Tình huống đột nhiên xoay ngược lại, làm cho tất cả mọi người đều không nghĩ được gì.

Vương bộ khoái cũng không hiểu, nhưng hắn thật sự không biết hỏi gì, nhìn thấy trời không còn sớm, liền vội vàng trở về.

Trì Long cùng Triệu Doãn còn chưa trở về.

Mộ Dung Trường Tình hỏi:

"Vậy cô nương kia rốt cuộc là người nào? Nếu nàng ta không phải thê tử Chu công tử sao đến Dương phủ tìm người?"

Nghê Diệp Tâm lắc đầu.

"Nàng ta là người nào có lẽ không quan trọng. Nàng ta tuyệt đối là người Chu công tử quen, chỉ sợ có quan hệ với việc Chu công tử mất tích."

"Hả? Ngươi xác định?"

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

"Đương nhiên, bởi vì thái độ của Dương đại tiểu thư."

"Dương đại tiểu thư?"

"Nha hoàn của Dương đại tiểu thư nói những lời đó, hiển nhiên nói cho chúng ta biết Dương đại tiểu thư đã cho người đi điều tra qua nữ nhân kia. Dương đại tiểu thư quả nhiên thực thông minh, hơn nữa phi thường bình tĩnh. Nàng cho người điều tra phát hiện nữ nhân kia cũng không phải thê tử Chu công tử, cũng không có mang con Chu công tử. Nhưng Dương đại tiểu thư lại cho phép nàng ba lần bốn lượt đến náo loạn? Vì cái gì? Vì nữ nhân kia không phải thê tử Chu công tử, nhưng mà nữ nhân kia cùng Chu công tử có quan hệ mờ ám, thậm chí nàng ta nắm nhược điểm của Chu công tử trong tay, Dương đại tiểu thư không thể không nén giận."

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, cảm thấy lời này có lý.

"Nhưng mà hiện tại nàng đã chết, là ai giết nàng? Giết người diệt khẩu? Chu công tử hoặc là Dương đại tiểu thư?"

"Không loại trừ khả năng này."

"Đại nhân! Nghê đại nhân! Nghê đại nhân!"

Trì Long lớn giọng gọi, người còn chưa có tiến vào đã rống đến nha môn chấn động.

Trì Long cùng Triệu Doãn chạy vào.

"Không tốt rồi đại nhân! Hoa cô nương kia..nàng... nàng... nàng......"

"Nàng ta không họ Hoa đúng hay không?"

"Hả? Nghê đại nhân đã biết?"

"Chỉ biết điểm này, các ngươi không phải đi tìm Hoa công tử sao? Còn biết cái gì?"

Hoa cô nương đã chết, Trì Long cùng Triệu Doãn sợ người ca ca cũng bị đuổi giết, cho nên chạy đi tìm người, cứu người. Nhưng bọn hắn tìm không thấy, nhưng nghe được sự tình khó lường.

Trì Long thở hổn hển, vẫn là Triệu Doãn đem sự tình nói cùng bọn họ.

Bọn họ đi ra ngoài tìm không thấy huynh muội họ Hoa kia, hỏi thăm dọc đường cũng không ai biết. Sau đó Triệu Doãn nghĩ ra biện pháp vẽ bức họa Hoa cô nương, ở một khách điếm họ đã thu được tin tức.<HunhHn786>

Khách điếm kia cũng không xa nơi này, nhưng cũng không phải hướng quê quán Chu công tử mà là ngược lại.

Chưởng quầy của khách điếm là một nam nhân khoảng bốn năm mươi tuổi, có cái bụng to, nói năng ngọt xớt, vừa thấy đã biết là một gian thương.

Hắn nhìn bức họa, nói là một nam một nữ kia căn bản không phải huynh muội, chính là cái loại quan hệ không đứng đắn. Người nữ kia cũng không giống cô nương gia đình đứng đắn, mà giống một người chốn phong trần.

"Hả?"

Nghê Diệp Tâm ngẩn người.

"Phong trần?"

Lúc ấy Trì Long cùng Triệu Doãn cũng thấy kỳ quái, chưởng quầy lại nói tuyệt đối không nhìn lầm. Nữ nhân thấy nam nhân liền liếc mắt đưa tình, tuyệt đối không phải cô nương đàng hoàng.

Còn nói nam nhân đồng hành cùng nàng nhìn giống thư sinh, nói chuyện rất hay, luôn vâng vâng dạ dạ, buổi tối liền lén lút vào phòng nữ nhân thì tuyệt đối có loại quan hệ không đứng đắn.

Triệu Doãn nói:

"Chưởng quầy nói nữ nhân kia mang theo không ít ngân phiếu ở trên người, còn có vòng ngọc, trâm bạc, giống như thích khoe khoang giàu có."

Nghê Diệp Tâm nhớ lại thi thể kia mang theo không ít trang sức.

Nghê Diệp Tâm hỏi:

"Có người cho nàng một số tiền?"

Trì Long trả lời.

"Không biết, chưởng quầy nói đôi nam nữ kia ở chỗ bọn họ một đêm, sau đó liền rời đi, cũng chưa trở lại lần nào nữa."

Nghê Diệp Tâm nhíu mày.

"Trì Long dẫn người đến vùng phụ cận vào mấy thanh lâu hỏi thăm xem có ai biết vị " Hoa cô nương " này hay không."

"Thanh... thanh...... lâu?"

Trì Long lắp bắp.

"Chỗ đó......"

Nghê Diệp Tâm nhịn không được cười nói.

"Không phải bảo ngươi đi chơi, cho ngươi đi điều tra vụ án."

Trì Long đỏ mặt nói.

"Để Triệu Doãn đi cùng thuộc hạ đi, bằng không thật ngượng ngùng khi đi vào đó."

Nghê Diệp Tâm lại cười nói:

"Đi đi, ngươi mang theo người có lá gan chuột này đi tra án đi."

Triệu Doãn hiển nhiên cũng không muốn đi, nhưng không có cách nào, đành phải đi.

Thanh lâu hoạt động vào buổi tối, hiện tại trời đã tối, hai người liền khởi hành.

Trì Long cùng Triệu Doãn vừa rời khỏi, có một bộ khoái đã trở lại, là người đi tìm Ngô công tử hỏi chuyện.

Ngô công tử không ở trong thành, từ Dương phủ đến chỗ Ngô công tử không quá một ngày đường. Con rể Dương gia chính là đi đến bàn chuyện làm ăn với Ngô công tử, một đi không trở lại, còn không hề có tin tức.

Bộ khoái trở về còn dẫn theo Ngô công tử cùng về để phối hợp điều tra.

Ngô công tử nhìn còn rất trẻ, nghe nói là bằng hữu lâu năm của Chu công tử.

Ngô công tử nói:

"Chu công tử tới chỗ ta đều ở lại hai ba ngày, hơn nữa thường xuyên tới lui. Lần này thời điểm đi hắn cũng không có gì khác thường, đúng là không khác bình thường. Ta thật sự không biết hắn vì sao...... vì sao mất tích."

Ngô công tử khi lấy khẩu cung, có vẻ có chút bất an, lặp đi lặp lại cùng mọi người.

"Chu công tử mất tích, không quan hệ cùng ta, một chút quan hệ cũng không có, ta thật sự không biết chuyện là như thế nào."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Thả lỏng một chút. Vậy ngươi cảm thấy Chu công tử có chỗ nào không thích hợp hay không?"

Ngô công tử theo bản năng lắc lắc đầu, bất quá thực nhanh lên gật đầu.

"Hắn giống như...... thật vui. Ngày đầu tiên uống rất nhiều rượu, còn tặng ta một nhẫn ngọc màu sắc không tồi."

"Nhẫn?"

"Chính là cái này, cái này."

Ngô công tử nhanh chóng tháo nhẫn ngọc trên tay ra, đưa cho Nghê Diệp Tâm.

"Chính là cái này, rất đáng giá, ta vốn dĩ không dám lấy, bởi vì các ngươi cũng biết...... Chu công tử là......"

Ngô công tử ấp a ấp úng. Chu công tử là ở rể Dương gia, cho nên luôn bị quản chế, Dương đại tiểu thư thủ đoạn có tiếng. Ngô công tử sợ Chu công tử đem đồ vật quý giá cho mình về nhà không thể giải trình cùng Dương đại tiểu thư.

"Nhưng Chu công tử nói không có việc gì, hắn còn có thật nhiều tiền."

Nghê Diệp Tâm nhìn cái nhẫn.

"Cái này nhẫn, ta phải mượn dùng một chút."

"Được, được, đại nhân cầm đi."

"Còn có cái gì kỳ quặc không?"

Ngô công tử cẩn thận suy nghĩ, rồi lại nói:

"Đúng rồi, buổi tối ngày đầu tiên có một gia đinh Dương phủ tới, nói là truyền lời. Dương gia có chuyện quan trọng muốn Chu công tử về xử trí. Ngày đó thật sự là quá muộn, Chu công tử uống nhiều quá, đã đi ngủ, ta liền cấp cho hạ nhân một gian phòng, nói chờ Chu công tử tỉnh thì cùng hắn đi. Ngày hôm sau Chu công tử tỉnh lại đưa lá thư cho gia đinh kia, hắn cũng đi ngay."

"Thư gì?"

Ngô công tử lắc đầu.

"Ta không biết, là thư Chu công tử gửi, ta cũng không có đọc bên trong viết cái gì."

Ngô công tử chỉ biết như vậy. Hắn cũng ở lại trong nha môn, tạm thời còn chưa thể về nhà.

Nghê Diệp Tâm cầm chiếc nhẫn, nói với Mộ Dung Trường Tình:

"Chúng ta đi một chuyến đến Dương phủ."

"Đi Dương phủ?"

"Đại hiệp xem cái nhẫn ngọc."

Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua.

"Hàng thượng đẳng, nhưng cũng không được bao nhiêu tiền."

"Đương nhiên không qua được mắt Mộ Dung đại hiệp. Bất quá thời điểm chúng ta lần đầu tiên vào Dương phủ, không phải là vào trong phòng Chu công tử và Dương đại tiểu thư sao? Đại hiệp còn nhớ có một đống trang sức không? Có vài món hoa văn trên mặt tương tự cái này. Chúng ta đi hỏi một chút."

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu. Hai người lập tức đến Dương phủ.

Bọn họ tới Dương gia, trong phủ một chút âm thanh cũng không có, cũng may gia đinh vẫn còn mở cửa, còn nói cùng bọn họ.

"Đại tiểu thư còn chưa có nghỉ ngơi."

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi đến phòng Dương đại tiểu thư, trên đường cũng đi ngang qua chỗ bức tường vẽ Xà Văn Đồ Đằng.

Xuyên qua bóng tối họ thấy một người đứng ở nơi đó, tay trái cầm một cái đèn lồng, tay phải chống quải trượng, là Dương lão gia.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy kỳ quái, liền phát hiện Mộ Dung Trường Tình bỏ lại mình đi qua chỗ Dương lão gia.

"Sao lại là các ngươi?"

Dương lão gia có chút tức giận nói xong liền muốn rời khỏi, nhưng Mộ Dung Trường Tình đã ngăn cản.

"Nghe nói trước khi từ quan ngài đã làm quan quản lý vận chuyển đường thủy."

"Chuyện này không liên quan các ngươi."

Mộ Dung Trường Tình lại nói:

"Vậy có nhận biết một người thương nhân họ Tần hay không."

Nghê Diệp Tâm hồ nghi đứng ở bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến một cái tên.

"Tần Bá Hiền?"

Dương lão gia nghe thấy cái này tên, tức khắc cả người chấn động, giọng cất cao không ít.

"Không quen biết, ta không quen biết, ngươi tránh ra, tránh ra cho ta! Ta phải đi!"

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.

"Ngươi để lại thứ ta muốn mới có thể đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play