Khi mở mắt ra, bên cạnh cô không có một ai, đảo mắt nhìn quanh phòng không thấy Jun đâu. Cô ngồi dậy, tay ôm đầu gối nà úp mặt lên đó, nước mắt lại rơi.
Cô cảm thấy cô đơn ư, cô lại phải mơ đến cái giấc mơ đó đến bao giờ, cô chỉ ước khi mình thức dậy, lúc này cũng có người bên cạnh an ủi cô, nhưng ước muốn chưa ai có thể thực hiện được.
Mỗi khi tỉnh dậy, cô chỉ thấy mình đang ở trong một không gian bóng tối, không thể thấy gì cả, không một ai, thật yên tĩnh, yên tĩnh một cách lạ thường. Cảm giác cô đơn , lo sợ khi ở một mình thật đáng sợ, cô không hề muốn. Đôi khi cô muốn kết thúc cuộc đời càng nhanh càng tốt, nhưng trả thù mới chính là động lực khiến cô sống.
"CẠCH~~",cô ngước đôi mắt đang ngấn đầy nước lên thấy Jun đang bước vào trên tay đang bưng một khay thức ăn cùng một ly sữa bước vào.
Thấy nước mắt còn vơi trên mặt cô, anh vô cùng hốt hoảng, trái tim nhói lên, nhanh chóng để cái khay lên bàn, chạy tới bên cô.