nhà đi ra ngoài……

Vì thế, dưới sự hiệp trợ của Trịnh Thái, em rời nhà đi ra ngoài. Ngày đầu tiên lúc hắn đi, em đưa cho hắn một cái bọc nhỏ, nói đó là thức ăn cho chó Jissbon nhà hắn cùng với đồ ăn vặt, người trong nhà rất tin không nghi ngờ. Ngày hôm sau em đưa cho hắn một cái bọc nhỏ, nói là bữa ăn khuya cho hắn. Vì thế, cứ như vậy chúng em vụng trộm trao đổi bốn ngày, ngày thứ năm thì người trong nhà đột nhiên phát hiện, Kim Bảo Bối không thấy.

Đáng tiếc, em đã ung dung thong thả ở trong căn nhà vùng ngoại thành của Trịnh Thái, nhìn không thấy biểu tình kích động của bọn họ.Hơn nữa, lúc em đi ra ngoài làm quen hoàn cảnh thì đột nhiên phát hiện chỗ tạp chí xã gữi thư mời cho em ở ngay phụ cận. Vì thế, em mười phần cung kính đi qua trả lời.

“Cô là Kim Bảo Bối?” Một bác gái đeo kính viễn thị trừng lớn ánh mắt, không chút khách khí đánh giá em một lúc.

“Dạ phải, cháu chính là Kim Bảo Bối, có nhận được thư mời làm họa sĩ vẽ tranh minh họa tại đây.” Em có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời em xin việc.

“Ân, tác phẩm của cô có vẻ phù hợp phong cách tạp chí chúng tôi, hôm nay cô liền ở tại đây thực tập đi! Thời gian thực tập, hàng tháng tiền lương hai ngàn, làm nhân viên chính thức thì từng tháng là ba ngàn, nếu biểu hiện tốt thì còn có tiền thưởng.”

Vì lẽ đó, em trở thành thành phần tri thức …… Dù là tiền lương có thấp chút.

Bởi vì là tạp chí cho phụ nữ, cho nên văn phòng tạp chí xã không đủ một trăm mét vuông tổng cộng lại thế mà có ba mươi phụ nữ công tác, từ những dì năm, sáu mươi tuổi cho tới em gái tạp vụ mười tám mười chín tuổi hoàn phì yến gầy, cái gì cần có đều có, chỉ duy nhất không có đàn ông. Em ngồi một ngày trong tạp chí xã, giống như xuyên qua đến Nữ Nhi quốc.

Xét thấy em đi làm ngày đầu tiên, người lãnh đạo trực tiếp của em, cũng chính là tổng biên đại nhân đem tạp chí sắp sắp xuất bản cho em xem, giúp em hiểu biết một chút phong cách tạp chí, để nhanh chóng tìm được phong cách hội họa.

Em một bên xem, một bên rơi lệ, những câu chuyện xưa đầy màu sắc, tình yêu đều rất cảm động, nhưng mà có chút không đúng sự thật. Thế nhưng em nhịn không được lưu nước mắt. Buổi tối về nhà, em ngay cả cơm đều không ăn liền leo vào bàn học vẽ tranh bản thảo màu sắc rực rỡ, em đây đúng là một phu nhân rất có cảm xúc cần phát ra.

Chờ đến lúc ý tưởng khô kiệt, trời đã tối om. Em đột nhiên nhớ tới một sự kiện, em sợ bóng tối…… Lớn như vậy, em chưa từng ngủ một mình! Run lập cập lấy ra điện thoại, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể gọi cho người biết rõ tình hình là Trịnh Thái.Tên kia ở điện thoại hung hăng cười nhạo em một phen rồi mới nói hắn lập tức lại đây.

Quả thật là trong chốc lát, hắn tới đây, lại mang cho em đồ ăn thơm ngào ngạt. Em không hề hình tượng ăn như hổ đói, cơm no rượu say rồi thì không muốn nhúc nhích. Căn phòng này có vẻ lớn, lại bởi vì nhiều năm không có người ở, chỉ có một phòng ngủ chính có hai cái giường lớn. Em cùng Trịnh Thái vạch ra ranh giới quân sự xong, sau đó ở trong mộng đi gặp tiên cô. Kết quả ngày hôm sau, sáng sớm em tỉnh lại thì xấu hổ phát hiện cái tên Trịnh Thái kia tay chân cùng sử dụng, giống như con bạch tuộc tám chân quấn quít lấy em. Tựa như em thường hay quấn quít lấy anh xã nhà em.

Tuy rằng em quyết định quyết tâm muốn ly hôn nhưng dù sao em hiện tại vẫn là vợ yêu trên pháp luật của anh xã, em không thể làm cho anh phải hổ thẹn. Tuy nói Trịnh Thái nhiều nhất cũng chỉ là tên tiểu tử không được việc gì nhưng hắn cũng là đàn ông! Em vừa không dám một mình ngủ trong phòng nhưng cũng không muốn cùng ngủ với Trịnh Thái, phức tạp quá.

Em đem bản thảo vẽ đêm qua để chủ biên nhìn nhìn, cô ấy lấy ra mấy tấm được được nói sẽ cẩn thận xem xét một vái cái có thể dùng cho tạp chí kỳ này, xong lại đưa ra nhận xét về mấy bức còn lại.

“Rất khá đó, Tiểu Kim!” Chủ biên vỗ vỗ bả vai em.

“Em đây là xem các tác phẩm của tạp chí xã chúng ta mà có cảm hứng, mọi người viết thật sự là quá tốt!” Kết quả vuốt mông ngựa của em lại vỗ mạnh vang dội vào móng ngựa của chủ biên, cô ấy phẫn nộ rồi.

“Quá tốt cái rắm! Một đám con nít chỉ biết xuân bi thu thương, một chút hương vị cuộc sống cũng không có, chỉ có thể lừa lừa mấy bé nữ sinh không hiểu thế sự! Mục đích cuối cùng của tạp chí chúng ta là cái gì? Kiếm tiền! Hiện tại thực quá rõ ràng, tác phẩm của chúng ta chỉ hấp dẫn nữ sinh, những nữ sinh bé nhỏ không có năng lực kiếm tiền! Nhắc tới là chị đây muốn nôn ra máu……” Thì ra…… em là nữ sinh bé nhỏ không hiểu sự đời.

“Nhưng mà tranh minh họa của em không sai, tiếp tục cố gắng!” Vẻ mặt của chủ biên như trời tháng sáu, âm tình bất định.

“Vâng, còn có một việc muốn muốn hỏi chị.” Em xem mặt chị ấy hơi nguôi giận, thật cẩn thận nói ra.

“Sao? Em có chuyện gì? Không sao hết, có khó khăn cứ việc nói!” Chủ biên vỗ vỗ bàn.

“Em muốn hỏi tạp chí của chúng ta có chỗ cho nhân viên ở không?”

Em đối này vùng ngoại thành mới khai phá này cũng không quen thuộc, lại ngượng ngùng mở miệng nhờ Trịnh Thái giúp em tìm, chỉ có thể phiền toái chủ biên .

“Chúng ta có ký túc xá cho nhân viên, ở miễn phí. Giữa trưa chị sắp xếp cho em.” Chủ biên quả nhiên thực đáng tin cậy a!

Giữa trưa em đang chuẩn bị ăn cùng mọi người cơm hộp đặt ngoài tiệm thì trợ lý của chủ biện hấp tấp chạy tới nói:

“Tiểu Kim, chủ biên dặn chị giúp em sắp xếp chỗ ở, em mau theo chị đến xem trước.”

Bởi vì là miễn phí, điều kiện chỗ ở cũng không phãi tốt lắm. Chỗ của tạp chí xã là một khu khoa học kỹ thuật, cho đủ loại công ty nhỏ thuê. Mà ký túc xá chúng em đều tập trung cùng một chỗ, là một cái kho hàng sửa chữa lại, trung gian đặt một tấm chắn, chắn thành một gian ô vuông nhỏ, còn không to bằng một phần ba WC nhà em, trong đó đặt chen chúc hai cái giường đôi, tổng cộng có bốn người ở. May mà phòng này hiện tại chỉ có hai người, thêm em tổng cộng là ba, còn một cái giường có thể để tạp vật.

Bởi vì là kho hàng, ánh mặt trời căn bản là chiếu vào không tới, nên phải thông qua ngọn đèn chiếu sáng, ánh sáng rất kém, hơn nữa bên trong tản mát ra từng đợt hương vị là lạ. Tiễn bước trợ lý, em cùng nhóm bạn cùng phòng nhóm chào nhau rồi bắt đầu khổ sở, em này không phải chính mình tìm tội chịu sao! Càng làm cho em khó có thể chịu được là hương vị khó chịu từ nhà vệ sinh công cộng tản ra.

Xét thấy này nơi này điều kiện thật sự là quá kém, em không dám để cho Trịnh Thái giúp em chuyển nhà, mà là chính mình hự hự khăn gói từ cửa chính của của khuôn viên khoa học kỹ thuật chuyển đến ký túc xá. Em từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ như vậy nha, tiến ký túc xá em an vị tại chiếc giường không có nệm, đôi mắt đỏ hoe.

“Sao vậy Bảo Bối nhi?” Bạn cùng phòng cũng là đồng sự đầu tiên của em- Tiểu Diệp ngồi vào trước mặt, nắm chặt tay em nhẹ giọng hỏi.

“Không có việc gì, chính là mới đến nơi này có điểm xa lạ, nhớ nhà.” Em xấu hổ chà xát nước mắt.

“Chờ quen thuộc thì tốt rồi! Bên này đều là công nhân ra ngoài làm, ở chung lâu sẽ phát hiện mọi người đều tốt lắm!” Tiểu Diệp vỗ vỗ bả vai em, rồi lại đứng dậy ở trong bao kiếm kiếm một hồi, lấy ra một cái điểm tâm tròn tròn thoảng nhẹ mùi quýt *** cho em.

“Đây là cái gì?” Em ngửi được mùi bơ.

“Bánh xốp đó!” Tiểu Diệp dáng vẻ bất khả tư nghị nhìn em.

“Ăn ngon thật!” Em cắn một cái hết nửa bánh. Cái đó và bánh xốp tinh xảo thanh lịch em trước kia nếm qua một chút cũng không giống nhau, hương vị cũng thực bình thường, nhưng là em cảm thấy ăn thật ngon. Bởi vì, đây là Tiểu Diệp cho em.

“Lần sau đi dạo phố mình sẽ gọi bạn, chúng ta cùng đi mua!” Tiểu Diệp nở nụ cười.

Một người nữa cùng phòng tuổi lớn hơn một chút, cũng là biên tập biên tạp chí xã , nghe Tiểu Diệp nói chị ấy hình như ly hôn , hiện tại độc thân. Em học theo Tiểu Diệp kêu chỉ ấy là chị Thước.

Chuyển đến ký túc xá trụ xong, em nói với Trịnh Thái không có việc gì thì đừng tới tìm em. Chiếc xe Porche đỏ chót của hắn thật sự là rất chói mắt, em sợ em sẽ bị bại lộ. Cứ việc như vậy, hắn vẫn kiên trì một tuần đến hai lần, mỗi lần đều mang thức ăn thật ngon cho em.

Ký túc xá cách âm không tốt, buổi tối em căn bản ngủ không được, bất quá dần dần thói quen thì cũng ổn. Đôi khi em cùng nhóm chị em mặc quần áo hạ giá, cảm thấy em cũng là thành viên trong nhóm bọn họ. Mỗi ngày vì cuộc sống mà phấn đấu, vì một chút thành tựu nho nhỏ mà cao hứng. Em không còn có thể mỗi ngày vì bảo vệ làn da mà tốn gần một giờ đồng hồ , nhưng mà cũng không có cảm thấy làn da của mình thay đổi xấu đi, bởi vì em căn bản là không có thời gian đứng soi gương. Cuộc sống ngợp trong vàng son trước kia tựa như là mây khói, rời em đi rất xa. Vì phòng ngừa người trong nhà tìm được em, em thay đổi số điện thoại xong cũng không dám liên hệ với bọn Tiểu Nhan. Nhưng mà, mỗi khi ngẫu nhiên nghe nhóm bạn đồng nghiệp kể bí mật nhỏ trong lòng, em cũng sẽ nhớ đến từng chuyện từng chuyện về anh xã lúc trước. Vì cái gì mà em lại nhớ tới anh xã đây? Bởi vì em không biết ngoại trừ anh xã ra, em còn có thể nhớ đến người đàn ông nào xuất hiện trong cuộc đời em có liên quan đến tình yêu.

Mọi người cũng không tin tưởng em là người đã kết hôn, em cũng lười giải thích, miễn cho bọn họ truy tìm nguyên nhân, hỏi em vì cái gì không ở cùng anh xã, một mình chạy đến nơi đây công tác. Đến bây giờ em còn nhớ rõ vẻ mặt lén lút của Tiểu Diệp khi kể em nghe chị Thước là phụ nữ đã ly hôn. Em vô cùng không muốn chính mình cũng bị người khác nói như vậy, cảm giác thật sự không tốt lắm. Tuy rằng, em còn không có ly hôn

Công tác coi như là thuận buồm xuôi gió, mỗi khi chủ biên đại nhân tâm tình không tốt sẽ mắng em, nhưng mà chờ chị ấy mắng xong sẽ có đồng sự lại đây lặng lẽ khai đạo em:

“Đừng để ý, người già đang độ tuổi mãn kinh!”

Đúng rồi, trong tạp chí xã, người lớn tuổi phát giận, thì xem như thời mãn kinh; Người trẻ tuổi phát giận, thì đồng dạng coi như đến ngày sinh lý. Còn có một cách nói có vẻ xấu xa chính là tính s cuộc sống không hài hòa. Em nghe xong, cười đến ngửa tới ngửa lui, sau đó có chút bồn chồn hỏi bọn họ:

“Tính s cuộc sống hài hòa hay không hài hòa là về phần ai?”

Làm yêu a, không phải là chuyện như vậy sao?

“Đi đi đi! Con nít hỏi thăm việc này làm cái gì?!” Các chị ấy thực khinh thường đem em tống đi, sau đó ghé vào nói nhỏ cùng nhau. Em cũng có lòng hiếu kỳ nha, giống như là bị vô số móng vuốt con mèo nhỏ ở trong lòng nhẹ nhàng mà khều a khều.

Rất nhanh sau đó em liền nghênh đón ngày Quốc tế Lao động đầu tiên trong kiếp sống công chức của em. Hiện nay em cũng là một thành viên của nhân dân lao động, cho nên cũng có tư cách đón ngày Quốc Tế Lao Động . Trước ngày Quốc Tế Lao Động, tạp chí xã tăng ca để làm xong quyển tạp chí mới nhất, đặc biệt dành ngày 1/5 làm ngày nghỉ đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy.

Em vốn nghẹn gần chết, nôn nóng chờ mong được cùng đi đi với với mọi người, thật đó! Nhưng mà khi chủ biên nói chỗ du lịch chính là làng du lịch chỗ cá nướng, em liền như bong bong xì hơi. Chỗ đó người quen rất nhiều, em không dám đi. Đừng nói là gặp được Tiểu Nhan Đại Thiến bọn nó, chỉ cần các chú các bác bên hồ câu cá cũng đủ cho em uống cả một hồ.

Trước ngày nghỉ một ngày, buổi tối mọi người đều kích động ngủ không yên, Tiểu Diệp vẫn cầm giấy giới thiệu về khu làng du lịch hồ nước mặn nghiên cứu qua nghiên cứu lại. Chị Thước đột nhiên đưa cho em một xấp A4 đánh máy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play