Trì Long vừa thấy Mộ Dung Trường Tình, lập tức sống lưng đứng thẳng, lông tơ đều dựng ngược. Sau đó liền nghĩ tới tình huống ngày hôm qua, xấu hổ đem thùng nước đặt ở trên mặt đất, co chân chạy nhanh.
“A, ta một thân mồ hôi, cũng nên về phòng rửa mặt một chút.”
Trì Long nói xong, nhanh như chớp chạy trở về phòng.
“Rầm”
Cửa phòng đóng lại, cả nước cũng không có mang vào phòng, cũng không biết rửa mặt như thế nào……
Nghê Diệp Tâm nhìn hành động của Trì Long cũng thấy hắn đôi khi phản ứng còn nhanh hơn mình!
Chỉ còn lại có Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình dùng ánh mắt lạnh căm căm nhìn Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, cố lấy dũng khí chào hỏi Mộ Dung Trường Tình.
“Mộ Dung đại hiệp, sớm nha, hôm nay thời tiết không tồi nha.”
Ánh mắt Mộ Dung Trường Tình nhìn chằm chằm, quả thực muốn chọc thủng hai cái lỗ trên người Nghê Diệp Tâm, sau đó thong thả đi tới.
Nghê Diệp Tâm lui một bước, lập tức giơ tay ngăn cản Mộ Dung Trường Tình.
“Đại hiệp, đừng tới đây! Bằng không người khác sẽ hiểu lầm!”
Nghê Diệp Tâm dứt lời, quả thực làm Mộ Dung Trường Tình tức khí.
“Ngươi vừa rồi cùng Trì Long nói gì đó?”
“Chỉ là nói giỡn……”
“Đi giải thích ngay.”
Khóe miệng Nghê Diệp Tâm giật giật.
“Hả? Không cần đâu, càng giải thích càng làm người ta hiểu lầm.”
“Đi.”
Thái độ Mộ Dung Trường Tình phi thường cường ngạnh. Nghê Diệp Tâm không có biện pháp, đành phải chạy đến cửa phòng Trì Long gõ cửa, hô to:
“Trì Long, mau mở cửa, ta có chuyện muốn cùng ngươi giải thích nè.”
Có lẽ Nghê Diệp Tâm gõ cửa quá mạnh nên phòng bên cạnh cũng bị làm phiền. Triệu Doãn từ trong phòng đi ra, sau đó thâm ý nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm. Triệu Doãn sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt có chút không bình tĩnh, nhìn một cái liền đi ra ngoài, phỏng chừng là đi ăn sáng.<HunhHn786>
Nghê Diệp Tâm đập cửa ầm ầm. Trì Long nào dám ra mở cửa, trốn ở trong phòng không ra.
Nghê Diệp Tâm lại gọi một lúc không thấy ai trả lời, tung ta tung tăng chạy đến trước mặt Mộ Dung Trường Tình báo cáo.
“Mộ Dung đại hiệp, chúng ta cũng đi dùng bữa, thuận tiện thảo luận vụ án một chút, vụ án rất gấp gáp nha.”
Mộ Dung Trường Tình sắc mặt xanh mét, bất quá cũng không nói thêm nữa, xoay người phất tay liền đi khỏi.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đến nhà ăn thì thấy Triệu Doãn đang ăn cơm. Nghê Diệp Tâm ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, hỏi:
“Triệu Doãn, ngày hôm qua các ngươi đi tìm hiểu thế nào rồi?”
“Chúng ta tìm hiểu cẩn thận. Thổ phỉ không có tên, mọi người gọi hắn là Râu. Hắn trước nay chưa có tới vùng này, từ lúc bắt đầu đã đi theo một nhóm thổ phỉ ở vùng hoang vu dã ngoại đánh cướp người qua đường. Sau đó nha môn phái quan sai đi diệt phỉ, nhóm thổ phỉ đã bị đánh tan, rất nhiều người đều rời khỏi nơi đó, nhưng Râu không có đi, hắn trà trộn vào trong thành, vẫn cứ ở nơi đó trộm cắp. Sau một lần trộm đêm bị chủ nhà phát hiện, dưới sự giận dữ đã giết người còn hủy thi diệt tích. Nha môn lúc ấy dán lệnh truy nã, không lâu sau Râu đã bị bắt. Râu đã ở đại lao một năm, không có ra ngoài lần nào, người nha môn đó có thể làm chứng.”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
“Vậy mới nói, Râu không có khả năng vượt ngục chạy tới đây bắt cóc con rể Dương gia có phải hay không?”
“Hẳn là như vậy.”
Nghê Diệp Tâm gắp một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói:
“Tốt rồi, trong chốc lát chúng ta lại ra ngoài dò hỏi tìm hiểu về con rể Dương gia. Triệu Doãn cùng Trì Long đến Dương gia hỏi một chút về việc làm ăn của hắn.”
“Dạ.”
Triệu Doãn gật đầu.
Nghê Diệp Tâm ăn xong rồi, Mộ Dung Trường Tình lại không tâm tình ăn, sáng sớm hắn đã bị tức no rồi.
Nghê Diệp Tâm chậm rì rì đi ra, Mộ Dung Trường Tình lại nôn nóng, quay đầu lại nói:
“Đi mau.”
“Đừng đi nhanh như vậy, sáng sớm cũng chưa có người nào. Chúng ta khoan hãy đi Dương phủ, phía trước có quán trà, vào ngồi một chút đi.”
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.
“Muốn hỏi thăm chuyện bát quái, sao có thể chạy đến cửa nhà người ta hỏi chứ, ai sẽ nói cho nghe. Đương nhiên phải tìm chỗ có người nhiều chuyện hỏi thăm. Dương gia chính là nhà giàu có nổi tiếng ở đây, tuyệt đối có rất nhiều người thích ngồi quán trà tán gẫu về bọn họ.”
Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ đành phải đi theo Nghê Diệp Tâm vào một quán trà.
Vào buổi sáng, quán trà không nhiều người, chỉ có rải rác mấy bàn.
Nghê Diệp Tâm thấy không có người nào, đành phải bắt lấy một tiểu nhị.
“Tiểu nhị, ta hỏi một chút.”
Tiểu nhị cúi đầu cúi người nói:
“Khách quan ngài cứ hỏi.”
Nghê Diệp Tâm nháy mắt với Mộ Dung Trường Tình, Mộ Dung Trường Tình nhíu mày nói:
“Làm cái gì?”
“Cho hắn chút bạc đi.”
“Cái gì?”
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt.
“Vì sao ta phải cho.”
Nghê Diệp Tâm thực thản nhiên nói:
“Ta không có bạc, một năm mới có một chút bổng lộc, làm sao có thể giàu bằng Mộ Dung đại hiệp.”
“……”
Mộ Dung Trường Tình tái mặt, móc ra một thỏi bạc.
“Cộc”
Một thỏi bạc đặt lên bàn.
Tiểu nhị chưa từng thấy qua có người cho thỏi bạc lớn như vậy, đôi mắt nhìn chăm chú, bất quá nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đặc biệt hung hăng, cũng không dám lấy.
Vẫn là Nghê Diệp Tâm cầm lấy bạc đưa cho hắn.
“Ta hỏi một chút, ngươi biết Dương gia không?”
Vừa nói Dương gia, tiểu nhị lập tức liền gật đầu.
“Biết chứ, ở chỗ này ai chẳng biết Dương gia? Dương lão gia trước kia làm quan, nghe nói là ngũ phẩm đại quan uy phong.”
Quan ngũ phẩm cũng không cao sao nói là uy phong, trên đầu còn có một đống thượng cấp, bất quá ở chỗ này đã là đại quan.
Tiểu nhị lại nói:
“Nghe nói là quản lý vận chuyển đường thuỷ, quen không ít người có tiền.”
“Quản lý vận chuyển đường thuỷ?”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, không tự chủ được hỏi.
“Đúng vậy.”
Ngũ phẩm tuy rằng không lớn nhưng mà quản lý vận chuyển đường thuỷ thì tuyệt đối không phải là nhỏ, tuyệt đối quen biết không ít thương nhân giàu có, khó trách Dương gia có thể làm ăn buôn bán tốt như vậy.
“Nghe nói gần đây con rể Dương gia bị bắt cóc, đến bây giờ còn chưa có trở về đâu.”
“Ngươi cũng biết.”
“Đương nhiên. Ta còn có chuyện ngài chưa biết. Trước đây mỗi ngày đều có cô nương ở chỗ này của chúng ta khóc sướt mướt.”
“Cô nương nào, vì cái gì khóc sướt mướt.”
“Lúc trước có một thư sinh kể chuyện mang theo muội muội từ địa phương khác đến đây mưu sinh. Tiên sinh kia kể chuyện rất hay, ông chủ của chúng ta liền lưu hắn lại, để hắn kể chuyện xưa hấp dẫn khách. Ông chủ cho bọn họ hai cái phòng, để huynh muội ở lại. Không nghĩ tới rước lấy phiền toái!”
Tiểu nhị nói huynh muội họ ở mấy ngày đầu còn tốt, sau đó có một ngày cô nương đi ra ngoài một mình, đi tới phía nam thành đến Dương gia. Cũng không biết đi làm cái gì, trở về khóc sướt mướt, náo loạn quán trà cũng không thể buôn bán, khách hàng không dám vào, còn tưởng rằng quán trà bắt cóc cô nương trẻ tuổi tới.
Cô nương khóc sướt mướt kể cho bọn họ nghe, nói mình là thê tử của con rể Dương gia, ngàn dặm xa xôi đến đây tìm hắn. Ai biết hắn ở chỗ này lại thành thân với đại tiểu thư nhà có tiền, không cần mình nữa.
Tiểu nhị tiếp tục nói, cô nương kia cùng Chu công tử là thanh mai trúc mã. Chu công tử là con nhà có tiền, cũng muốn cưới cô nương kia, nhưng Chu gia càng ngày càng xuống dốc, Chu công tử ra ngoài làm ăn buôn bán rồi quen với tỷ đệ Dương gia, sau đó vào ở rể Dương gia, đem nàng vứt bỏ.
Cô nương nói mình cũng không biết Chu công tử đã cưới người khác. Chu công tử chỉ là nói đi làm ăn buôn bán, vài năm sau mới về, hỏi nàng có thể chờ mình hay không.
Cô nương một lòng thích hắn liền đồng ý, vẫn luôn chờ hắn. Sau này có người đồng hương nói nhìn thấy con rể Dương gia rất giống Chu công tử, cô nương mới đến đây nhìn thử, không nghĩ là đúng thật.
Cô nương khóc sướt mướt không dứt, cực kỳ thương tâm. Từ ngày hôm đó mỗi ngày đều chạy đến Dương phủ, bất quá nghe nói cũng chưa gặp Chu công tử, mỗi lần đều bị Dương tiểu thư ngăn ở cửa.
“Chà chà, Dương tiểu thư chính là người ngoan độc. Tuy rằng xinh đẹp nhưng thủ đoạn cũng quá lợi hại, bình thường không ai chịu nổi. Có một ngày cô nương kia trở về, trên cổ tay đều bầm xanh, trên mặt còn có dấu năm ngón tay, là Dương tiểu thư đánh. Thật là đáng hận mà, cô nương kia thiếu chút nữa bị hủy dung nhan, vậy thì sau này làm sao gặp người.”
Cô nương ấy sau đó đi thêm mấy lần, nhưng đều khóc sướt mướt trở về. Ca ca nàng cũng không có bản lãnh gì, không có cách nào ra mặt cho nàng.
Sau đó nghe nói Chu công tử bị một nhóm người bắt cóc, sống chết không rõ. Cô nương nghe chuyện đó xong, ngất tại chỗ, làm người ca ca sợ đến thất kinh.
“Thật là rất đáng thương, khóc đến chúng ta cũng thấy đau lòng. Chúng ta thương xót nàng, vốn dĩ góp tiền cho nàng, để nàng về quê sống, tìm một người khác cũng được. Nhưng cô nương kia không muốn, cũng không biết như thế nào mà quyết tâm tìm con rể Dương gia.”
“Vậy cô nương kia đâu? Ta có thể gặp không?”
“À……thật không khéo, cô nương đi rồi.”
“Đi rồi?”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt.
“Chu công tử bị bắt đi sống chết không rõ, cô nương khóc sướt mướt, người ca ca liền đem muội muội mang đi, nói là về quê.”
Nghê Diệp Tâm nghe xong chuyện lại cùng Mộ Dung Trường Tình ra khỏi quá trà.
“Đi nơi nào?”
“Đi Dương gia.”
“Ngươi nghĩ tới cái gì?”
“Có chỗ kỳ quặc.”
“Xem ra con rể Dương gia không phải người tốt. Ngươi cũng đã nói kho hàng Trường Sinh có khả năng là hắn tự trộm. Có thể đã lấy được đủ bạc, sau đó làm bộ bị bắt cóc để rời đi hay không?”
“Có khả năng. Nhưng mà còn có rất nhiều chỗ kỳ quái khó hiểu.”
“ Chỗ nào kỳ quái?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT