Tô Nhiễm: Tứ sư huynh, tứ sư huynh, mau tới xem, đây là độc dược ta mới chế, dính một chút sẽ mất mạng.
Tứ sư huynh (khinh thường): Thật không, ta nếm thử.
Tô Nhiễm (lệ trong suốt): Chờ chút, ta sẽ đau lòng.
Tứ sư huynh (lệ cũng trong suốt): Sư muội, ngươi rốt cục thông suốt, biết đau lòng.
Tô Nhiễm (buồn bực): A? Ngươi hiểu lầm, ta đau lòng cho độc dược. Đây chính là thứ độc nhất vô nhị trên đời, nếu ngươi ăn hết, không phải độc dược vĩ đại nhất sẽ sớm thất truyền sao! Tốt xấu gì cũng để lại cho ta một chút.
Tứ sư huynh: Phốc... (hộc máu)
Tô Nhiễm (đưa ra một nửa): Mau ăn đi.
Tứ sư huynh: Phốc... (lại hộc máu)
HAI
Phía sau núi, nhị sư huynh tiêu sái múa kiếm, áo trắng bay bay, anh tuấn bất phàm.
Tô Nhiễm (chớp mắt): Woa...
Đỗ Dao Băng (híp mắt): Woa! ! !
Tô Nhiễm: Sư tỷ, ngươi cũng phát hiện sao?
Đỗ Dao Băng (gật đầu): Đúng vậy, ta cũng phát hiện!
Tô Nhiễm (nắm tay Đỗ Dao Băng, lệ trong suốt): Thật tốt quá, ngươi rốt cục cũng phát hiện điểm tốt của nhị sư huynh, ngươi xem hắn áo trắng bay bay, thật ra dáng...
Đỗ Dao Băng (mắt trợn trắng): Ta phát hiện sau quần hắn có một lỗ lớn, chậc chậc, cảnh xuân đều lộ hết ra ngoài.
Tô Nhiễm: Ách... -_-|||
Lúc này, nhị sư huynh hoa lệ hắt xì.
BA
Tam sư huynh: Đến đây, đến đây, mọi người mau tới đặt cược, bầu Thục Sơn đệ nhất mỹ nữ, mua xong rời tay...