Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cầm bức họa đi hỏi. Trì Long cùng Triệu Doãn đã bôn ba thời gian rất lâu, hiện tại cần nghỉ ngơi. Mộ Dung Trường Tình cho bọn họ một phòng bên cạnh.

Dù sao viện của Mộ Dung Trường Tình cũng lớn, lại nhiều phòng, có mười tám người ở cũng không thành vấn đề. Hơn nữa Mộ Dung giáo chủ có thói ở sạch, mỗi phòng dù rằng không người ở vẫn được giữ sạch sẽ, không cần quét tước trước khi vào ở.

Nơi này là Ma giáo, cũng không có tiện cho Trì Long cùng Triệu Doãn chạy loạn nơi nơi, cho nên bọn họ liền về phòng nghỉ ngơi.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cầm bức họa đi tìm mấy người Cừu Vô Tự hỏi một chút xem bọn họ nhận ra không.

Cừu Vô Tự, Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh đều có trong phòng Cừu Vô Tự, nhưng không có Thập Nữ cùng Quan Trang. Nghe nói Thập Nữ cùng Quan Trang còn đang nghỉ ngơi.

Nghê Diệp Tâm hứng thú bừng bừng cầm bức họa tới, đặt ở trên bàn cho mọi người nhìn. Cừu Vô Tự cùng Cừu Vô Nhất đều thò đầu qua xem, nhưng hai người nhìn một hồi, tựa hồ cũng không nhận ra người này.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Chẳng lẽ không quen biết?"

Cừu Vô Tự lắc lắc đầu, nói:

"Trước kia chưa thấy qua."

Cừu Vô Nhất lại nói:

"Ta cũng không nhớ rõ, hình như là chưa thấy qua, không có ấn tượng gì."

Cốc Triệu Kinh càng không thể gặp qua.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Xem ra chúng ta phải đi tìm những người khác hỏi thăm một chút."

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Tốt nhất đừng rút dây động rừng."

Có người đem thi thể tráo đổi, hiển nhiên là không muốn để cho người khác biết người chết là ai. Cho nên nếu bọn họ trắng trợn cầm bức họa tùy tiện tìm người hỏi thăm, có lẽ sẽ rút dây động rừng, không chừng có thể kinh động hung thủ.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Đúng vậy, không bằng để Cốc thiếu hiệp cầm bức họa này đi tìm cháu gái Đại trưởng lão hỏi!"

"Vì sao là Triệu Kinh ca ca đi?"

Cừu Vô Nhất vừa nghe hiển nhiên không vui, nói:

"Ta đi thì được rồi!"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Ta sợ ngươi đi tiểu cô nương không nói cho chúng ta biết."

Cừu Vô Nhất phồng má, mở to mắt nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Tuy rằng lúc trước tiểu cô nương hình như thực thích ngươi, bất quá ta cảm thấy hiện tại phỏng chừng thích Cốc thiếu hiệp hơn."

Cừu Vô Nhất không chịu, nhào qua ôm lấy chân Cốc Triệu Kinh không buông tay, nói:

"Triệu Kinh ca ca là của ta, không cho đi, không cho đi."

Nghê Diệp Tâm bị Cừu Vô Nhất chọc cười đến độ muốn đau sốc hông, cảm giác khi dễ trẻ con thật sự là chuyện thú vị.<HunhHn786>

Cốc Triệu Kinh vội vàng vỗ về như vuốt ve mèo con, vỗ vỗ trên người Cừu Vô Nhất vài cái, nói:

"Chỉ là đi hỏi một chút thôi, ta lập tức sẽ trở về."

"Không cho đi, không cho đi."

Cừu Vô Nhất ôm chân Cốc Triệu Kinh bắt đầu la lối khóc lóc. Mộ Dung Trường Tình nhìn không được, đem bức họa đặt ở trước mặt Cừu Vô Tự, nói:

"Đi nhanh về nhanh."

Mộ Dung giáo chủ quả thực thích tự quyết. Vốn dĩ Cừu Vô Tự còn đang xem náo nhiệt, kết quả việc liền dừng ở trên đầu của hắn. Cừu Vô Tự đành phải gật đầu, cầm lấy tờ giấy liền đi, chính sự là quan trọng.

Cừu Vô Tự vừa đi, Cừu Vô Nhất liền thành thật, bất quá vẫn ôm chân Cốc Triệu Kinh không buông tay.

Nghê Diệp Tâm thấy không còn việc vui, cảm thấy rất là đáng tiếc.

Cừu Vô Tự đi một mình, những người khác đều ở trong phòng chờ hắn trở về.

Cừu Vô Tự chân trước đi ra, sau lưng Thập Nữ liền tới. Hắn cũng không biết Nghê Diệp Tâm ở chỗ này. Nếu biết Nghê Diệp Tâm cũng ở đây, có lẽ hắn sẽ chọn thời gian khác đến.

Thập Nữ đến cửa liền thấy được Nghê Diệp Tâm, muốn trốn cũng không được.

Nghê Diệp Tâm có chút kinh hỉ khi nhìn thấy Thập Nữ ngoài cửa, mở to mắt hướng hắn quơ tay, nói:

"A Thập, nghe nói ngươi mới vừa rời giường hả?"

Thập Nữ đỏ mặt lên, theo bản năng liền túm cổ áo, sau đó phản ứng đầu tiên chính là phải nhanh rời đi, bằng không nhất định sẽ bị Nghê Diệp Tâm trêu ghẹo. Vì thế Thập Nữ mặt vô biểu tình nói:

"Xin lỗi Nghê đại nhân, ta đến không đúng chỗ."

Nghê Diệp Tâm chạy nhanh ôm lấy Thập Nữ, nói:

"Không sai, không sai, ta chỉ là vừa tới. A Thập mau tiến vào đi."

Thập Nữ được nhiệt tình đón chào, không có biện pháp, chỉ có thể căng da đầu đi vào.

Nghê Diệp Tâm nói:

"A Thập, Quan đại hiệp đâu? Sao không cùng ngươi tới vậy?"

Thập Nữ nói:

"Quan đại ca ở trong phòng."

Quan Trang không phải người Ma giáo, Thập Nữ cảm thấy không có tiện để hắn đi lại khắp nơi, nên để cho Quan Trang ở trong phòng chờ. Kỳ thật Thập Nữ là có chuyện mới lại đây.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, liền hỏi.

"Cái gì? Quan đại hiệp còn đang ngủ? Vậy các ngươi đêm qua kịch liệt lắm hả?"

"......"

Thập Nữ thật là chống đỡ không nổi nhiệt tình của Nghê Diệp Tâm. Bất quá cũng may vẫn có người có thể trị được Nghê Diệp Tâm. Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm luôn vây quanh Thập Nữ cười tủm tỉm liền không cao hứng. Mộ Dung đại hiệp kêu một tiếng, sau đó vẫy tay một cái. Nghê Diệp Tâm chơi cũng đủ, đành phải tung ta tung tăng chạy về, sau đó ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình.

Thập Nữ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói:

"Ta có chút chuyện muốn nói cùng Cốc thiếu hiệp."

Cốc Triệu Kinh sửng sốt.

"Nói cùng ta?"

Thập Nữ gật gật đầu.

Cốc Triệu Kinh còn tưởng rằng Thập Nữ là tới tìm Cừu Vô Tự hay là Cừu Vô Nhất, hoặc là Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình, hoàn toàn không nghĩ tới Thập Nữ là tới tìm chính mình.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, liền nói:

"Để ta đoán thử. Có phải nói về Cốc cô nương hay không?"

"Tiểu Nhuỵ?"

Cốc Triệu Kinh ngẩn ra, vội vàng hỏi.

"Thật vậy chăng?"

Thập Nữ có điểm kinh ngạc, không nghĩ tới Nghê Diệp Tâm quả thực liệu sự như thần, gật gật đầu, nói:

"Chính là về Cốc Nhụy cô nương, Nghê đại nhân làm sao mà biết được?"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Không phải rất đơn giản sao? Chuyện mà ngươi có thể nói cùng Cốc thiếu hiệp kỳ thật là rất ít mà."

Cốc Triệu Kinh sở dĩ đi theo bọn họ tới đây kỳ thật đều là vì tìm kiếm Cốc Nhụy. Dọc theo đường đi, hắn chỉ thấy được Cốc Nhụy một lần. Cốc Nhụy hẳn là ở cùng Vô Chính, nhưng không có lại xuất hiện. Cốc Triệu Kinh hỏi thăm không ra manh mối, cũng không biết nàng hiện tại thế nào.

Cốc Triệu Kinh có điểm sốt ruột nói:

"Tiểu Nhuỵ ở nơi nào?"

Thập Nữ nói:

"Ta cũng là nghe Quan đại ca nói. Hắn nói đã từng nhìn thấy một nữ tử ở trấn nhỏ dưới chân núi, rất giống Cốc Nhụy cô nương. Bất quá cũng không có thấy rõ ràng, cho nên không dám khẳng định."

Quan Trang biết chuyện giữa Cốc Nhụy cùng Cốc Triệu Kinh, cho nên tuy rằng không thể khẳng định đó là Cốc Nhụy, nhưng cũng muốn nói cùng Cốc Triệu Kinh một tiếng. Thập Nữ lại đây để chuyển lời.

Cốc Triệu Kinh vừa nghe ngồi không yên, muốn xuống núi nhìn một cái. Cừu Vô Nhất vừa thấy Cốc Triệu Kinh đầy mặt sốt ruột, tức khắc phi thường không cao hứng.

Cốc Triệu Kinh tuy rằng muốn xuống núi, nhưng hắn không quen đường, hơn nữa Ma giáo cũng không phải tùy tiện có thể ra vào. Hắn một mình không thể đi.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, liền nói:

"Cốc thiếu hiệp khẳng định không biết đường, hay để Nhất Nhất mang ngươi xuống dưới chân núi?"

Nghê Diệp Tâm nói, nhưng không nhìn về phía Cốc Triệu Kinh, mà là nhìn về phía Mộ Dung Trường Tình.

Lúc trước Cừu Vô Tự có xuống núi một lần, hơn nữa đã gặp được Vô Chính. Cho nên Nghê Diệp Tâm cảm thấy Cốc Nhụy rất có khả năng ở thị trấn dưới chân núi.

Cốc Nhụy cũng coi như là một người có liên quan, có lẽ có thể nghe được một ít tin tức về hộp gỗ và chuyện Vô Chính còn giấu giếm. Cho nên Nghê Diệp Tâm vẫn rất muốn tìm được Cốc Nhụy. Nghê Diệp Tâm hiển nhiên là đang cần Mộ Dung Trường Tình đồng ý.

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói:

"Nhất Nhất, ngươi mang Cốc thiếu xuống núi ngay đi."

Cừu Vô Nhất nghe Giáo chủ ca ca mở miệng, liền gật đầu, sau đó nắm tay Cốc Triệu Kinh đang vô cùng lo lắng ra khỏi phòng, đi xuống núi.

Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh mới ra khỏi cửa liền gặp Cừu Vô Tự gấp trở về. Cừu Vô Tự trở về rất nhanh, nhìn thấy bọn họ lại hỏi:

"Các ngươi là đi nơi nào?"

Cừu Vô Tự thật ra không quen biết Cốc Nhụy, bất quá nếu là Mộ Dung Trường Tình phân phó, hắn tất nhiên sẽ không lắm miệng, để cho hai người kia đi.

Cừu Vô Tự cũng chạy nhanh vào phòng, sau đó lập tức nói:

"Đã nghe được về người trên bức họa!"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Trở về thật nhanh nha, thế nào rồi? Là người nào."

Cừu Vô Tự nói:

"Ta đi tìm cháu gái Đại trưởng lão hỏi, nàng nói nhận ra, hắn là một đệ tử tuần tra."

Cũng là một đệ tử của Đại trưởng lão. Bất quá cũng không phải đệ tử thân cận, kỳ thật có điểm giống Địch Khánh, là người có vẻ trung thực, không hề nổi bật.

Nhưng tiểu cô nương nói nàng có ấn tượng, cho nên vẫn có thể khẳng định.

"Nhưng nàng nói cùng ta là đệ tử này đã thật lâu không có xuất hiện."

"Có ý tứ gì?"

Nghê Diệp Tâm kỳ quái hỏi.

"Ta lúc ấy cũng không rõ là có ý tứ gì. Nàng nói thật lâu không có nhìn thấy người này."

Đệ tử kia là phụ trách tuần tra, theo lý mà nói phải đổi ca tuần tra ban ngày cùng buổi tối. Nói cách khác, mặc kệ như thế nào, tiểu cô nương rất có khả năng một thời gian sẽ gặp được vài lần. Nhưng gần đây đều không có gặp qua hắn. Nếu không phải Cừu Vô Tự tới hỏi, tiểu cô nương không nhớ rõ người này.

"Ta cảm thấy có điểm kỳ quái, liền tìm những người khác hỏi thăm một chút."

Cừu Vô Tự từ chỗ tiểu cô nương đi ra, liền tìm người khác hỏi thăm. Sau khi nghe ngóng, hắn càng kinh ngạc.

Người trên bức họa đúng là đệ tử Đại trưởng lão, nhìn có vẻ trung thực nhưng tay chân không sạch sẽ, nghe nói là đã phạm giáo quy, một tháng trước đã bị nhốt lại.

"Càng quỷ dị chính là người này bị nhốt vào địa lao liền sợ tội tự sát, tính ra đã chết cũng một tháng."

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, đều sửng sốt một chút.

Mộ Dung Trường Tình híp mắt nói:

“Sợ tội tự sát?”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Chết đã lâu? Chúng ta nhìn thấy là người nào? Là thật hay là giả?”

Tuy rằng lúc ấy bọn họ trốn ở trên giường, nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn có thể nhìn thấy thi thể rớt ra. Thi thể kia tuyệt đối không phải chết đã lâu, không có khả năng là chết một tháng trước. Nếu đúng như lời nói kia thì dù thời tiết lạnh, thi thể để trong phòng một tháng cũng sẽ có mùi thúi.

Cừu Vô Tự nói:

“Ta cũng không biết rốt cuộc là tình huống gì, dù sao nghe được chính là như vậy đó. Ta không dám hỏi nhiều, sợ rút dây động rừng, cho nên chạy nhanh trở về bẩm báo.”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Ai nha, xem ra chuyện đầu bờ cuối bãi ở địa bàn đại hiệp càng ngày càng phức tạp.”

Nghê Diệp Tâm một bộ rất có hứng thú. Mộ Dung Trường Tình nghe được thập phần bất đắc dĩ. Mộ Dung Trường Tình còn có chút đau đầu. Hắn làm Giáo chủ nhiều năm như vậy, còn chưa có gặp được chuyện phiền lòng thế này.

“Đại hiệp.”

Nghê Diệp Tâm đột nhiên hướng về phía người đang đau đầu là Mộ Dung Trường Tình ngoắc ngón tay, bộ dáng quả thực có thể nói… là thiếu đánh.

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:

“Làm cái gì?”

“Đi, xem ra chúng ta phải đi một chuyến đến địa lao nhìn thử.”

Mộ Dung Trường Tình đứng lên, cảm giác lời Nghê Diệp Tâm nói có ẩn ý. Kỳ thật không chỉ là đi địa lao, còn có chuyện khác muốn nói, nhưng không có nói rõ.

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu.

Cừu Vô Tự vội vàng nói:

“Ta cũng đi.”

Cừu Vô Tự là tò mò muốn chết. Vừa rồi hắn đã muốn tới địa lao nhìn một cái, bất quá bởi vì muốn chạy nhanh trở về bẩm báo, cho nên chưa đi. Hiện tại nghe Nghê Diệp Tâm nói muốn đi, hắn tất nhiên muốn đi theo xem rõ ràng rốt cuộc sao lại thế này.

“Không được, không được.”

Nghê Diệp Tâm vội vàng lắc đầu, nói:

“Hai chúng ta đi thôi, ngươi ở chỗ này chờ Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh trở về.”

Cừu Vô Tự tức khắc cảm thấy thực thất vọng. Bắt hắn ở chỗ này ngồi chờ, mà hắn lại không phải người có thể an tĩnh.

Nghê Diệp Tâm lôi kéo Mộ Dung Trường Tình đi ra ngoài, rời khỏi viện của Cừu Vô Tự.

Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm nói:

“Ngươi biết địa lao ở nơi nào sao?”

“Không biết.”

“Vậy ngươi lôi kéo ta đi làm cái gì?”

Nghê Diệp Tâm cũng không biết địa lao ở nơi nào, cho nên ra khỏi chỗ của Cừu Vô Tự, cũng không biết nên đi đông nam hay tây bắc.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Vì cái gì muốn nhanh rời khỏi chỗ Cừu trưởng lão?”

“Đương nhiên là bởi vì… Ta muốn làm chuyện xấu!”

Mộ Dung Trường Tình nhìn vẻ mặt xấu xa kia, bỗng nhiên cảm thấy mình không nên hỏi. Nhưng hắn không hỏi, Nghê Diệp Tâm cũng vẫn muốn nói.

Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm dán qua, duỗi tay câu cằm Mộ Dung Trường Tình, còn hướng lỗ tai hắn thổi nhiệt khí, nói:

“Đại hiệp nghĩ xem, nơi này xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng phải dựa vào ta điều tra rõ, có phải hay không?”

Mộ Dung Trường Tình nghe Nghê Diệp Tâm nói, cũng nói:

“Đúng.”

Ánh mắt Nghê Diệp Tâm sáng lên, đôi tay chui vào trong áo choàng của Mộ Dung Trường Tình, ôm eo Mộ Dung Trường Tình. Tuy rằng hai người đều mặc áo rất dày, bất quá cách quần áo, Nghê Diệp Tâm vẫn thiếu chút nữa chảy nước miếng.<HunhHn786>

Eo Mộ Dung đại hiệp thật là săn chắc lại dẻo dai!

Nghê Diệp Tâm nói:

“Đã cầu ta, chẳng lẽ không lấy thân báo đáp cho ta một lần được sao?”

Mặt Mộ Dung Trường Tình không đổi sắc, chỉ là nhướng mày, nói:

“Nghe rất có lý.”

Trái tim Nghê Diệp Tâm nhảy loạn, mắt trừng cực đại, nói:

“Đại hiệp đồng ý?”

“Ngươi nói như vậy cũng có lý. Ta cảm thấy ta nên đồng ý.”

Mộ Dung Trường Tình nói vậy, Nghê Diệp Tâm không thể tin tưởng nhìn hắn. Tức khắc bị sắc đẹp là hôn mê, cảm giác hoảng hốt, thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.

Mộ Dung Trường Tình bắt lấy tay Nghê Diệp Tâm, sau đó liền đem người đi về phía trước.

“Tới bên này.”

Nghê Diệp Tâm mơ màng, đầu óc đều là hình ảnh chính mình đã đem Mộ Dung đại hiệp đè ở dưới, làm cho khóc lóc. Sau đó cảm giác cái mũi ngứa, Nghê Diệp Tâm duỗi tay sờ, cũng may không có máu mũi chảy ra.

Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm đưa tới một chỗ, cũng không có rất xa, thực mau liền đến.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy liền trợn tròn mắt, nói:

“Đây là chỗ nào? Một cái sơn động?”

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Đây là chỗ khi còn nhỏ Mộ Dung Dục tìm được.”

Cách viện Cừu Vô Tự không xa có cái sơn động. Sơn động cũng không phải rất lớn, đi vào thậm chí phải khom lưng. Vào trong lập tức liền ấm áp. Bởi vì cơ hồ cùng bên ngoài ngăn cách, cho nên bên trong rất sạch sẽ. Có thể nhìn ra đã được quét tước qua, bên trong còn có giường nệm.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy liền trợn tròn mắt.

“Mộ Dung Dục trước kia còn ở nơi này ngủ sao?”

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói:

“Khi hắn lười biếng sẽ trốn ở chỗ này.”

Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn, nói:

“Cảm giác thật thích.”

Trong động có giường, nhìn cũng sạch sẽ, nhưng không có chăn. Ngủ ở nơi này tuy rằng ấm áp hơn bên ngoài, nhưng Nghê Diệp Tâm cảm thấy nếu mình ngủ một đêm nơi này tuyệt đối sẽ bị cảm lạnh.

Mộ Dung Trường Tình ngồi ở trên giường, sau đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nói:

“Lại đây.”

“Ực”

Nghê Diệp Tâm nuốt một ngụm nước bọt. Bởi vì Mộ Dung Trường Tình ngồi xuống xong, đem áo choàng cởi ra, sau đó bắt đầu tháo đai lưng. Quần áo kia quả thực giống như là tuyết trắng rơi xuống nệm giường. Nghê Diệp Tâm lại nuốt nước bọt, nói:

“Đây... đây... đây là chơi lưu manh sao?”

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

“Ngươi không phải muốn ta lấy thân báo đáp sao?”

Nghê Diệp Tâm trừng lớn đôi mắt, nói:

“Thiệt hay giả? Tuyệt đối có gian trá! Ta nói là ta muốn chủ động, không phải ta muốn ở trên, ta không muốn ngồi lên!”

Mộ Dung Trường Tình nhìn người tạc mao liền cười, nói:

“Đương nhiên, ta đâu có nghe không hiểu lời ngươi nói.”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung đại hiệp là đang dùng sắc dụ mình. Tuy rằng cảm giác có gian trá, nhưng hiện tại sợ hãi rụt rè liền thật sự không giống nam nhân. Nghê Diệp Tâm cảm thấy kỳ thật trong sơn động vẫn có điểm lạnh, nhưng cũng bất chấp nhiều như vậy, gấp gáp liền cởi áo choàng nhào qua.

Cuối cùng Nghê Diệp Tâm đã thấy dự cảm của mình đáng tin cậy.

Bởi vì không phải rất có thể có gian trá, mà là thật sự gian trá!

Nghê Diệp Tâm ôm hùng tâm tráng chí phải đè cho được Mộ Dung Trường Tình, vẫn bị Mộ Dung Trường Tình ăn đến xương trắng.

Thời điểm Nghê Diệp Tâm tỉnh lại, phát hiện bọn họ vẫn ở trong sơn động, cũng chưa có rời đi.

Nghê Diệp Tâm cảm giác mông đau muốn chết, bất quá cũng may chỉ làm một lần, cho nên không tính quá khó chịu.

Mộ Dung Trường Tình mặc lại quần áo chỉnh tề, cũng sửa sang lại cho Nghê Diệp Tâm. Bất quá nơi này điều kiện không tốt, cũng không có biện pháp tắm rửa, chỉ là lau qua mà thôi.

Nghê Diệp Tâm đỡ eo bò dậy, hung tợn nói:

“Đồ đê tiện tiểu nhân, nói chuyện không giữ chữ tính gì hết.”

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

“Là ngươi vừa rồi cầu ta. Ta nào nói chuyện không giữ chữ tính, chỉ là định lực của ngươi quá kém.”

Nghê Diệp Tâm tức giận đến thiếu chút bốc khói. Mộ Dung Trường Tình nói cho người ta làm công, nhưng lén lút liền giở một ít thủ đoạn. Hắn khiến Nghê Diệp Tâm chịu không nổi lại không thể làm gì. Mộ Dung Trường Tình còn giả ý chối từ trợ giúp, không cho thống khoái, còn một hai bắt Nghê Diệp Tâm phải năn nỉ hắn mới được.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình thật là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bị Mộ Dung Trường Tình ám toán.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Kỳ thật ta đã sớm muốn mang ngươi đến chỗ này, nhưng cảm thấy ngươi khẳng định sẽ không đồng ý.”

“……”

Cho nên Mộ Dung Trường Tình vừa rồi mới đáp ứng nhanh như vậy. Nguyên do là có gian trá. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình tự nhảy vào bẫy.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Thân thể thế nào? Còn được không? Ta đã lấy thân báo đáp, Nghê đại nhân cảm thấy hiện giờ vụ án phải làm sao đây?”

Nghê Diệp Tâm nghe khẩu khí kia liền tức chết rồi, nhào qua véo. Bất quá bị Mộ Dung Trường Tình ôm ở trong ngực hôn một hồi. Nghê Diệp Tâm không có biện pháp, chỉ có thể la lối, nâng chân đạp Mộ Dung Trường Tình.

“Nhìn xem đã là giờ nào, lãng phí thời gian, không phải nói đi địa lao sao? Trời đã tối rồi!”

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

“Địa lao không xa. Từ nơi này đi qua rất mau là có thể tới rồi, trước khi trời tối tuyệt đối có thể tới.”

“Vậy còn không mau đi!”

Bọn họ từ trong sơn động chui ra, sau đó……

Qua một ngọn núi mới đến cái gọi là địa lao.

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa quỳ lại Mộ Dung Trường Tình.

Cái gì gọi là không xa!

Bất quá trước khi trời tối hẳn bọn họ đã tới rồi. Mộ Dung Trường Tình cõng Nghê Diệp Tâm, nên tốc độ rất nhanh.

Địa lao canh giữ rất nghiêm ngặt, từ rất xa Nghê Diệp Tâm đã thấy được người đông nghìn nghịt một mảnh, cũng trên trăm người, thật giống như là chỗ đóng quân.

“Chính là phía trước.”

“Ta đã nhìn thấy.”

Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm đến, thủ vệ tất nhiên thấy được. Bọn họ cũng nhận ra Mộ Dung Giáo chủ, chỉ là không nghĩ tới Giáo chủ lại còn cõng một người.

Thủ vệ bị dọa sợ hãi, quên đi lên nghênh đón. Khi thấy người Mộ Dung Giáo chủ cõng, thủ vệ mới bừng tỉnh.

Nghê Diệp Tâm vội vàng vỗ vỗ vai Mộ Dung Trường Tình, ý bảo hắn đem mình buông xuống. Bởi vì phát hiện tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn chính mình.

Những người đó đều là lần đầu nhìn thấy Giáo chủ cõng người, đều là kinh ngạc không khép miệng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play