*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Thiếu Quân mỉm cười: “Lạc quan lên một chút, đúng là anh đều có cả. Tuy rằng anh với vợ đã ly hôn, nhưng ít nhất thằng bé vẫn là con trai anh. Hơn nữa, hai vợ chồng cũng mặn nồng nhiều năm. Từ nhỏ em đã mong có anh chị em để chơi cùng rồi, anh có bốn người lận, em thì chẳng có ai, cô đơn lẻ loi suốt ba mươi năm, so ra anh vẫn còn hơn em chán.”

Tô Kiềm thấp giọng nói: “Nhưng các chị đã đi lấy chồng rồi, Tiểu Di và Tiểu Duy.. từ nhỏ đã không thân với tôi.”

Dương Thiếu Quân ôm lấy bờ vai anh: “Chờ anh khỏi rồi cố gắng sửa đổi tính tình một chút đi. Thật ra Tô Di và Tô Duy đều rất quan tâm đến anh, chỉ là không biết làm thế nào để có thể gần gũi thôi.” Bây giờ Tô Kiềm vô cùng yếu đuối, anh ngồi co mình trong sân cỏ, khí phách trước kia hoàn toàn tan biến, ngược lại còn có chút nhỏ bé đáng thương. Dương Thiếu Quân ôm anh vào lòng, rất muốn xoa xoa đầu anh, nói anh nên phấn chấn hơn một chút.

Tô Kiềm cúi đầu không nói lời nào.

Hai người ngồi phơi nắng trong sân cỏ, Tô Tạ Nguyên đi tới, còn dắt theo cả Tô Tiểu Niên đi cùng. Uông Văn hay tin Tô Kiềm bị trầm cảm thì liền đưa con tới, tự mình lái xe đến bên ngoài biệt thự thử liếc nhìn Tô Kiềm rồi lại đi, cũng không vào bắt chuyện hỏi han gì —— chị cảm thấy mình có xuất hiện hay không cũng chẳng giúp bệnh tình anh khá lên, hơn nữa trong lòng chị còn có điểm hận Tô Kiềm, vào rồi chỉ sợ nói ra mấy câu khó nghe, lại kích thích Tô Kiềm, nên chỉ nhìn một chút rồi đi ngay.

Tô Tiểu Niên không biết trầm cảm là cái gì, chỉ biết rằng bố mình không vui, cho nên từ xa đã chạy tới nhào vào lòng Tô Kiềm, ôm cổ anh hỏi: “Bố ơi bố, vì sao bố lại không vui?”

Tô Kiềm bị giật mình, cả người cứng đờ. Nhận ra đấy là giọng của Tô Tiểu Niên thì dần dần bình tĩnh lại: “Bố đâu có không vui.”

Cái miệng nhỏ xinh của Tô Tiểu Niên hôn chụt lên mặt Tô Kiềm vài cái, bôi đầy nước bọt lên gương mặt anh: “Con thơm bố, bố sẽ hết không vui.”

Dương Thiếu Quân ngồi bên cạnh nhìn, vừa nhẹ lòng lại vừa thấy thương tâm, hắn cười cười. Mấy năm này hắn có chút vướng mắc trong lòng, rõ ràng muốn tìm một người để khỏa lấp cô đơn, nhưng hết lần này tới lần khác, thấy ai cũng đều chướng mắt. Bây giờ lại thấy con trai Tô Kiềm đã lớn như vậy, trong lòng quả thật có chút chua chát đố kị.

Tô Kiềm nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tiểu Niên, khẽ đáp: “Ừ, bố rất vui.”

Tô Tiểu Niên mò lên bịt mắt của Tô Kiềm: “Bố ơi, mắt bố bị làm sao vậy?” Dương Thiếu Quân vội vã nhào tới kéo tay cậu bé, nghiêm mặt nói: “Đừng động vào! Mắt bố cháu bị thương, không thể nhìn thấy gì hết!” Tô Tiểu Niên bị bắt lại thì không khỏi hoảng sợ, ủy khuất nấp vào lòng Tô Kiềm, hai mắt long lanh nhìn Dương Thiếu Quân: “Chú Dương …”

Tô Tạ Nguyên đi tới, xoa đầu Tô Tiểu Niên, ôn nhu nói: “Mắt bố của con bị thương, ngoan nhé, không được lộn xộn.”

Tô Tiểu Niên liền thè lưỡi.

Tối đến, Tô Tạ Tích từ Hongkong bay về, Tô Di cũng đưa Lý Yêu Yêu tới chơi, cả nhà xum vầy cùng một chỗ, tuy thiếu mất bố mẹ và Đại Hoàng nhưng lại có thêm Dương Thiếu Quân, đông vui hệt một bữa cơm tất niên. Ngoại trừ Tô Kiềm, mọi người đều đi xuống bếp nấu vài món sở trường, đến lão Mạnh cũng vào bếp làm món khoai hầm mứt táo, cả nhà vui vẻ cùng ngồi xuống bàn ăn tối.

Bên trái Tô Kiềm là Tô Tiểu Niên, ngồi bên phải thì là Tô Duy, bên cạnh Tiểu Niên có Tô Tạ Nguyên, kết quả mọi người ngồi xuống, Dương Thiếu Quân bị gạt ra đành phải ngồi chỗ đối diện Tô Kiềm.

Trong bữa ăn, mọi người không ngừng kể vài chuyện vui, thi thoảng lại có tiếng vỗ tay hoan hô và tiếng cười sang sảng, Tô Kiềm không thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe mọi người cười vui với nhau. Nhưng thực tế, trên nét cười của mọi người còn mang theo nỗi âu lo, cả nhà không ngừng nhìn về phía Tô Kiềm mà lo lắng cho anh. Càng giả vờ vui vẻ thì trong lòng lại càng tràn ngập xót thương, cuối cùng, Tô Tạ Nguyên nhịn không được mà lặng lẽ rời chỗ khóc, Tô Tiểu Niên thấy vậy liền cả kinh, bất an muốn cất tiếng hỏi, nhưng lại bị Tô Tạ Tích đi tới che miệng lại.

Sống tới tận bây giờ, Dương Thiếu Quân chưa từng trải qua bữa ăn nào có không khí đè nén như vậy, ăn một hai miếng liền không nuốt nuổi, đành phải lặng lẽ uống bia.

Trước khi tới Lý Yêu Yêu có nghe Tô Di kể qua một chút, nhưng khi thấy Tô Tạ Nguyên chạy ra ngoài khóc thì thật sự bị dọa sợ, ghé vào tai Tô Di nhỏ giọng hỏi: “Cái kia, anh em bị bệnh tâm thần à?”

Tô Di trừng người yêu, dùng khẩu hình nói: “Là bệnh tâm lý.”

Lý Yêu Yêu ngượng ngùng gắp miếng thịt: “Có khác quái gì đâu..”

Tô Di lấy cùi chỏ huých vào người bên cạnh: “Không phải bình thường anh lắm mồm lắm sao? Mau kể gì đó đi!”

Lý Yêu Yêu xù lông: “Anh thèm vào! Mấy người nhà em nhìn mặt như đưa đám thế kia, em còn bảo anh kể chuyện cười! Thế bây giờ anh hát 《Thường về nhà xem xem》 nhé!” Giọng Lý Yêu Yêu hơi cao lên, mọi người lập tức lia mắt nhìn sang, khiến anh ta rét run, thiếu chút nữa buông đũa bỏ chạy.

Tô Tạ Nguyên khóc xong quay trở lại, nói bên tai Tô Tiểu Niên: “Gắp thức ăn cho bố con đi.”

Tô Tiểu Niên nghe vậy lập tức cầm đũa gắp cho Tô Kiềm một miếng thịt bò, đôi mắt to tròn lo lắng khẽ chớp chớp, cẩn cẩn trọng trọng nói: “Bố ơi bố, bố ăn đi…”

Tô Kiềm hé miệng, Tô Tiểu Niên đưa đũa tới, miếng thịt chạm vào miệng khiến Tô Kiềm bị nóng, anh hơi ngẩng mặt lên. Tô Tiểu Niên càng hoảng sợ, buông lỏng chiếc đũa, miếng thịt nóng hổi rơi xuống quần Tô Kiềm, cái miệng cậu bé mếu xuống muốn khóc to.

Tô Duy nhanh chóng gẩy miếng thịt trên quần Tô Kiềm ra, lấy khăn ướt lau bên ngoài chiếc quần dính dầu mỡ, đắp khăn lên đùi anh, sau đó lại rót nước lạnh đưa tới cho Tô Kiềm, cẩn thận đỡ anh uống cho bớt nóng.

Dương Thiếu Quân thấy mắt Tô Tiểu Niên ngấn nước, không nói gì mà đứng lên, ôm Tô Tiểu Niên xuống ghế, dùng khẩu hình nói với Tô Tạ Nguyên: “Đừng sai trẻ con.”

Tô Tạ Nguyên thở dài, phất tay, ý bảo hắn đưa Tô Tiểu Niên ra ngoài.

Tô Tiểu Niên rất hiểu chuyện mà lau nước mắt, tận lực không khóc, nức nở nói với Tô Kiềm: “Con xin lỗi bố, bố cho con ra ngoài chơi một lúc được không?”

Tô Kiềm vươn tay tới chỗ con trai, Tô Tiểu Niên đưa bàn tay bé nhỏ của mình ra, Tô Kiềm men theo cánh tay sờ lên gương mặt bé con, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Niên nói: “Đi đi.”

Thấy Dương Thiếu Quân dắt Tô Tiểu Niên đi ra, Lý Yêu Yêu bày ra vẻ mặt cầu xin nhào vào lòng Tô Di: “Bảo bối ~ Anh cũng muốn ra ngoài hóng gió ~~~” Tô Di bất đắc dĩ vỗ lưng người yêu, nhỏ giọng nói: “Được rồi, anh đi đi.” Lý Yêu Yêu như được phóng thích, nhanh chóng chạy khỏi bàn ăn.

Hai lớn một nhỏ đi rồi, Tô Duy tiếp tục giúp Tô Kiềm ăn. Anh gắp một miếng bào ngư vào miệng Tô Kiềm, ôn nhu hỏi: “Anh, ăn xong rồi đoán xem ai làm nào?”

Tô Kiềm chậm rãi nhai nhai nuốt nuốt, nhẹ giọng nói: “Là em làm.” Lúc còn ở Mĩ, Tô Duy sống ở ven biển, những người đánh bắt cá thi thoảng kéo được bào ngư lớn, người Mĩ không ăn món này, nên Tô Duy xin người ta để mang về nhà làm. Hương vị hải sản tươi sống rất thơm ngon, ăn rồi khó có thể ngừng. Tô Kiềm từng đến thăm Tô Duy, ăn thử bào ngư em trai tự tay làm. Lần này Tô Duy cố ý mua bào ngư Mĩ về làm cho Tô Kiềm ăn, tuy vị đạo không bằng khi ấy, nhưng vẫn có cảm giác quen thuộc.

Tô Duy gắp cho Tô Kiềm ăn vài miếng, Tô Kiềm hỏi: “Kể cho anh trên bàn có những món gì đi, rồi ai làm nữa.”

Tô Duy buông bát đũa, nhìn quanh bàn ăn, phân theo từng người làm: “Bò sốt tiêu đen, cà chua ngọt và tôm bóc vỏ do chị cả làm; Tiểu Di thì làm canh chân giò đậu tương, còn có canh dạ dày heo; chị hai mua ngó sen ngọt mà anh thích nhất và xào một đĩa súp lơ với tỏi; Dương Thiếu Quân làm lươn xào với thịt kho tàu; lão Mạnh làm khoai tây hầm mứt táo, em thì có làm canh bào ngư và củ niễng xào.” Tô Duy cười cười: “Anh cũng biết đây đều là món sở trường của bọn em mà, Tiểu Di thì có thử làm một món mới.”

Tô Kiềm nói: “Ừ, thịt kho tàu là ai làm vậy? Cho anh thử một miếng.”

Môi Tô Duy giật giật, gắp một miếng thịt kho tàu nhỏ, thổi qua một chút, sau đó cẩn thận đút cho Tô Kiềm. Tô Kiềm cắn một miếng nhỏ, nhíu mày: “Không đủ ngọt.”

Tô Duy hỏi: “Còn ăn chứ?”

Tô Kiềm gật đầu, ăn hết miếng thịt kho tàu.

Bên ngoài sân có Dương Thiếu Quân và Tô Tiểu Niên đứng hóng gió, Tô Tiểu Niên không náo nhiệt vui vẻ như mọi khi, buồn bã lấy tay đỡ cằm, thấp giọng hỏi: “Chú Dương, rốt cuộc thì bố cháu bị gì vậy?”

Dương Thiếu Quân vẫn luôn thích cậu nhóc này, nghe vậy liền kéo cậu nhóc vào lòng ôn nhu xoa đầu: “Không sao đâu, chỉ là tâm tình không tốt lắm, mấy ngày này cháu chịu khó dỗ bố vui lên là sẽ ổn thôi.”

Tô Tiểu Niên dựa vào lồng ngực Dương Thiếu Quân, hạ giọng nói: “Cháu thấy bố cháu khác trước kia quá.”

“Ồ?” Dương Thiếu Quân hỏi: “Khác ở đâu?”

“Trước đây bố cháu rất nghiêm khắc, ngày nào cũng mắng cháu bảy tám lần. Lần này bố chẳng mắng cháu câu nào, cũng chẳng ác gì nữa.”

Dương Thiếu Quân thấy buồn cười: “Vậy cháu có thấy như này thì tốt không?”

Tô Tiểu Niên lắc đầu: “Không tốt, cháu thấy bố rất đau lòng. Cháu muốn bố như trước kia cơ, thà rằng bố cứ mắng cháu..” Cậu nhóc cắn môi, “Cháu cũng thích nhìn thấy bố vui.”

Dương Thiếu Quân vuốt mái tóc mềm mại của cậu, cười cười nói: “Đúng vậy, tuy rằng bố cháu trước đây vừa xấu nết lại còn cứng đầu, nhưng mà so với bây giờ thì dễ thương hơn nhiều.” Bây giờ Tô Kiềm giống như con nhím bị rút sạch gai, cố gắng co mình lại, tận lực tước giảm sự tồn tại của bản thân. Nhát gan, vô hại. Chỉ khi nào đầy gai nhọn anh mới quay trở lại làm chính anh.

Lý Yêu Yêu chạy ra ngoài, thấy Dương Thiếu Quân và Tô Tiểu Niên ngồi ngoài, nhảy chân sáo tới, nhéo má Tô Tiểu Niên, nhe răng trợn mắt chọc cậu bé: “Anh bạn trẻ, không khóc nhè nữa hử?”

Tô Tiểu Niên liều mạng đánh vào tay người trước mặt, sau đó trốn trong lòng Dương Thiếu Quân, nhìn Lý Yêu Yêu đầy cảnh giác. Lý Yêu Yêu tiếp tục vươn tay nhéo, Tô Tiểu Niên quay ra cắn vào ngón tay anh ta, Lý Yêu Yêu nhớn nhác rút tay về, kéo cái tay bé nhỏ kia đưa tới miệng rồi hung tợn cắn xuống, sau đó ra vẻ tiểu nhân đắc chí hừ hừ: “Huề nhé!”

Tô Tiểu Niên bị cắn liền hét chói tai, tức giận trừng anh ta: “Chú! Chú bắt nạt trẻ con! Chú mấy tuổi rồi! Xấu hổ chưa kìa xấu hổ chưa kìa!” Nói rồi lè lưỡi ra lêu lêu.

Lý Yêu Yêu nhíu mi, đưa ngón tay bị cắn còn đầy nước bọt ra tới bên miệng cậu nhóc: “Chú vừa đi tiểu nhé, sờ chim xong cũng không rửa tay nhé, tới đê tới đê, cắn thêm vài cái nữa đê!”

Mặt Tô Tiểu Niên tức giận mà đỏ rần lên: “Chú! Trước khi ăn chú cũng không rửa tay! Đồ mất vệ sinh!”

Lý Yêu Yêu cười nhạt: “Vệ sinh là cái gì cơ, năm chú đào giun ăn với sư phụ, nhóc con còn ngồi trong bụng mẹ chưa chui ra nhé!”

Tô Tiểu Niên rưng rưng, người cứng đờ như que gỗ rồi.

Lý Yêu Yêu liên tục chọc tay lên mặt Tô Tiểu Niên, Tô Tiểu Niên nhảy dựng lên đạp anh ta một cái, nhóc con đứng đắn và anh già không biết xấu hổ lăn qua lăn lại trên mặt đất, giỡn nhau cười ha hả.

Dương Thiếu Quân ngồi lặng trên băng ghế, nhìn gương mặt vui vẻ của Tô Tiểu Niên thì nghĩ thầm: Vậy cũng tốt, hà cớ phải để một đứa trẻ biết những phiền não ở đời.

Trong nhà Tô Tạ Tích kể về một vụ kiện buồn cười mà chị gặp bên Hongkong, thi thoảng mọi người lại cười phá lên. Ngoài này Lý Yêu Yêu và Tô Tiểu Niên đua nhau đấu võ mồm.

Dương Thiếu Quân lấy chiếc bật lửa mới mua ra châm lửa, dưới ánh đèn mờ mờ, hồng quang trên đầu thuốc nhấp nháy vụt sáng, đại biểu cho thế giới nho nhỏ của hắn. Vui vẻ đều thuộc về bọn họ, không liên quan gì tới hắn.

– x –

Chú thích:

Bài “Thường về nhà xem xem”:Link

Bài này nói về dẫn vợ con về nhà quây quần với bố mẹ thôi,

có lẽ là bạn Lý Yêu Yêu thấy giống với cảnh sum họp của Tô gia =))



bò sốt tiêu đen.



cà chua ngọt



tôm bóc vỏ



canh chân giò đậu tương.



canh dạ dày heo



ngó sen ngọt



súp lơ xào tỏi



lươn xào



thịt kho tàu.



mứt táo hầm khoai.



canh bào ngư



củ niễng xào

giờ mình mới biết món này với cái gọi là củ niễng có tồn tại trên đời đó ;__;

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play