Đảo mắt một cái kì thi cuối cấp của Tô Tiểu Niên đã kết thúc, cậu thi không tệ lắm, Tô Kiềm hỏi thăm ý kiến của Tô Tiểu Niên, cuối cùng quyết định để cậu ở lại Trung Quốc tiếp tục học. Để khao Tô Tiểu Niên, anh hỏi con trai muốn đi du lịch ở đâu.

Tô Tiểu Niên ở thành phố từ nhỏ, sau này vào tiểu học cũng từng ra nước ngoài học mấy năm, từng ở không ít thành phố phồn hoa, nên cậu không có nhiều hứng thú với cảnh thành thị, thế nên Tô Kiềm quyết định nhắm vào mấy địa phương có phong cảnh tự nhiên. Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng Tô Kiềm chọn Tân Cương.

Đương nhiên lần đi du lịch này, ngoại trừ hai bố con họ, còn có thêm một tên mặt dày vô sỉ khác tham gia cùng —— chính là cảnh sát Dương Thiếu Quân nhà chúng ta.

Cũng giống như Lý Yêu Yêu ngày trước, đây là lần đầu tiên Dương Thiếu Quân được ngồi trên khoang hạng nhất, hơn nữa ba người họ một mình một khoang, khiến hắn không khỏi kinh ngạc, máy bay vừa cất cánh không được bao lâu, hắn nhịn không được mà ghé vào tai Tô Tiểu Niên thì thầm: “Tiểu Niên, sao hôm nay máy bay vắng người như vậy, sao chẳng thấy bóng dáng ai.”

Tô Tiểu Niên cũng rất kinh ngạc: “Không phải lúc nào máy bay cũng vắng người như vậy sao? Lần nào cháu bay cũng chẳng thấy có ai bên cạnh!”

Dương Thiếu Quân bảo: “Không mà, lần nào chú bay cũng đông nghịt luôn, hàng nào cũng đầy người ngồi, căn bản không có ghế trống.”

Hai mắt Tô Tiểu Niên mở to: “Thật sao!”

Dương Thiếu Quân suy nghĩ một chút: “Chắc là vé hạng nhất đắt quá, mọi người không mua nổi.”

Tô Tiểu Niên sâu sắc gật đầu: “Thảo nào! Cháu còn tưởng máy bay nào cũng thế cơ.”

Tô Kiềm ngồi trước đỡ trán không biết nói gì.

Xuống máy bay, có xe riêng đặc biệt tới đớn, đầu tiên đưa họ đến khách sạn cao cấp nhất trong thành phố để cất hành lý, sau đó xe đưa họ tới bảo tàng, tối ăn ở một nhà hàng bản xứ.

Đến bữa tối, Dương Thiếu Quân có chút không bằng lòng nhìn bàn ăn: “Đồ ăn trong khách sạn này thì khác gì đồ ở chỗ chúng ta chứ, phải đi ăn đồ đặc sản mới thú. Ở đây có nhiều đặc sản thế cơ mà!” Trước đây hắn từng dẫn Tô Kiềm đi tới quán ăn kia, đấy chính là quán ăn hắn thích nhất, hắn rất tin tưởng vào mùi vị thức ăn ở quán đó.

Tô Tiểu Niên đang gảy gảy thức ăn, nghe thấy thế liền lập tức tán thành: “Hay hay, cháu cũng muốn đi ăn đồ đặc sản.”

Tô Kiềm nhíu mày nhìn hai vị một lớn một nhỏ này. Không phải là anh nghĩ chỉ nên ăn đồ đắt tiền, nhưng mà ít ra thức ăn trong khách sạn này được đảm bảo vệ sinh, mấy quán khác anh không yên lòng, không biết họ dùng nguyên liệu gì để nấu thì sao có thể nuốt trôi được? Thế nhưng hai vị này vẫn chẳng để ý đến sắc mặt anh mà cao hứng nói chuyện.

Dương Thiếu Quân nói: “Hay nhất vẫn là tự tay bắt thú hoang xong rồi mang đi nướng, hương vị ngon hơn rất nhiều! Tiểu Niên, chú kể cho cháu nhé, hồi ấy chú Dương nhập ngũ xong phải đi dã ngoại sinh tồn, tự bắt chim sẻ, tự hạ lợn rừng, còn có xuống nước mò cua bắt cá, sau đó bỏ nội tạng ra, quay trên lửa nóng, rắc chút muối vào, ngon miễn bàn luôn.”

Tô Tiểu Niên nghe xong ứa nước miếng: “Uầy, chim sẻ, lợn rừng! Đến nhìn cháu còn chưa được nhìn!”

Dương Thiếu Quân cười hắc hắc: “Còn có, ngày ấy có một con chuột tới chỗ bọn chú làm loạn, bọn chú còn bắt nó xong quay lên ăn cơ.”

Hai mắt Tô Tiểu Niên mở to: “Chuột cũng có thể ăn?”

“Ăn được chứ, sao lại không? Cứ có thịt là ăn được tuốt, thịt chuột rất chắc đó.” Dương Thiếu Quân chẹp miệng: “Nhưng mà không nhiều thịt, giống như chim sẻ ấy, ăn không đủ no.”

Tô Kiềm nghe xong yên lặng buông đũa xuống.

Cuối cùng suốt bữa cơm này, nói nhiều nhất vẫn là Dương Thiếu Quân và Tô Tiểu Niên, ăn nhiều nhất cũng là hai bọn họ. Tô Kiềm chỉ mới gắp được mấy miếng rau, sau đó cũng không thấy anh động đũa nữa.

Quay về khách sạn, Tô Kiềm tắm rửa xong lau tóc đi ra, vừa mở cửa đã bị một bàn tay kéo qua, đè anh vào tường rồi hôn lên mặt.

Tô Kiềm cả giận nói: “Tôi mới rửa mặt.”

Dương Thiếu Quân cười hắc hắc: “Em giúp anh tắm một lần nữa.” Sau đó lè lưỡi liếm liếm lên mặt anh.

Mặt Tô Kiềm biến sắc, đẩy Dương Thiếu Quân ra trở lại phòng tắm, mở vòi nước, nhịn không được mà rửa sạch mặt mình một lần nữa. Dương Thiếu Quân tựa người vào cửa cười ha hả.

Tối đến, Tô Kiềm ngồi ôm máy tính làm việc, Dương Thiếu Quân nằm nghiêng bên cạnh anh, chống tay đỡ cổ ngắm anh mãi. Lúc làm việc Tô Kiềm rất chuyên tâm, anh đeo một chiếc kính gọng vàng, chân mày thường xuyên cau lại, sau đó ngón tay gõ như bay trên bàn phím. Dương Thiếu Quân nhìn một lúc lại cảm thấy ngứa ngáy, mò tay vào dưới chăn, chạm tới bắp chân anh, sau đó lại chạy dọc xương đùi.

Tô Kiềm ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: “Đừng lộn xộn!”

Dương Thiếu Quân cười đầy vô lại, sau đó ngón tay lại tiếp tục di chuyển.

Chân Tô Kiềm rất mẫn cảm, bị hắn chạm vào liền ngứa ngứa, kìm lòng không đặng mà rụt về, tiếp tục lạnh lùng nhìn: “Đừng có đụng vào tôi!”

Dương Thiếu Quân vẫn chẳng bận tâm, cả người dịch sát vào, ôn nhu lấy laptop trong tay anh đặt qua một bên: “Bảo bối, nghỉ ngơi một chút đi…”

Tô Kiềm chỉ thấy sống lưng tê dại, cắn răng nói: “Đi du lịch rất vất vả, mai còn phải đi lên núi, cậu đã hứa không lộn xộn nên tôi mới đưa cậu đi!”

Dương Thiếu Quân bĩu môi: “Có ngày nào mà anh không vất vả không?” Hơn nữa, cũng đã tới đây rồi, có giữ lời hay không, Tô Kiềm không thể định đoạt.

“Cậu…” Lời còn chưa nói hết, Dương Thiếu Quân đã nắm lấy cằm anh mà hôn lên, nhân khe hở mà trượt lưỡi vào, cùng anh dây dưa.

Trước giờ Tô Kiềm vốn không thích hôn lưỡi, cũng không phải là chán ghét, thế nhưng có chút không chịu được, cứ nghĩ trao đổi nước bọt cùng người khác thôi là đã thấy ghê ghê, việc này mất vệ sinh tới cỡ nào cơ chứ? Nhớ lại ba tháng đầu hai người ở chung với nhau kia, anh thường xuyên chống đối chuyện hôn này, cùng lắm chỉ môi chạm môi một cái, hơn nữa, nếu môi đối phương ẩm ướt, nhất định hôn xong anh sẽ lau miệng. Khi đó Dương Thiếu Quân cũng không có chấp niệm gì với chuyện hôn này, hôn được thì hôn, không hôn được thì thôi, quan trọng là gạt được anh lên giường, còn mấy chuyện khác thì có là gì? Thế nhưng từ ngày hai người hòa hảo, Dương Thiếu Quân rất thích hôn môi, thậm chí còn thích hơn so với làm. Hai người họ vốn luôn mâu thuẫn như vậy. Các chuyện khác Dương Thiếu Quân còn có thể nghe lời, nhưng chuyện liên quan đến quyền lợi của mình, hắn chưa bao giờ chịu nhượng bộ. Thoạt đầu anh còn có chút kháng cự, càng về sau thì ỡm ỡ, cuối cùng lười phản kháng, Dương Thiếu Quân từng bước đi tới thắng lợi.

Thật ra Dương Thiếu Quân hôn rất tốt, thế nhưng mỗi lần Tô Kiềm thấy hắn kề sát thì trong đầu không ngừng nghĩ “Nước bọt, nước bọt, nước bọt..” Nên không thể chuyên tâm hưởng thụ, càng không thể cảm nhận được hôn môi có gì sung sướng và hay ho. Vì muốn anh được thả lỏng, nên Dương Thiếu Quân đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, ví dụ như hôn bên môi anh rồi từ từ lấn tới (bị Tô Kiềm tát bay một cái), ví dụ như đấm bóp cho anh giúp anh thả lỏng rồi hôn (vô ích), lại ví dụ như kể chuyện cười cho anh xong bắt đầu hôn (Tô Kiềm không có cười), vân vân.. đủ các thể loại, thế nhưng chiến thuật hiệu quả nhất là —— chẳng làm gì. Hôn nhiều rồi, Tô Kiềm cũng không phản kháng như trước kia nữa, bởi vì không còn kháng cự, nên dần có thể cảm nhận được ít nhiều.

Dương Thiếu Quân quấn lấy đầu lưỡi anh xong khẽ mút, mút một cái rồi liền buông ra. Tô Kiềm chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình tê tê, còn có chút nóng bỏng; đầu lưỡi Dương Thiếu Quân lướt qua hàm trên của anh, anh cảm thấy ngứa ngáy, có điểm muốn cười, rồi lại thấy cả người mình nóng lên; Dương Thiếu Quân mút lấy bờ môi anh, lấy răng khẽ cắn, anh nghe thấy thanh âm e thẹn của mình, môi bị mút mạnh lấy, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.

Không biết qua bao lâu, Dương Thiếu Quân buông Tô Kiềm đang mơ màng ra, tay lần xuống phía dưới dò xét, chạm tới cái nơi đang đứng thẳng, khóe mắt cong cong tràn tiếu ý: “Nhớn rồi này.”

Tô Kiềm đỡ trán, hữu khí vô lực nói: “Cút!”

Dương Thiếu Quân cười hì hì dán mặt tới: “Em cút rồi anh biết phải làm sao?”

Tô Kiềm đạp hắn một cái: “Vô liêm sỉ.. không biết xấu hổ!”

Dương Thiếu Quân cười cười nhào tới đè anh xuống, lại là một màn hôn điên cuồng. Tô Kiềm bị đè đến không thở nổi, đẩy hắn nói: “Rốt cuộc cậu bao tuổi rồi, sao còn có thể làm mấy việc ấu trĩ như vậy?”

Dương Thiếu Quân cắn vành tai anh nói: “Em bằng tuổi anh, anh sống tới đâu thì em sống tới đó.” Sau đó buông Tô Kiềm ra, Tô Kiềm tỏ vẻ chán ghét lấy cái khăn lau chỗ nước bọt trên tai, Dương Thiếu Quân thản nhiên nói: “Có chỗ nào trên người anh mà không dính nước bọt của em đâu, có độc chắc?”

Tô Kiềm nghiến răng: “Có độc.”

Dương Thiếu Quân cười cười: “Vậy để anh bị độc ăn vào tận xương luôn đi, không thèm cứu.” Sau đó lại nhào tới.

Đêm ấy, Dương Thiếu Quân rất săn sóc mà không làm tới bước cuối cùng, chỉ an ủi cho nhau, sau đó ôm Tô Kiềm cao hứng tiến vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play