Mộ Dung Trường Tình thật sự không có cách, đành phải đi theo Nghê Diệp Tâm rời xa đám người, tùy tiện tìm chỗ không có ai.

Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay trước ngực, nói:

“Phùng Cố ở nơi nào?”

Nghê Diệp Tâm nhìn trái nhìn phải, rồi nói.

“Vừa rồi, chúng ta đã gặp qua.”

“Cái gì?”

“Nếu ta đoán không lầm thì.... chính là người thị vệ đi đỡ Phùng Thiên về phòng”

“Thị vệ?”

Mộ Dung Trường Tình ngẩn ra.

“Đó là thị vệ của Kính Vương.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

“Phùng Thiên bị đỡ rời đi vẫn luôn quay đầu lại nhìn Đại phu nhân, hiển nhiên còn có chuyện muốn nói cùng Đại phu nhân. Nhưng thị vệ kia cố tình kéo Phùng Thiên đi. Sau khi bọn họ ra sân, ta đuổi theo xem, liền nhìn thấy thị vệ nói câu gì đó cùng Phùng Thiên, Phùng Thiên liền ngoan ngoãn, không có quay đầu lại nữa, để hắn dìu đi.”

Mộ Dung Trường Tình cau mày.

“Nhưng thị vệ kia cũng không giống Phùng Thiên mà.”

“Mang mặt nạ thì được rồi mà, khẳng định là dịch dung.”

Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình không tin, lại nói:

“Còn nữa đại hiệp còn nhớ, Kính Vương gia lúc ấy hỏi một câu, Phùng Cố ở nơi nào?”

Mộ Dung Trường Tình gật đầu, cái này hắn nhớ rõ.

“Kính Vương gia tuyệt đối là cố ý hỏi. Ông ta biết mà còn cố hỏi. Khi hỏi câu này, tròng mắt ông ta rõ ràng hướng bên trái nhìn một chút, đó là hành vi tự nhắc lại. Kỳ thật ông ta cũng không phải thật sự muốn hỏi Đại phu nhân, bởi vì Đại phu nhân không biết. Ông ta chỉ đang giả bộ mà thôi. Hỏi vấn đề mà mình đã có câu trả lời.”

“Hắn vốn đã tìm được Phùng Cố.”

Nghê Diệp Tâm làm ra bộ dáng tự hỏi, còn duỗi tay trái sờ sờ cằm của mình.

“Kính Vương gia đột nhiên đến nơi này, còn nói chúng ta không cần tra vụ án Phùng gia, lại tìm được Phùng Cố rồi, còn đem hắn để bên người, xem như bảo vệ hắn. Vậy Kính Vương gia cùng huynh đệ Phùng Cố có quan hệ gì?”

“Muốn biết?”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.

“Đương nhiên muốn biết, con người của ta ghét nhất bí mật.”

“Đi nghe lén là được.”

“Nghe lén?”

Nghê Diệp Tâm kinh ngạc.

“Vừa rồi Kính Vương gia dẫn người rời khỏi, tuyệt đối không có về phòng. Ta nghe được tiếng bước chân chắc hẳn là đi hướng phòng của Phùng Thiên.”

Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt nói:

“Nhưng bị phát hiện thì làm sao?”

Nghe lén Vương gia nói chuyện, bị bắt khẳng định không xong.

“Mấy thị vệ kia chỉ thường thôi, ngươi ngậm miệng lại không lên tiếng là được.”

Nghê Diệp Tâm lập tức gật đầu. Mộ Dung Trường Tình vẫy vẫy tay. Hai người lập tức đi đến chỗ Phùng Thiên.

Quả nhiên tới gần phòng Phùng Thiên liền nhìn thấy mấy thị vệ của Kính Vương ở chung quanh tuần tra, thoạt nhìn rất phô trương thanh thế, nha hoàn gia đinh đều bị đuổi đi.

Nghê Diệp Tâm liếc mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình một cái. Mộ Dung Trường Tình duỗi tay ôm eo Nghê đại nhân, sau đó nhảy lên vượt qua tường, lặng yên không một tiếng động liền vào trong viện.

Những thị vệ võ công hoàn toàn không bằng Mộ Dung Trường Tình, căn bản cũng chưa phát hiện.

Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm thuận lợi đi vào sân, sau đó liền tìm một chỗ ẩn nấp phía dưới cửa sổ.

Mộ Dung Trường Tình dùng ngón tay đè lên môi, ý bảo Nghê Diệp Tâm im lặng. Bọn họ ngồi xổm phía dưới cửa sổ. Nơi này có thể nghe được bên trong nói chuyện.

Nghê Diệp Tâm nhìn động tác của Mộ Dung Trường Tình, tức khắc cảm thấy lông tóc dựng đứng. Mộ Dung đại hiệp làm động tác này thật sự là quá khiêu gợi. Môi hơi mỏng, nhưng thoạt nhìn rất có tính đàn hồi, khẳng định rất mềm. Nghê Diệp Tâm thật sự muốn duỗi tay sờ một chút, bất quá không dám……

Trong phòng quả nhiên có người, một giọng nam nhân có chút sốt ruột.

“Thân thể thế nào? Ta rời đi mấy ngày có phải không có uống thuốc đúng hạn hay không? Sao biến thành bộ dáng này.”

Phùng Thiên chỉ cười khẽ một tiếng.

“Không có việc gì, không có việc gì, đừng lo lắng. Ta hiện tại tâm nguyện đã thỏa mãn, đã không có gì tiếc nuối.”

“Ca! Nói bậy cái gì đó.”

Giọng nam nhân kia có chút tức giận.

“Ta chỉ có ca là người thân.”

Nam nhân nói đến đây, Nghê Diệp Tâm lập tức mở to hai mắt, liếc mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình một cái. Người kia gọi Phùng Thiên là ca, tuyệt đối chính là Phùng Cố.

Nghê Diệp Tâm nhướng mày, vẻ mặt lộ ra biểu tình cần được khen ngợi. Nhưng Mộ Dung Trường Tình chỉ nhàn nhạt nhìn một cái, cả ánh mắt khen ngợi cũng không bố thí.

Phùng Cố dứt lời, Kính Vương đã lên tiếng.

“Không cần lo lắng, cũng không phải bệnh nặng, khúc mắc đã giải, tĩnh dưỡng một thời gian thì tốt thôi. Ta có dược liệu cùng đồ bổ.”

“Ngài rốt cuộc là ai?”

Phùng Thiên hỏi.

“Ta……”

Kính Vương thở dài.

“Ta tới tìm các ngươi.”

“Chúng ta không quen biết ngài.”

“Các ngươi rất giống mẫu thân mình.”

Phùng Cố hỏi:

“Ngài biết mẫu thân sao?”

“Xem như vậy, đã gặp qua vài lần.”

Nghê Diệp Tâm kỳ quái nhướng mày. Kính Vương đột nhiên chạy đến địa phương nhỏ này, lại muốn bao che “hung thủ”. Sao có thể vì người chỉ gặp qua vài lần?

Nghê Diệp Tâm không hiểu ra sao.

Kính Vương tiếp tục nói:

“Ta biết huynh trưởng của nàng, ta cùng huynh trưởng của nàng là bằng hữu tốt nhất.”

Trong phòng nhất thời không có âm thanh, không biết đang làm cái gì, rất an tĩnh.

Nghê Diệp Tâm ngồi xổm bên ngoài, ngồi xổm trong chốc lát, cảm giác chân có chút tê buốt. Nghe lén quả nhiên là kỹ năng sống cần phải học. Nghê Diệp Tâm muốn hoạt động một chút, bất quá lập tức nhận được ánh mắt như dao găm của Mộ Dung Trường Tình, ý bảo không được lộn xộn, để tránh người trong phòng nghe được động tĩnh.

Nghê Diệp Tâm thực ủy khuất, chỉ chỉ chân mình.

Mộ Dung Trường Tình thực khinh thường liếc mắt. Sau đó hắn duỗi tay ôm eo Nghê Diệp Tâm đỡ một chút, miễn cho Nghê Diệp Tâm ngồi xổm không được sẽ té ngã. Như vậy sẽ gây tiếng động, hai người bọn họ sẽ bị phát hiện.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm tức khắc thấy mỹ mãn. Hai người vốn dĩ rất gần, lúc này Mộ Dung Trường Tình còn ôm eo, gần càng thêm gần. Quả thực chính là dựa vào nhau, vô cùng thân mật.

Nghê Diệp Tâm mỹ mãn đến độ muốn chảy nước mũi, còn dùng sức hít hít cái mũi, cảm nhận mùi hương trên người Mộ Dung đại hiệp. Mùi hương đặc biệt dễ ngửi, giống như mùi thơm trên tóc.

Nghê Diệp Tâm vẫn động đậy, làm tóc cọ tới lỗ tai Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình có chút ngứa. Nghê Diệp Tâm cũng phát hiện lỗ tai Mộ Dung đại hiệp có điểm đỏ, xem ra chỗ mẫn cảm của Mộ Dung đại hiệp là lỗ tai.

Trong lòng lập tức bắt đầu ngứa ngáy, nhịn không được kề sát lại gần một chút, sau đó Nghê Diệp Tâm thổi khí vào lỗ tai Mộ Dung Trường Tình. Nháy mắt, Nghê Diệp Tâm liền cảm giác được Mộ Dung Trường Tình dùng lực siết chặt eo mình, vẻ mặt đen thui nhìn chằm chằm mình. Biểu tình kia quả thực là muốn đem Nghê Diệp Tâm ăn sống nuốt tươi.

Nghê Diệp Tâm cười lộ ra một hàm răng trắng, lại muốn thổi lỗ tai Mộ Dung Trường Tình.

Dù sao lúc này bọn họ không thể lên tiếng, cũng không thể làm động tác mạnh, Mộ Dung Trường Tình không có biện pháp làm gì. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình phải kiếm đủ lời mới được, dù sao thổi một cái cùng là tội chết, thổi nhiều cái phỏng chừng chết càng thống khoái.

Mộ Dung Trường Tình đối mặt Nghê đại nhân da mặt dày này quả thực không có cách, trốn tránh không khỏi nên dứt khoát dùng lực trên tay, hung hăng siết chặt eo Nghê đại nhân.

Nghê Diệp Tâm thiếu chút bị siết chết. Nghê đại nhân da mặt dày lần đầu tiên mới biết động tác ôm eo lãng mạn cũng có thể thành hành vi giết người như vậy……

Nghê Diệp Tâm khó thở, không dám tiếp tục quậy phá Mộ Dung Trường Tình.

Thật vất vả Mộ Dung Trường Tình mới có một ván hòa nhau, khóe miệng có chút cong lên không thể nhận ra.

Đúng lúc này, trong phòng lại có người nói chuyện.

“Ngài…… biết mẫu thân tên gọi là gì không?”

Nhiều năm như vậy, không có người nhắc tới mẫu thân bọn họ. Phùng Thiên cảm thấy giống như cái gì cũng không có lưu lại.

“Nàng họ Mộ Dung.”

“Mộ Dung……?”

Giọng Phùng Thiên có chút kinh ngạc.

“Làm sao vậy?”

Phùng Thiên nói:

“Không có gì, chỉ là cảm thấy thực trùng hợp. Bằng hữu của Nghê đại nhân đến từ phủ Khai Phong hình như cũng họ Mộ Dung.”

“Bằng hữu của Nghê hộ vệ sao? Ngươi là nói ai? Cái người trẻ tuổi mặc quần áo màu trắng sao?”

“Chính là hắn. Hắn đi cùng Nghê đại nhân tới, quan hệ hình như không tồi.”

Nghê đại nhân ngồi xổm ở cửa sổ chết lặng.

“……”

Nghê Diệp Tâm lấy tay che mặt. Quả nhiên không thể nói dối. Đây quả thực chính là lỡ một giây bị vạch trần không còn mặt mũi. Chưa bao giờ thấy Phùng Thiên nói nhiều như vậy nha! Vì cái gì còn mạnh miệng nói bọn họ có quan hệ thực tốt chứ! Hắn rốt cuộc là làm sao thấy được!

Mộ Dung Trường Tình ở bên tai Nghê Diệp Tâm cười nhẹ một tiếng, nói:

“Nghê đại nhân, chúng ta là bèo nước gặp nhau.”

Nghê Diệp Tâm nghe được tiếng cười vui sướng của Mộ Dung Trường Tình khi người gặp họa. Nghê đại nhân ai oán nhìn hắn một cái, nghĩ thầm Mộ Dung đại hiệp sao lòng dạ hẹp hòi như vậy, chỉ một câu mà còn nhớ!

Trong phòng Kính Vương gia nghe Phùng Thiên nói xong tựa hồ cũng bất ngờ không ít.

“Hắn đúng là họ Mộ Dung, thật quá tốt, quá tốt……”

Phùng Thiên cùng Phùng Cố cũng không biết Kính Vương gia đang nói cái gì. Phùng Cố cũng hoàn toàn không quan tâm những người khác, hắn nói:

“Ta muốn biết, vì cái gì năm đó có người tìm tới nói mẫu thân là khâm phạm triều đình, còn nói bà là dư nghiệt tạo phản. Vậy rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Kính Vương vừa mới vui sướng lại thở dài, nói:

“Bụng dạ con người ta rất khó lường, thích nói hươu nói vượn, không nghĩ tới vậy mà có người tin. Mẫu thân các ngươi tuyệt đối không phải khâm phạm triều đình. Hai huynh muội bọn họ là đại ân nhân của ta, nói đúng hơn là ta liên luỵ bọn họ……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play