Chờ một hồi tận hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có tin tức của Trương Nghiên Khê, dưới lầu vẫn quay chụp như bình thường.
Lý Chính ném khăn bẩn vào thùng rác, quay đầu lại nhìn đống quần áo ngổn ngang dưới đất, anh đi qua ngồi xuống.
Chu Diễm đi giày vào, đầu ngón tay lau mũi giày, nhìn thấy động tác của anh thì cô chần chờ một lát rồi cũng đứng dậy, đi tới bên cạnh anh, cũng ngồi xổm xuống.
Chu Diễm nhẹ nhàng cầm một chiếc T-shirt lên, gấp nó lại, chiếc T-shirt nhanh chóng được gấp gọn gàng.
Lý Chính nhìn cô, trên tay chậm lại, nói: “Quần áo cũng có thể gấp thế này hả?”
Chu Diễm nói: “Đây là kỹ xảo, không phải bày trò.”
Lý Chính tiện tay, hỏi: “Em tự học à?”
“Cũng không tính, em học theo trên mạng.”
“Học tốt đấy.”
Trên mặt đất có hơn mười bộ quần áo, tất cả đều là quần áo con trai, nhìn qua thì tưởng quần áo bẩn nhưng cầm trên tay còn có thể ngửi được hương thơm trên quần áo, rõ ràng là thằng nhóc nào đó buồn bực nên ném quần áo mình đi.
Chu Diễm vừa gấp quần áo vừa nói: “Thẩm Á Bình nói, từ nhỏ tính cách thằng nhóc đó đã không tốt, bây giờ lại càng phản nghịch hơn.
Ý ngầm là, Lý Chính Kiệt gào to rống lớn với Lý Chính, một phần là do đang trong thời gian phản nghịch của trẻ mới lớn.
“Thằng nhóc?” Lý Chính nói: “Sao em nói cái từ này nó lại thay đổi uốn éo quá vậy?”
Chu Diễm liếc nhìn anh một cái, hừ nhẹ.
Lý Chính nở nụ cười, nụ cười nhẹ hiện lên mặt: “Khi còn nhỏ, mỗi lần thấy anh thì nó sẽ muốn anh tung nó lên, lớn lên một chút thì sẽ bám lấy anh đòi đồ chơi, nó bị ba mẹ đánh thì sẽ rời nhà trốn đi, một mình chạy đến chỗ anh, nói muốn ở cùng anh. Hai năm trước nó mới mười ba tuổi, xảy ra chuyện như vậy, phải đến chỗ bác sĩ tâm lý cả năm trời.”
Chu Diễm vuốt quần áo đã gấp, nói: “Khả năng cao một chút là cậu ta hiểu rõ mọi chuyện.”
“Hiểu được cái gì.” Lý Chính run tay, mơ hồ nói: “Hiểu được rằng chuyện đó không thể trách anh?”
Chu Diễm nghĩ nghĩ, vừa định nói gì thì lại nhịn xuống. Cô gấp một quần áo cuối cùng, do dự một chút rồi nâng tay lên, đặt lên đầu Lý Chính, xoa xoa vài cái.
Có đôi khi, thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một động tác nhỏ.
Bàn tay nhỏ bé trên đầu mềm như mây, mang theo nhiệt độ, hòa tan vào người anh. Lý Chính định cười cô mấy câu nhưng ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, trái tim anh như được ai đó nắm lấy.
Lý Chính không nói gì cả, ôm chầm lấy cô, nghiêng người hôn lên.
Hai chân Chu Diễm quỳ xuống, vòng lên cổ anh.
***
Hoạt động quay chụp dưới tầng chấm dứt, một đám người dọn dẹp đồ.
Lý Chính và Chu Diễm xuống lầu, Cao An nhìn thấy bọn họ thì lại gần chào hỏi, anh ta lấy hộp thuốc lá đưa cho Lý Chính một điếu.
Lý Chính ngậm điếu thuốc, nhìn mấy người kia: “Chụp xong rồi sao?”
Cao An nói: “Chưa, mới được có một nửa, hôm nay cũng khá rồi, mấy cô bé cậu bé cũng mệt mỏi rồi.”
Lý Chính hỏi: “Các anh ở đài truyền hình gì, hôm nào tôi xem tiết mục của các anh.”
“Đài truyền hình thành phố Kim Khẩu.”
“Kim Khẩu? Kim Khẩu đến Khánh Châu sao?”
Cao An hút thuốc nói: “Tôi ấy à, cũng chỉ là phụ xướng phu tùy thôi, tôi đi theo phu nhân nhà mình.” Thấy vẻ mặt của hai người thì anh ta nói thêm: “A, vợ tôi chính là Trương Nghiên Khê.”
Lý Chính cười: “Hai vợ chồng cùng làm từ thiện.”
Cao An quay đầu lại nhìn mấy đứa trẻ: “Tôi cũng chỉ là một phóng viên nho nhỏ, trước kia chỉ có cơm ăn là đã tốt rồi, làm gì có muốn với cao hơn. Có thể là lớn tuổi rồi, nhìn những đứa bé kia học hành có tương lai, thì hăng hái hơn. Bệnh tật các thứ gì chứ, không có tiền đi học càng khiến người ta khó chịu, người phía trước có tiền nhưng không chắc đã trị khỏi, nhưng loại người sau có tiền thì có thể đi học, có thể dùng tiền để giải quyết sự việc, nhưng mà điều đó lại là điều không dễ dàng. Trung quốc chúng ta có nhiều đứa trẻ như vậy, bao người không được đi học chứ.”
Lý Chính nhìn Chu Diễm, nói: “Việc của hai người thật vĩ đại, làm việc công ích không hề dễ dàng.”
Cao An lắc đầu: “Tôi lại hi vọng tất cả những tổ chức xã hội trên đời này đều biến mất, những tổ chức này tồn tại chỉ có thể chứng minh sự bi ai của xã hội.”
“Tại sao lại là bi ai chứ?”
Cao An sửng sốt một chút, nhìn cô gái bên cạnh Lý Chính. Nhìn giống như học sinh vậy, trên lưng còn đeo túi sách.
Lý Chính nhìn qua người bên cạnh.
Chu Diễm nói: “Vừa rồi chị Trương có giới thiệu bốn học sinh này, khi đó bọn họ cười rất vui, làm sao lại là bi thương buồn bã, không biết bọn họ đã vui như thế nào khi có thể tiếp tục đến trường, cậu học sinh kia thi đỗ đại học chính trị và pháp luật Tây Nam, nói thô ra thì tương lai có thể xây dựng Tổ Quốc. Tôi còn nhớ từ nhỏ từng xem những bức ảnh hi vọng, một cô bé tóc ngắn mở to đôi mắt, không phải bức ảnh này rất nổi tiếng sao? Không phải nó có nghĩa là hy vọng sao?”
Cao An muốn phản bác lại, nhưng anh ta lại không nghĩ được bất cứ điều gì để phản bác, anh trông thấy Lý Chính xoa đầu cô gái đó, trong ánh mắt đó là... sự dịu dàng tình cảm của người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình...
Cô gái đó ngẩng đầu nhìn Lý Chính, những gì trong ánh mắt chỉ bọn họ mới hiểu.
Một người hơn ba mươi tuổi, một người nhìn còn bé, Cao An kinh ngạc nhìn bọn họ, sau đó anh ta nở nụ cười, cũng không nói gì, hỏi: “Anh thật sự không muốn lộ mặt à? Dù sao thì anh mới là người quyên góp thực tế.”
Lý Chính nói: “Tôi không có tấm lòng làm chuyện tốt, không có trái tim đó thì không lấy công như vậy.”
Cao An gật đầu.
Người đi rồi, Lý Chính nắm tay Chu Diễm, đưa cô ngồi xuống bàn ăn rồi nói: “Học phí để anh chuẩn bị cho em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT