Chuyện kể về tiểu Bảo, năm đó ở thời hiện đại, cơ thể khỏe mạnh, đánh nhau lão luyện, mặc dù không có băng nhóm, nhưng cũng được coi là trùm toàn trường, chẳng dè hồng nhan bạc mệnh, sau khi trở về thời Minh, phát hiện bên cạnh đều là cao thủ, Văn Liệt, Tiêu Hải Tường, Chu Sâm Lệ không nhắc tới, ngay cả lão nhân gia Văn thái sư, Văn phu nhân có vấn đề thần kinh, Văn Lệ Kinh nữ lưu yếu đuối, Văn Tiềm bình thường vô năng, hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có tí võ công, thậm chí thiên sứ Hải Chân nhất tiếu khuynh thành, bất tiếu tựu khuynh quốc, vì xuất thân võ thuật danh gia mà múa nên những bộ kiếm pháp xinh đẹp, không khỏi có xíu bị kích thích, bèn nuôi chí muốn thành võ lâm cao thủ.

Hiển nhiên phải tìm Văn Liệt chỉ giáo. Nhị thiếu gia hất cằm nói: “Tiểu Bảo, ngươi sắp hai mươi tuổi rồi, xương cốt đã già, còn học võ cái gì, ngoan ngoãn an dưỡng tuổi già đi.”

Tiểu Bảo mất hứng cực, trong lòng nói thầm: “Giờ chê người ta già, lúc ở trên giường vì sao không chê” Nhưng cầu người cần mềm yếu, không dám nói ra, chỉ phải nở nụ cười ngọt ngào trên mặt, mềm giọng năn nỉ ỉ ôi, ký kết bao cái hiệp nghị bán mình, nhị thiếu gia cuối cùng đáp ứng dạy.

Trước luyện kiến thức cơ bản, đứng tấn. Đứng tấn chẳng bao lâu, tiểu Bảo đã bắt đầu trái đong phải đưa, cứ cảm thấy dường như đã đứng cả một vạn năm rồi. Vì thế Văn Liệt lấy ra một cây hương, ở trên bề mặt vẽ vài cái vạch ngang, nói cho tiểu Bảo mỗi khi cháy đến một đường ngang là có thể đứng lên nghỉ ngơi tới một đường ngang tiếp theo. Có mục tiêu hiệu quả đích xác không tồi, tuy tư thế không đủ tiêu chuẩn, nhưng tiểu Bảo cuối cùng kiên trì được ngày đầu tiên.

Kiên trì hổng nổi lại là cái người sư phụ nọ, buổi tối lên giường, ôm cổ kêu đau, sờ tay kêu đau, túm thắt lưng cũng kêu đau, nếu muốn tách ra cặp giò, lập tức kêu rên thảm thiết như chọc tiết heo, người nào đó mất cả hăng hái.

Sáng sớm hôm sau sư phụ bèn phân phó trục xuất sư môn tên đệ tử mới thu, ra lệnh nằm ở trên giường tĩnh dưỡng kiêm kiểm điểm.

Rơi vào đường cùng tiểu Bảo chỉ có thể tự học thành tài. Cậu nhớ từng xem một câu chuyện, kể về một đứa bé từ nhỏ đã ôm một bê con nhảy qua một gốc cây non, bê con cùng cây đều dần lớn lên, mỗi ngày cậu bé không ngừng nhảy mà không nhận ra, cậu về sau có thể ôm một chú bò bự nhảy qua một gốc cây đại thụ.

Tiểu Bảo tuy không hy vọng xa vời có thể ôm bò nhảy đại thụ, nhưng từ đó tổng kết ra đạo lý tuần tự như tiến, vì thế mời người làm giúp nhiều bao cát trọng lượng khác biệt, trước chọn cái nhẹ nhất, cả ngày cột vào đùi đi đường, sau mỗi bảy ngày thay thế cái nặng hơn.

Có lẽ do tiểu Bảo nhạy bén hơn đứa nhỏ ngốc nghếch kia nhiều, mỗi khi đổi mới một bao cát cậu đều có thể nhận biết rõ cái này nặng bao nhiêu. Rốt cuộc, khi bao cát dự bị còn thừa vài cái, tiểu Bảo đáng thương lết nửa bước đã khó.

Hôm nay khi Văn Liệt ôm tiểu Bảo không nhúc nhích nổi chân về phòng ngủ, lầm bầm: “Ta cảm thấy gần đây lực tay của bản thân càng ngày càng mạnh a –“.

Tiểu Bảo bất khuất quyết định học một loại võ công Văn Liệt không biết.

Đương nhiên đầu tiên phải điều tra tình hình. Ở dưới tình cảnh nào đó Văn Liệt nhất định hữu vấn tất đáp, tiểu Bảo hỏi:

“Ngươi đánh quyền không”

“Biết.”

“Biết kiếm pháp không”

“Biết.”

“Đao pháp thì sao”

“Biết.”

“Thương pháp”

“Biết.”

“Trường tiên”

“Biết.”

“Côn pháp”

“Biết.”

“Chưởng pháp”

“Biết.”

“Khinh công”

“Biết.”

“Đường Môn ám khí”

“Ám khí biết. Đường Môn là cái gì”

Tiểu Bảo tiếp tục cố gắng nghĩ rồi nghĩ à nha, rốt cuộc nghĩ tới một món: “Ngươi biết nhị chỉ thiền không”

Văn Liệt mí mắt hơi hạ, lắc đầu nói: “Không biết.”

Vì thế tiểu Bảo quyết định, luyện nhị chỉ thiền.

Cậu cầm một chậu gạo, dùng hai đầu ngón tay chọc a chọc vào trong gạo.

Hải Chân đến thăm cậu, hỏi: “Ngươi làm gì thế”

Tiểu Bảo giải thích: “Hồi trước ta ở nhà sách xem một quyển sách tên “Phương pháp học cấp tốc nhị chỉ thiền”, trên sách nói chỉ cần lấy tay không ngừng chọc vào gạo, chọc cho nát gạo ra, bước đầu nhị chỉ thiền thế là luyện thành.”

“Cái gì là phương pháp học cấp tốc” Hải Chân hiếu kỳ hỏi.

“Phương pháp học cấp tốc chính là đường tắt đạt tới mục đích cực nhanh.”

Hải Chân nghĩ nghĩ, nói: “Nếu trên sách nói là phương pháp học cấp tốc, ta cảm thấy tài liệu ngươi dùng không đúng.”

Tiểu Bảo nghe không hiểu, đang muốn hỏi, Hải Chân đã xoay người vào nhà, trong chốc lát lại đi ra, trong tay bưng một chậu cơm nấu mềm, đưa cho tiểu Bảo nói: “Muốn đạt tới mục đích chọc vỡ gạo, hẳn thế này mới là đường tắt nhỉ”

Tiểu Bảo té xỉu ngay tại trận, từ nay về sau không hề nhắc tới ba chữ nhị chỉ thiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play