-Anh cứ trả lời em đi-Ice gắt lên, cô chỉ cần anh trả lời câu hỏi của cô.
Anh lấy tay vòng qua chiếc eo nhỏ của cô,ôm cô vào lòng mình. Tựa cầm mình lên đầu cô, giọng nói có chút khàn khàn.
-Cô bé ngốc này, sao em có thể nói như vậy chứ, anh sẽ không bao giờ cho em rời xa anh, mãi mãi không...Nhưng dù có vậy, anh sẽ tìm em bằng mọi cách-
Mắt cô phiếm hồng, hỏi thêm một câu nữa.
-Vậy nếu em chết-
-Anh sẽ đi theo em dù có xuống địa ngục đi chăng nữa-
-Baka!!!, anh cũng là đồ ngốc.
-Đúng anh là đồ ngốc nhưng là đồ ngốc của em mà thôi, mãi mãi như vậy-
-Hứa với anh, đừng rời xa anh nhé-
--Được rồi , em hứa với anh, đây là lời hứa giữa đôi ta nhé, mãi mãi không rời xa--cô giơ ngón tay út của mình lên.
Sau khi Jun đi , thì có người đến chỗ cô tự xưng là thợ chụp ảnh, muốn cô làm người mẫu cho họ, chỉ cần chụp một tấm ảnh thôi. Thấy họ năn nỉ quá nên cô chỉ cho họ chụp một tấm. Cô mặc một chiếc váy xanh nhạt như là nữ hoàng của biển cả, không ai cưỡng lại nổi vẻ đẹp của cô.
Nhưng sau sáng hôm sau, khi cô trở về nước, thì Pháp có một chấn động , mọi người đang truy tìm cô gái tóc tím, đôi mắt màu xám bạc, với chiếc váy ngắn màu xanh trên mặt tờ báo chí thời trang.