Lường không được xoay người, Lý Hưu Dữ buông tha hướng chỗ không có người ngồi xuống.

Triệu nhị công tử cũng ngốc ở đó, cùng Lý Hưu Dữ ở chung trong khoảng thời gian này, dù cho mình ngốc cũng biết tính tình y quyết không phải vậy, muốn làm việc gì thì mặc cho ai cũng cản không được, thế nhưng, hiện tại sao cứ giản đơn như vậy buông tha rồi?

Bản thân có nói cái gì chọc tới y rồi sao?

Đem tất cả hành vi cùng câu nói gần đây tới hiện tại, không có chỗ nào đắc tội y a!

Thế nhưng, bóng lưng thon dài tinh tế kia rõ ràng chính là bộ dáng đang giận.

Y rốt cục đang tức cái gì giận?

Trong lòng Trường Hữu cứ như đổ đầy bông, ngơ ngác tùy ý Liễu Nhiên đạt được thắng lợi trận chiến này nắm đi hướng một cái bàn khác.

Bị đè ngồi bên cạnh Liễu Nhiên, tâm tình kích động vừa rồi gặp Liễu Nhiên đã hóa thành vô hình, chỉ để lại tâm tình giống như mât đi cái gì đó.

“Trường Hữu!”

Liễu Nhiên lần thứ ba lớn tiếng kêu lên bĩu môi, Triệu nhị công tử ngồi ở chỗ kia không biết đang nghĩ cái gì.

“A!?…”

Triệu nhị công tử hơn nửa ngày rốt cục hồi hồn mới luống cuống tay chân đáp lời.

“Còn không mau ra gặp mấy sư tỷ của ngươi?”

Triệu nhị công tử cực kỳ không muốn, chầm chậm đứng lên, giống như niệm chú mở miệng nói:

“Kiến quá đại sư tỷ, nhị sư tỷ, tam sư tỷ, tứ sư muội, này là…”

Giống như tiểu điểu mài thức ăn, liên tục điểm đầu, Triệu Trường Hữu thân thể cung kính khiến tiểu ni tuổi tác cũng không lớn dùng tay áo che miệng len lén nở nụ cười, mới khiến Triệu Trường Hữu ngẩng đầu lên thấy rõ sư tỷ muội trước mặt chưa từng gặp qua này.

“Sư thái, này là…”

Liễu Nhiên cười, kéo tay Trường Hữu, để hắn ngồi xuống.

“Đây là thất sư muội của ngươi! Bây giờ còn chỉ là mới tu hành.”

“Nga?!”

Nhìn khuôn mặt nàng kia chỉ có thể tính là thanh tú, tiểu sắc lang chớp mắt, đã đem Lý Hưu Dữ người này quên ở sau đầu rồi.

Khóe miệng giương lên, lộ ra một hàm răng trắng sáng rực, người đối diện trước mặt vẫn không mở mắt ra được, thoáng khom người chính là thi lễ.

“Tại hạ Triệu Trường Hữu, ra mắt thất sư muội!”

Nàng kia thấy hắn đại lễ như vậy, vội vàng ngại ngùng cúi đầu, đối Triệu Trường Hữu thanh âm không lớn đáp lễ:

“Không sai ra mắt sư huynh!”

Triệu nhị công tử cười rất là xấu xa, đang muốn tiếp cận người trước mặt, đã bị một người thốt lời quát dừng:

“Triệu Trường Hữu!”

Triệu Trường Hữu bởi vì một lần không quy củ có thể đạt được này mà có chút khó chịu lé mắt nhìn, mới phát hiện bàn này còn có một người.

Cố gắng đứng dậy, thu hồi tiếu dung chói mắt, khóe miệng Triệu nhị công tử khẽ động, lông mi vừa nhướn, làm một động tác chiêu bài cùng Lý mỗ nhân rất giống, phi thường không kiên nhẫn trả lời:

“Nguyên lai là phụ tình đại thiếu gia của Kim Kiếm phủ, ra mắt rồi!”

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói cái gì? Ta nói sai sao?”

Thấy khuôn mặt tức giận của Khương Vô Tà cùng mình ngang tài, Triệu Trường Hữu liền giận không phát được.

Minh Thư một đại mỹ nhân như vậy sao lại coi trọng Khương Vô Tà người kia, mình với nàng cuồng dại thì hoàn toàn không thấy, vừa nghĩ tới đây, Triệu Trường Hữu sẽ không nghĩ cho đại thiếu gia của Kim Kiếm phủ này một sắc nhìn hòa nhã, coi như là thân ca ca của Tiểu Tiểu cũng không được.

“Cũng không biết là ai ở hôn lễ vứt bỏ Minh Thư cô nương tốt như vậy, đi làm rể cưng thành long của Tư gia!

“Triệu Trường Hữu, ngươi…!”

Trước đó không lâu tân lang quan vừa muốn lên cơn, lại bị Triệu nhị công tử hừ mũi, xoay đầu coi thường, trước mắt bao người, Khương Vô Tà kiêng dè người ngồi chồ này, lại bất hảo cùng hắn so chân, chỉ có thể coi như không có gì.

Lực chú ý của mọi người đều ở trên người hai người hắn cũng liền không phát hiện ra khuôn mặt trắng bệch kia…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play