“Vâng thưa cậu chủ.” Ông Hách sửng sốt một chút, rồi sau đó lập tức vui mừng mở to hai mắt.

Ông ở trong cái nhà này đợi mấy năm rồi, thấy Lê Bách Thuần luôn một mình cô đơn, trong lòng rất lo lắng về sau Bách Thuần già rồi sẽ chăm sóc bản thân thế nào, không ai hầu hạ ở bên cạnh.

Nhưng bây giờ Lê Bách Thuần lại muốn Tạ Mỹ Tiệp ngủ lại, cái này không phải đại biểu tình cảm hai người bọn họ tiến triển thuận lớn sao, buổi tối muốn ‘ừ sao, ừ sao’?

Nghĩ đến khả năng này, ông Hách không khói cảm thấy vui vẻ thay cậu chủ.

“Quản gia đợi một chút! Tôi không…”

Tình huống này chuyển biến quá nhanh, Tạ Mỹ Tiệp có ý muốn ngăn cản.

“Nhanh đi, làm trễ nãi thời gian cô ấy nghỉ ngơi, tôi lập tức lột da của ông.” Không đợi Tạ Mỹ Tiệp nói hết lời, Lê Bách Thuần lập tức lên tiếng uy hiếp ông Hách.

“Vâng thưa cậu chủ, tôi lập tức đi.”

“Ách…” Tạ Mỹ Tiệp nháy mắt không dám tin, cô gặp qua ông Hách mấy lần, lần đầu tiên thấy động tác ông nhanh nhẹn như vậy.

“Mỹ Tiệp, có muốn ngồi xuống trò chuyện với tụi anh một chút không?” Đợi ông Hách đi xong, Lê Bách Thuần lập tức hỏi.

Cô xoay người lại nhìn anh một cái, haiz, thật sự không muốn ở trước mặt đồng nghiệp anh cùng anh tranh cãi vấn đề có ở lại hay không, làm như vậy thật sự sẽ khiến cho anh mất mặt, huống chi hiện tại mình ở trên địa bàn của anh, chú Hách đang bận rộn, cô cũng chỉ đành tiếp nhận sắp xếp hiện tại.

“Các người nói chuyện công việc em cũng không hiểu, em đi tìm chú Hách tốt hơn.” Gật đầu một cái với Chu Gia Hạo, ngay sau đó cô xoay ngời đuổi theo bóng dáng của chú Hách.

“Lão đại! Vợ của anh rất đẹp!” Chu Gia Hạo đợi bóng lưng của cô biến mất ở trước mặt rồi, mới mở miệng nói với Lê Bách Thuần.

“Dĩ nhiên.”

Lê Bách Thuần đắc chí trả lời, nhưng một giây kế tiếp giống như anh đột nhiên phát hiện ra cái gì đó trừng mắt liếc nhìn anh bạn mình một cái. “Nhưng mà cô ấy là chị dâu cậu, tuyệt đối không thể có suy nghĩ không an phận với cô ấy.”

“…” Chu Gia Hào sững sờ chút, mở miệng nói: “Yên tâm, tớ mới không có làm ăn như thế.”

“Vậy thì tốt, nhưng mà thời gian này cậu tới tìm tôi có chuyện gì?” Lúc này Lê Bách Thuần mới hỏi thăm anh về mục đích chuyến viến thăm này.

“Tớ còn có thể có chuyện gì? Đương nhiên là công việc rồi.”…



Lê Bách Thuần trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, toàn thân ướt nhẹp ngồi ở trên giường, lập tức cảm thấy có chút hơi mệt mỏi vì quá sức.

Làm sao giường của anh lại có loại cảm giác lúng xuống? Anh không giải thích được nhìn về phía bên kia giường, phát hiện rõ ràng trên giường có một cơ thể người đang được chăn che phủ, làm anh kinh ngạc há to mồm

Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trên giường của anh lại có người? Anh đứng lên, muốn ra ngoài kêu quản gia Hách lên hỏi, đột nhiên nhớ tới chuyện tối nay Mỹ Tiệp ngủ lại.

Cái gì chứ? Chẳng lẽ ông Hách lại sắp xếp cho Mỹ Tiệp ngủ ở trong phòng của anh sao? Anh mở to mắt tim đập rộn lên, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn chằm chằm thân hình trên giường.

Nếu quả thật là cô, vậy bây giờ anh nên làm sao mới đúng? Suy tính một lát, rốt cuộc anh đưa tay kéo chăn ra một tí, sau đó hít mạnh một hơi.

Trời đất! Thật sự là cô!

Đáng chết! Vậy phải làm sao bây giờ?

Giả bộ làm như không có việc gì ngủ ở bên người cô? Đây là căn phòng của anh, giường của anh, đương nhiên anh phải ngủ ở nơi đây. 

Nhưng nếu như anh thật sự làm như vậy, sau khi cô tỉnh lại có thể mắng anh hay trách anh không? Cô có tức giận hay không, thậm chí về sau có để ý đến anh không?

Anh khổ não nhíu chân mày lại, tham luyến nhìn dáng vẻ cô ngủ yên tĩnh, đưa cái vấn đề này làm thành vấn đề công việc mấy chục triệu, nghiêm túc suy nghĩ.

Đồng hồ báo thức sinh lý buổi sáng của Tạ Mỹ Tiệp khoảng bảy giờ đúng sẽ vang lên, cô tựa như thường ngày, duỗi lưng một cái, mở mắt ra, không ngờ có bóng người đang nhìn vào mắt của cô.

“Á!” Cô nhảy dựng lên, cả người gần như nhảy lên khỏi giường, cho đến khi thấy rõ tướng mạo người kia, thân thể của cô còn duy trì tư thế nửa ngồi nửa nằm.

“Bách Thuần? Làm sao anh ở chỗ này?”

“Nơi này là phòng của anh, đương nhiên anh ở chỗ này.” Lê Bách Thuần vặn vẹo uốn éo cái cổ cứng ngắc, giọng nói khàn khàn, cặp mắt ửng hồng, anh hoàn toàn không có chú ý tới thời gian, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, nghĩ tới có nên ngủ hay không, mãi cho đến khi cô tỉnh lại.

“Đây là phòng của anh sao?!” Cô kinh ngạc há hốc mồm, da không tự chủ được nổi lên tầng da gà. “Em cho rằng nơi này là phòng khách…”

Cô không có nói lung tung, vì vậy căn phòng này nhìn thoáng qua không có đặc biệt lớn hơn những căn phòng dành cho khách khác, cũng được trang trí theo phong cách Châu Âu, cũng không có sắp xếp đồ đạc quá đặc biệt, hơn nữa chú Hách dẫn cô vào đây, cô thật sự cho rằng đây là phòng khách! Nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại một chút, nếu thật sự bàn về cái gì để cho cô cảm thấy hơi đột ngột, có lẽ chính là trong phòng tắm có đến hai bộ dụng cụ rửa mặt.

Nhưng lúc đó cô cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cầm một bộ dụng cụ lên sử dụng, sau đó lập tức lên giường ngủ, đến nổi tạo thành túng quẫn trước mắt.

“Anh cũng nghĩ vậy.”

Anh nhắm mắt lại, nghĩ ngợi có nên vọt vào phòng bếp cầm con dao phay gì đó không, rồi tự mình làm thịt lão quản gia Hách xong đưa cho chó ăn. “Anh không ngờ chú Hách lại dẫn em tới ngủ trong phòng của anh.”

“Chẳng lẽ cả đêm anh cũng không ngủ sao?” Phát hiện phiếm tơ hồng trong mắt anh, cô lo lắng hỏi.

“Ừ.” Anh cũng không phải cố ý không ngủ, nhưng mà canh chừng dáng vẻ của cô khi ngủ, không hề hay biết trời đã sáng.

“Anh làm sao lại không ngủ?”

Không biết có phải vì nguyên nhân cô chiếm cứ giường của anh không? Trời ơi! Nếu thế thì tội của cô đúng là rất lớn. “Bởi vì em ngủ trên giường của anh sao?”

“À, cũng không phải thế.”

Cảm thán một hơi, mệt mỏi vì cả đêm không chợp mắt thoáng chốc xông lên, anh không thoải mái xoa xoa huyệt thái dương. “Anh sợ nếu như mà anh buồn ngủ, sau khi em tỉnh lại, phát hiện anh ngủ bên cạnh, có thể sẽ không vui… Cho nên vẫn nhìn anh như vậy, không ngờ thoáng cái trời đã sáng.”

“Cái người này đúng là tên đần độn!” Cô vừa cảm động lại đau lòng nói: “Coi như anh sợ em không vui, cũng có thể tìm căn phòng khác ngủ không phải sao?”

“À?” Đối với trách mắng! Anh làm thế nào cũng không ngờ? Anh vỗ vỗ đầu, không ngừng ảo não. “Anh hoàn toàn không suy nghĩ tới!”

Trên thực anh, anh chỉ nhìn cô ngủ ở trên giường mình như vậy, đầu lập tức không cách nào vận động, đâu còn có cơ hội nghĩ tới việc mình nên tìm một chỗ khác ngủ? Trời mới biết anh cứ muốn vĩnh viễn ngủ bên cạnh cô, đối với cô không thể nào tưởng tượng được ‘chuyện xấu’ đó?... 

“Anh đó! Làm sao sống nhiều năm như vậy, tật xấu hồ đồ vẫn không thay đổi?” Cô vừa bực mình vừa buồn cười trách cứ, cũng săn sóc kéo chăn đắp cho anh. “Anh nhanh thừa dịp này ngủ bổ sung một giấc trước đi, em về nhà tìm một ít đồ, sau đó chuẩn bị đi làm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play