Dương công tử trong lòng phát run, nói.

“Lúc ấy ta cảm thấy Đỗ lão đại có thể đã bị hại, nói không chừng là bị Bành nhị thiếu gia giết. Nhưng lại cảm thấy không có khả năng, vô duyên vô cớ Bành nhị thiếu gia vì cái gì muốn giết hắn?”

Dương công tử suy đoán lung tung, nhưng căn bản đoán không ra. Bởi vì bọn họ thật sự uống quá nhiều, cho nên động tác đều có chút chậm chạp. Bành nhị thiếu gia cầm cục đá ném vào bầy sói, chọc những con sói nóng nảy. Hắn còn cười ha ha, khiến Dương công tử thấy mà sợ hãi.

Chờ bọn họ chơi đủ rồi, lúc này mới rời khỏi chỗ nuôi sói. Sau khi rời khỏi đó, Dương công tử liền thoái thác nói mình quá mệt, muốn trở về ngủ.

“Bành nhị thiếu gia liền đồng ý. Lúc ấy ta không nghĩ ra Bành nhị thiếu gia là có ý tứ gì. Sau đó ta nghĩ mà lo sợ, không biết có phải Bành nhị thiếu gia đem ta ra ngoài thành, rồi cho người chặn đường giết ta không? Rốt cuộc…… Rốt cuộc ta……”

Rốt cuộc Dương công tử có tật giật mình. Lần trước hắn bị Bành nhị thiếu gia đánh nên sợ, cảm thấy Bành nhị thiếu gia còn chưa hết giận, muốn cho người giết chết mình.

Dương công tử lúc ấy rất sợ hãi, rất khó xử, cảm thấy đi theo Bành nhị thiếu gia rất nguy hiểm, rời khỏi Bành nhị thiếu gia cũng rất nguy hiểm.

Bất quá cuối cùng Dương công tử vẫn lựa chọn trở về trong thành.

Dương công tử nói:

“Ta nói phải đi về, Bành nhị thiếu gia liền cho ta đi. Lúc ấy ta suy nghĩ rất nhiều, nhưng bởi vì uống rượu say, đầu óc cũng chậm chạp. Ta chạy một mạch không nghỉ, cuối cùng chạy về trong thành, dọc đường cũng không gặp phải chuyện gì. Ta nhẹ nhàng thở ra, cũng không dám nghĩ lại chuyện này. Ta cảm thấy có thể là Bành nhị thiếu gia đang cố ý đùa giỡn ta. Sự tình phát sinh sau đó ta không biết.”

Dương công tử nói chạy về thành xong liền tìm chỗ ở tạm. Từ khi bị Bành nhị thiếu gia đánh, hắn không dám về nhà, cũng sợ hàng xóm láng giềng chê cười, cho nên không dám trở về.

Dương công tử có bằng hữu làm công ở một khách điếm nhỏ, hắn liền chạy đến nơi đó. Vừa lúc chưởng quầy không ở đó, Dương công tử liền ở lại. Dù sao khách điếm không có mấy người trọ, phòng trống rất nhiều.

Nghê Diệp Tâm lập tức hỏi:

“Vậy thời điểm ngươi trở về có người nhìn thấy không? Có người có thể làm chứng cho ngươi không?”

Dương công tử nói:

“A…… a, thật ra không có. Lúc ấy đã khuya, khách điếm vắng vẻ, tất cả mọi người đều đã đi ngủ. Ta cũng không chú ý, hình như không ai nhìn thấy ta đâu.”

Dựa theo lời Dương công tử nói, Bành nhị thiếu gia cùng Đỗ lão nhị sau khi hắn trở về mới chết. Hắn cũng không biết hai người kia vì cái gì trở lại chỗ nuôi sói, càng không biết vì cái gì chạy vào chuồng sói, còn bị sói cắn chết.

Chỉ là Dương công tử không có người làm chứng, cho nên căn bản không ai có thể chứng minh lời hắn nói có phải thật sự hay không.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Vậy mấy ngày sau ngươi làm cái gì?”

Dương công tử ấp úng, nữ nhân liền bực, nói:

“Các ngươi dây dưa chưa xong? Đây là thẩm vấn phạm nhân sao?”

“Phạm nhân thì không đến mức đó, hiềm nghi tuyệt đối là đúng rồi. Đỗ lão đại đã chết thật lâu, Dương công tử chạy tới giả mạo Đỗ lão đại, sao không khiến người ta hiềm nghi?”

Dương công tử la lên.

“Ta bị oan uổng nha! Ta oan uổng lắm! Ta không biết Đỗ lão đại đã chết. Ta là bị Bành nhị thiếu gia uy hiếp mới đi giả trang Đỗ lão đại. Ta cái gì cũng không biết. Nếu không phải có nhược điểm ở trong tay người khác, cũng…… cũng không đến mức như vậy……”

Nữ nhân bực bội.

“Các ngươi là lũ ngốc sao? Vậy cũng nhìn không ra, rõ ràng là Bành nhị thiếu gia có ý hãm hại hắn!”

“Thật là kỳ quái, Bành nhị thiếu gia không phải đem ngươi từ thanh lâu chuộc ra sao? Ta cảm giác ngươi đối với Bành nhị thiếu gia có oán khí lớn như vậy chứ?”

Nữ nhân cười lạnh một tiếng, nói:

“Hắn chuộc ta ra bất quá là muốn khoe khoang hắn có tiền mà thôi. Chẳng lẽ còn muốn ta cảm kích hắn?”

Nghê Diệp Tâm nhún vai, không nói chuyện, tiếp tục hỏi Dương công tử.

“Đừng có tránh né câu hỏi. Sau ngày đó ngươi đi nơi nào?”

Dương công tử nhớ lại, nói:

“Ta nhớ không rõ lắm. Sau ngày đó…… Ngày hôm sau ta dậy đặc biệt trễ, hẳn là buổi chiều mới rời khỏi giường. Ta cũng không nhớ chính xác. Có thể là ra cửa đi một vòng, buổi tối liền trở về khách điếm kia, cũng không ra cửa nữa. Sau đó…… sau đó ta nghe nói Bành nhị thiếu gia đã chết, liền…… liền chạy đến nơi đây……”

Bành nhị thiếu gia đã chết, phủ riêng của Bành nhị thiếu gia có thể không có ai. Dương công tử nghĩ mình luôn ở khách điếm cũng không phải lâu dài, dứt khoát liền chạy tới nơi này. Nữ nhân của Bành nhị thiếu gia cũng không có đuổi hắn đi, vui vẻ nghênh đón, nói hắn ở bao lâu cũng không có vấn đề, về sau nơi này chính là của nàng ta.

Dương công tử muốn nói cái gì cũng được, cũng không có người có thể làm chứng. Hắn cũng không nhớ rõ mình đã làm cái gì.

Nghê Diệp Tâm lại hỏi khách điếm kia tên gọi là gì, sau đó nói Dương công tử không thể tùy tiện rời khỏi Khai Phong, người phủ Khai Phong sẽ tìm hắn hỏi chuyện bất cứ lúc nào.

Nữ nhân thực không cao hứng. Dương công tử còn xem như khách khí, đưa mọi người đến cửa.

Đi ra khỏi cổng Mộ Dung Trường Tình liền hỏi:

“Muốn đi khách điếm nhìn xem sao?”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:

“Đương nhiên muốn đi.”

Chỉ là hai người mới ra khỏi cổng trang viên của Bành nhị thiếu gia không xa, đang chuẩn bị đi tìm khách điếm kia liền gặp Trì Long cùng Triệu Doãn ở trên đường.

Trì Long cùng Triệu Doãn nhìn thấy Nghê Diệp Tâm liền nói:

“Nghê đại nhân vị Đỗ phu nhân kia lại tìm tới.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, nhướng mày, nói:

“Xem ra bà ta không còn kiên nhẫn?”

Lúc trước Đỗ phu nhân che giấu sự tình, Nghê Diệp Tâm cũng không có dò hỏi tới cùng, mà để Đỗ phu nhân tự mình nói ra. Giờ tốt rồi mới qua một chút thời gian, Đỗ phu nhân tựa hồ là nhịn không được nữa, lại chạy đến phủ Khai Phong tìm bọn họ.

Nghê Diệp Tâm nhướng mày, nói:

“Đỗ phu nhân lúc này ở nơi nào?”

Triệu Doãn nói:

“Vừa rồi tới phủ Khai Phong tìm đại nhân, nhưng đại nhân không ở trong phủ. Đỗ phu nhân đã đi trở về, còn nói muốn mời Nghê đại nhân qua đó một chuyến để nói chuyện.”

Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay, nói:

“Đi thôi, vậy chúng ta cùng đi.”

Bọn họ thay đổi phương hướng đi về Đỗ phủ trước, chờ sau khi ra khỏi Đỗ phủ lại đi khách điếm kia nhìn một cái. Tính toán như vậy, công tác ngày hôm nay an bài thật là thỏa đáng.<HunhHn786>

Bọn họ đi đến gần cổng Đỗ phủ, gia đinh giữ cửa không đợi bọn họ tới nơi, liếc mắt một cái nhìn thấy bọn họ, lập tức liền hướng vào bên trong kêu to:

“Phu nhân, phu nhân, đại nhân phủ Khai Phong tới.”

Thực mau, thời điểm bọn họ đi đến cổng lớn, Đỗ phu nhân liền tự mình ra nghênh đón.

Vẻ mặt Đỗ phu nhân nôn nóng, nói:

“Mấy vị đại nhân đã tới, mau cùng ta tiến vào.”

Mọi người theo vào, cũng không có đi phòng khách, trực tiếp được dẫn đến phòng ngủ của Đỗ phu nhân.

Lúc này phòng ngủ thật chỉnh tề, không bừa bộn giống lần trước. Bất quá vẻ mặt Đỗ phu nhân lại nôn nóng.

Đỗ phu nhân đem bọn họ vào, còn đi đóng cửa phòng cẩn thận mới nói:

“Mấy vị đại nhân, các ngài cũng không thể mặc kệ ta, chỗ này lại có trộm đến rồi!”

Nghê Diệp Tâm nhướng mày, nói:

“Sao lại như thế?”

“Ngay buổi sáng hôm nay, ta dậy sớm hơn bình thường, rời giường một chút, trở về liền phát hiện hộp trang sức bị mở ra, mất một món trang sức. Tuyệt đối là có người lại vào phòng ta.”

Đỗ phu nhân nói chuyện này thật sự là kỳ quái. Gia đinh nha hoàn đều nói không nhìn thấy có người nào vào phòng phu nhân, nhưng phu nhân lại mất đồ. Thật sự như là có ma quỷ.

Đỗ phu nhân lại nói:

“Ta bị dọa sợ, nhanh chóng kiểm tra những chỗ khác. Ta liền phát hiện cũng bị động qua, nhưng không có giống lần trước bị làm loạn lên.”

“Phu nhân mất thứ gì?”

“Chỉ là một vòng tay bằng vàng, nhưng thật ra không đáng giá bao nhiêu tiền.”

“Ta có thể nhìn qua hộp trang sức được không?”

Đỗ phu nhân chần chờ một chút, gật gật đầu.

Hộp trang sức ở trên bàn, lúc này đã đóng lại, nhưng chỉ là khép hờ, cũng không có khóa, đẩy một cái là có thể mở ra.

Nghê Diệp Tâm mở ra thấy bên trong đồ vật thật đúng là không ít, hoa cả mắt. Nếu chỉ lấy đi một cái vòng tay, hiển nhiên rất khó phát hiện.

Bất quá Đỗ phu nhân cho rằng vì sự tình lần trước khắc sâu trong trí nhớ. Mỗi một thứ trong phòng bà ta đều hận không thể nhớ rõ cụ thể vị trí bày biện, cho nên vòng tay trong hộp thiếu một cái, Đỗ phu nhân liếc mắt một cái liền phát hiện.

Nghê Diệp Tâm duỗi tay lay lay một chút, sau đó liền cầm lấy một thứ, nói:

“Đây là chìa khóa chỗ nào?”

Nghê Diệp Tâm cầm một chìa khóa ra, thực tinh xảo, thủ công không tồi.

Đỗ phu nhân do dự một chút, nói:

“Là…… Là chìa khóa một tủ ngầm.”

“Tủ ngầm? Chúng ta có thể nhìn xem không?”

Đỗ phu nhân lại chần chờ một chút, lúc sau mới gật gật đầu.

Tủ ngầm ở sau bàn trang điểm trong phòng Đỗ phu nhân, đem cái bàn trang điểm dời đi liền có thể nhìn thấy ổ khóa.

Kỳ thật cũng không phải thực khó mở, chìa khóa cắm vào vặn một cái..

“Cạch.”

Tủ ngầm đã bị mở ra. Không gian bên trong cũng không lớn, là một cái tủ nhiều ngăn, có rất nhiều hộp đặt chỉnh tề.

Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua, chỉ một chỗ trống liền nói:

“Đồ vật ở chỗ này bị lấy đi phải không?”

Đỗ phu nhân lập tức giống như bị dọa sợ hãi, lắc đầu, nói:

“Không, không, chỗ này vốn dĩ là trống không, không có đồ vật.”

Tủ ngầm vốn dĩ không lớn, rất nhiều hộp phải chồng chất lên nhau. Nhưng góc bên phải lại để trống một chỗ, không có để đồ vật nào. Bình thường nơi đó có thể để tranh cuộn hay đồ vật linh tinh. Mà trong tủ cũng có vài cái tranh cuộn, tất cả đều đặt ở ngăn phía trên nhìn có vẻ đặc biệt chật hẹp.

Chỗ này tuyệt đối lúc trước có cái gì đó, nhưng đã bị người ta lấy mất. Lúc lấy đi có lẽ là vì vội vàng không kịp sắp xếp ngụy trang một chút.

Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua Đỗ phu nhân đang nôn nóng, nói:

“Phu nhân, đây đã là lần thứ hai chúng ta tới đây. Phu nhân vẫn không muốn nói rõ ràng, cứ như thế này, chúng ta không giúp gì được.”

“Chuyện này……”

Đỗ phu nhân do dự nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:

“Nhưng…… chuyện này không có quan hệ với tủ ngầm.”

“Không có quan hệ?”

Nghê Diệp Tâm hỏi lại:

“Ta thấy Đỗ phu nhân đối với việc mất vòng tay cũng không để ý. Chỉ sợ là mất cái gì đó quan trọng cho nên mới nóng lòng mời chúng ta hỗ trợ tìm tên trộm xuất quỷ nhập thần kia phải không?”

Môi Đỗ phu nhân run run.

“Ta là…… Ta là……”

Đỗ phu nhân sắc mặt trắng bệch, tựa hồ đang đấu tranh tư tưởng, thật lâu không có nói ra.

Nghê Diệp Tâm cũng không nóng nảy, dứt khoát nói:

“Nếu Đỗ phu nhân vẫn không muốn nói, ta đây cũng không thể giúp gì hơn, chúng ta cáo từ.”

“Từ từ! Đại nhân!”

Đỗ phu nhân vội vàng vươn tay muốn giữ chặt Nghê Diệp Tâm đang xoay người bỏ đi. Nhưng động tác của Mộ Dung Trường Tình càng mau hơn.

“Bốp”

Tay Đỗ phu nhân trực tiếp liền bị đánh bay. Đỗ phu nhân đau hô một tiếng, cũng không dám đi kéo Nghê Diệp Tâm nữa, nhưng vẫn ngăn cản không cho đi.

“Ta nói…… Ta nói…… Trong phủ trừ mất một ít đồ vật đáng giá, còn…… còn mất một thứ ở ngăn chứa này……”

Nghê Diệp Tâm nhướng mày, trong lòng nói một từ "quả nhiên". Nghê Diệp Tâm đoán không sai, chỗ trống không đó vốn có một vật, nhưng đã bị trộm.

Đỗ phu nhân nôn nóng nói:

“Mấy vị đại nhân, kỳ thật ta cũng không biết đó là thứ gì. Ta thật sự không biết. Nhưng mà... nhưng mà khẳng định là đồ vật rất quan trọng. ”

“Không biết cái gì?”

Nghê Diệp Tâm nhíu mày nói.

Đỗ phu nhân sợ Nghê Diệp Tâm không tin, nhanh chóng nói:

“Ta thật sự không biết, là con trai lớn đưa cho ta, nhờ ta đem cất giấu đi. Nó nói ai cũng không thể nhìn thấy, bằng không nhà chúng ta một người cũng không sống được.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe đã biết việc này quả nhiên có quan hệ cùng Đỗ lão đại, cũng không phải trùng hợp mà thôi.

Đỗ phu nhân lại nói:

“Lúc ấy nó nói đặc biệt nghiêm túc, ta cũng bị dọa, liền không hỏi nhiều, nhanh chóng đem đồ vật giấu ở trong ngăn tủ ngầm. Nơi đó đều là một ít bảo bối, trừ ta không ai khác biết. Ta cũng không mở ra xem đó là thứ gì. Nó không cho ta coi, liền bỏ vào.”

Đỗ phu nhân kiên trì nói chính mình cũng không biết đó là thứ gì, chỉ biết là dùng giấy dầu bao lại, bao thực kín mít, theo hình dạng có vẻ như là cuộn tranh chữ.

Đỗ phu nhân đối với tranh chữ gì đó không có hứng thú, đem đồ vật cất giấu, sau đó không có đụng vào nữa.

Cho đến……

Đỗ phu nhân nói:

“Ai ngờ đến nhà ta lại đột nhiên có trộm, tới không hình đi không bóng, còn không chỉ một lần. Lần đầu tiên ta liền mở cửa tủ ngầm nhìn thoáng qua, đồ vật đã không còn!”

Buổi sáng ngày đó, Đỗ phu nhân phát hiện trong phòng bị lục lọi lung tung rối loạn. Nhưng chính lúc đó Trì Long cùng Triệu Doãn lại tới thẩm vấn vụ án. Đỗ phu nhân cảm thấy rất phiền lòng, nhưng thật ra cũng không để ý nhiều, nghĩ là mấy người làm trong nhà tay chân không sạch sẽ.

Nhưng chờ Trì Long cùng Triệu Doãn đi rồi, Đỗ phu nhân lại mở tủ ngầm ra nhìn kỹ, liền phát hiện đồ vật đã không thấy, nhất thời liền hoảng sợ.

Bởi vì Đỗ lão đại đã dặn dò rất nhiều lần, nói đồ vật kia tuyệt đối không thể để người khác biết, bằng không đầu cả nhà bọn họ khó giữ được.

Cho nên Đỗ phu nhân lúc này mới sợ hãi. Nghĩ là đạo tặc vào trộm liền đi tìm người phủ Khai Phong, muốn cho phủ Khai Phong tra án.

Bất quá Nghê Diệp Tâm biết Đỗ phu nhân không nói chính xác, cho nên cố ý bỏ qua. Đỗ phu nhân không có biện pháp, lại không muốn nói thật sự, việc này cũng không giải quyết được gì.

Nhưng Đỗ phu nhân không nghĩ tới, tên trộm kia lại tới nữa, lại vào phòng ngủ của mình tìm kiếm thêm một lần, còn cầm đi một cái vòng tay.

Đỗ phu nhân sợ hãi, không biết tên trộm kia khi nào lại đến. Hơn nữa thứ bị mất là thứ gì cũng không biết, lỡ như thật sự là đồ vật làm rơi đầu thì phải làm sao bây giờ?

Đỗ phu nhân không có biện pháp, đành phải lại đi phủ Khai Phong xin giúp đỡ. Đã bị Nghê Diệp Tâm làm cho nôn nóng, lúc này Đỗ phu nhân mới đem sự tình ngọn nguồn đều nói ra.

Đỗ phu nhân tỉ mỉ tả hình dạng đồ vật kia. Tuy rằng không mở ra xem, bất quá nhìn cũng biết lớn nhỏ cỡ nào.

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nhíu nhíu mày, nói:

“Chẳng lẽ là cái đó?”

Nghê Diệp Tâm nhướng mày, nói:

“Đại hiệp đừng nói, chúng ta cùng nghĩ đến một vật.”

Triệu Doãn kỳ quái hỏi:

“Là cái gì?”

Nghê Diệp Tâm ngoắc ngón tay, Triệu Doãn sửng sốt một chút, bất quá cũng không có thò lại gần. Hắn còn tưởng rằng Nghê Diệp Tâm định trêu chọc hắn.

Kỳ thật Nghê Diệp Tâm không có ý tứ muốn trêu chọc hắn, bởi vì thứ này cũng không tiện nói lớn tiếng.

Lúc trước Dư thiếu gia từ Bành phủ trộm ra một thứ. Đó là quân lệnh rất nhiều năm trước, Kính Vương gia Triệu Nguyên Kính khi bình loạn viết.

Quân lệnh vốn dĩ hẳn có hai phần, một phần đã không rõ tung tích, một phần được Binh Bộ lưu trữ. Phần ở Binh bộ đột nhiên bị người ta trộm ra, còn bị chuyển đến Bành phủ.

Vừa rồi Đỗ phu nhân kể lại, Nghê Diệp Tâm liền cảm thấy rất có khả năng vật giấu ở ngăn tủ ngầm chính là một phần quân lệnh trước kia.

Bành nhị thiếu gia là đệ đệ của Bành đại nhân. Nếu hắn muốn từ Binh Bộ trộm ra vài thứ cũng không phải không có khả năng. Mà Bành nhị thiếu gia cùng huynh đệ Đỗ gia quan hệ rất tốt, hiện tại trong ba người có người chết, người thì bị thương. Sự việc phát sinh liên tiếp cũng thật sự là quá khả nghi.

Bất quá quân lệnh ở Bành phủ đã sớm bị Dư thiếu gia trộm đi, tuyệt đối không có khả năng mới biến mất.

Thời gian lại có chút không khớp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play