Thuyền chở hàng của Lí Chính may mắn không bị nước lũ cuốn đi, Lão Lưu đến là để lái thuyền của anh trở về.

Nước lũ chưa rút, thuyền cũng cần sửa chữa một chút, ra khỏi bệnh viện, Chu Diễm tìm được một nhà nghỉ giá rẻ, thuê hai phòng.

Lão Lưu muốn đi xử lý chuyện thuyền chở hàng, đi lên hỏi Lí Chính: “Xác định không cần thông báo cho Lâm Thái sao? Hai người các cậu là anh em mà, cậu xảy ra chuyện nên nói cho cậu ta một tiếng chứ.”

Lí Chính nói: “Không cần, không cần thiết phải nói với cậu ta.”

Lão Lưu thở dài, lắc đầu rời đi.


Hân Hân đứng ở trong phòng của Chu Diễm và Lí Chính chơi, thường xuyên dè dặt liếc về phía Lí Chính.

Chu Diễm ngồi trên giường sắp xếp lại hành lí, “Mấy bộ quần áo của anh bị rách rồi?”

Lí Chính: “Rách ư?”

“Vâng, có mấy lỗ thủng ở đường đáy.”

“Không sao, vẫn còn mặc được.”

“Trở về có kim em sẽ khâu lại cho anh.”

“Em biết khâu quần áo sao?”


“Biết chứ, khâu mấy chỗ đơn giản này không thành vấn đề.”

Lí Chính cười: “Lưng quần em tụt còn không buộc lại được, không nghĩ tới em có thể khâu được quần áo.”

Chu Diễm: “…”

Hân Hân đột nhiên xen vào, “Chú Lí, chú mù rồi sao?”


Chu Diễm ngẩn ra: “Hân Hân!”

Hân Hân không hiểu sao cô lại quát, khó hiểu hỏi: “Thật sao ạ?”


“…Hiện tại chú không nhìn thấy.” Lí Chính nói.

Hân Hân huơ huơ tay ở trước mặt anh: “Chú có thấy tay cháu không?”

“… Không thấy.”

“Hân Hân!” Chu Diễm gọi một tiếng, tay lại bị người nắm chặt.


Lí Chính quay đầu, xoa tay cô.

Hân Hân buồn bã hỏi: “Vậy phải làm sao đây, chú còn có thể lái thuyền không? Cũng không thể tự nấu cơm, không thể đánh người xấu, không thể tự đi đường.”

Anh không thể làm được rất nhiều chuyện…


Lí Chính thu tay lại, im lặng.

Chu Diễm liếc anh, đứng dậy sờ đầu Hân Hân, nói: “Chú Lí sẽ chữa khỏi bệnh, sẽ nhanh chóng nhìn thấy thôi.”

“Thật sao?”


“Thật đấy!” Chu Diễm chắc chắn nói.

Trước giờ ăn tối, Lão Lưu trở về, nói cho bọn họ biết thời gian quay về.

Mấy người ăn cơm qua loa, Chu Diễm nói: “Lão Lưu, cháu đi ra ngoài một chút.”

“Cháu đi đi, đã có chú ở bên Lí Chính rồi.”

Chu Diễm đi rồi, Lão Lưu chia cho Lí Chính một điếu thuốc, rít một ngụm, nói: “Cậu thật là, tính cách bướng bỉnh như vậy làm gì, một mình cậu sao điều trị mắt được? Dựa vào Chu Diễm sao? Người ta mới bao nhiêu tuổi chứ, vẫn còn đi học, còn cần người chăm sóc đấy, cô bé còn có thể giúp cậu tìm bác sĩ chuyên môn sao?”

Lí Chính xoay người ngồi, nhả khói, nói: “Không sao, một mình cháu là được.”

“Cậu này, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, đến lúc đó đừng làm liên lụy đến người ta.”

Lí Chính ngồi im hút hết điếu thuốc.


Chu Diễm mang theo chút tiền, nghe nói có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, đi khá xa, mua một ít kim chỉ về.

Trời đã tối, thời gian đã hơi muộn, Chu Diễm vội vàng trở về, tới gần nhà nghỉ, thở hồng hộc, đột nhiên thấy một bóng dáng cách đó không xa.

Khu vực nội thành đã trở lại bình thường, nước lũ đã gần rút hết, cành khô và rác rưởi bên đường đều đã dọn sạch.

Trong đêm đen, dưới ánh đèn mờ nhạt, trên lối đi bộ lát gạch men, con đường vô cùng chật hẹp.

Có người đi trên đó, chân bước từng bước một, thăm dò đi, hai tay quờ quạng về phía trước.

Một bước, hai bước, ba bước… mười bước, “Loảng xoảng”đụng vào thùng rác ở phía trước.

Anh bị đâm ngã, lại đứng lên, cẩn thận dịch sang, tiếp tục đi.

Mười một, mười hai, mười ba bước…

Mấy chục bước ngắn ngủi, anh đi chạm phải đồ mấy lần, vô cùng cẩn thận.

“Chú còn có thể lái được thuyền không? Cũng không thể tự nấu cơm, không thể đánh người xấu, không thể tự đi đường.”

Chu Diễm che miệng lại, cố gắng đè nén nước mắt.


“Lí Chính…”

Lí Chính dừng bước, lập tức mặt thả lỏng, “Về rồi?”


“Vâng…”

Cùng trong bóng đêm ấy, trong lều tối đen, Lục Thích vuốt ve mông Chung Bình, thở hổn hển, khe khẽ cọ vào chân cô.


Một lát sau, cuối cùng phóng thích chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play