Cô gái đứng dưới ánh đèn, cách ăn mặc hơi khác biệt, cũng không mang túi xách, nhưng nhìn đã không còn yếu ớt như đêm đó, anh còn nhớ rõ dáng vẻ nửa đêm đối phương đứng ở cửa đồn công an nói ‘Tôi lạc đường’

Chuyện đó là lúc anh vẫn còn ở trong sở với đàn anh, đến giờ anh đã chuyển đi nới khác, không ngờ được điều đến Khánh Châu, mà còn gặp lại được cô, trước sau cũng chỉ hớn mười ngày.

Cậu thiếu niên thấy tình hình này thì quát lên: “Cảnh sát Vương, chú là cảnh sát, không thể dùng việc riêng vào việc tư, chú bieetsa người này ạ? Tôi muốn đổi cảnh sát khác.”

Vương Lân Sinh trách mắng: “Hô cái gì mà hô!” Anh ta nói với người bên cạnh Chu Diễm, “Anh chính là Lý Chính? Hiện tại có một vụ án đánh người bị thương, cần anh hỗ trợ điều tra, mong anh có thể phối hợp với chúng tôi.”

Lý Chính vỗ vỗ bàn tay đang nằm lấy cổ tay mình, nhìn qua cậu thiếu niên, thấp giọng nói: “Không có việc gì.”

Chu Diễm giật giật đầu ngón tay, chậm rãi buông ra, dịch sang một bên, Lý Chính đi về phía Vương Lân Sinh, mọi người chen chúc ở cửa đều nhường đường, lúc này Chu Diễm mới phát hiện còn có một cảnh sát nữa tới.

Lý Chính đứng ở góc tường nói chuyện với hai cảnh sát, Chu Diễm và một đám người khác đứng bên kia nhà hàng.

Thẩm Á Bình nhìn chằm chằm vào thiếu niên, hỏi: “Cháu đang giở trò gì vậy?

“Không giờ trò gì hết, cháu chỉ kể lại sự thật.”

“Vậy cháu nói cho dì biết, cuối cung là có chuyện gì xảy ra.”

“Dì có thể hỏi cảnh sát đi, vụ án này còn đang trong giai đoạn điều tra, tất cả đều phải giữ bí mật.”

Thẩm Á Bình mắng: “Thối lắm!”

Lâm Thái hơi kéo cô ấy, nhìn cậu bé nói: “Nói dối cảnh sát sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, cháu cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Cậu thiếu niên nói: “À, chú là chó săn của người nọ, đừng có nói chuyện với tôi.”

Thẩm Á Bình không nhịn được quát lên: “Lý Chính Kiệt!”

Cậu thiếu niên tên Lý Chính Kiệt bật cười: “Đừng tức giận, phụ nữ mà tức giận thì sẽ già nhanh lắm, dì nên học cô ta, nhìn cô ta bình tĩnh thế nào kìa, bạn gái cỏ non chính quy của người ta còn chưa lên tiếng, dì đứng kích động làm gì.”

Chu Diễm vẫn đứng ở bên cạnh, lẳng lặng không nhúc nhích, cũng không nói lời nào, nếu không phải cậu thiếu niên này cố ý đề cập đến thì có lẽ mọi người ở đây đã quên sự tồn tại của cô.

Chu Diễm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Chính Kiệt, nói: “Cậu biets tôi, cố ý tới hỏi mua quạt điện của tôi, còn tìm người tới đánh anh ấy.”

Lý Chính Kiệt kiêu ngạo nhìn cô cười.

Thẩm Á Bình nhíu mày: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Chu Diễm không đáp mà hỏi lại: “Cậu ta là ai vậy?”

***

Bão vẫn còn đang tàn sát bừa bãi, quạt trần từ từ chuyển động, bên ngoài và trong nhà là hai thái cực khác nhau.

Vương Lân Sinh quan sát Lý Chính hỏi: “Hôm kia, chính là buổi tối ngày 17 tháng 7, trong khoảng thời gian từ tám giờ đến chín giờ, anh đang ở đâu?”

Lý Chính: “Huyện Ngân Giang.”

“Địa điểm cụ thể?”

“Bờ sông phía tây huyện Ngân Giang.”

“Anh làm gì ở đó?”

“Đụng với một đám kiếm chuyện, đánh nhau một trận.”

Trái lại cũng rất thành thật, Vương Lân Sinh nhìn vết tím bầm trên mặt Lý Chính, hỏi tiếp: “Tại sao lại đánh nhau?”

Lý Chính cười: “Đã nói là bọn nó kiếm chuyện rồi mà.”

Vị cảnh sát bên cạnh Vương Lân Sinh quát: “Nghiêm túc coi, cười cái gì mà cười!”

Lý Chính lạnh lùng liếc mặt nhìn anh ta.

Vương Lân Sinh gõ hai cái xuống bàn, ý bảo đồng nghiệp đừng nói chuyện, tiếp tục hỏi: “Anh còn nhớ đối phương có bao nhiêu người, có hình dáng đặc thù gì không?

Lý Chính: “Sơ sơ khoảng mười người, không nhìn rõ khuôn mặt, đều là mấy đứa trẻ mười mấy tuổi.”

“Một mình anh đánh mười mấy người sao?”

“Ừ.”

“Anh có biết lúc đó anh ra tay nặng hay nhẹ không?”

Lý Chính: “Rất nhẹ.”

“Có một cậu trai đang nằm trong phòng ICU của bệnh viện, anh nói là anh ra tay rất nhẹ sao?”

(ICU: phòng chăm sóc đặc biệt)

“Tôi không biết tại sao cậu ta lại nằm ở đó, tóm lại tôi ra tay rất nhẹ.”

Vương Lân Sinh: “Lúc ấy ở đó có tổng tộng là mươi một cậu trai, bây giờ có ba cậu trai trong đó vẫn một mực chắc chắn rằng anh chính là người đánh trọng thương, còn bày cậu trai khác tôi tạm thời chưa liên lạc được, chúng tôi cần anh phối hợp điều tra thêm.”

Đang nói chuyện thì điện thoại của anh cảnh sát bên cạnh vang lên, anh ta đi qua một bên nghe, hai phút sau trở lại, nói nhỏ gì đó với Vương Lân Sinh, Vương Lân Sinh nhìn về phía Lý Chính, nói: “Đã liên lạc được với ba trong bảy cậu trai còn lại, không biết anh có tiện đi theo chúng tôi không?

Lý Chính gõ nhẹ mấy cái xuống bàn, vài giây sau, đẩy cái ghế đứng lên.

Người ở bên kia lúc nào cũng để ý đến động tĩnh bên này, Lâm Thái Thái bước nhanh đi tới, hỏi: “Nói chuyện xong chưa? Giải thích rõ rồi chứ?”

Vương Lân Sinh: “Lý tiên sinh còn phải đi một chuyến với chúng tôi.”

Thẩm Á Bình cũng bước tới, nói: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm hay không cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng.” Lý Chính Kiệt lạnh lùng nói.

Vương Lân Sinh nói với cậu ta: “Cậu cũng đi cùng chúng tôi.”

Lý Chính Kiệt nhún vai: “Không vấn đề gì.”

Mấy người đi về phía cửa, hai người cảnh sát một trái một phải kẹp lấy Lý Chính, cách cửa thủy tin chỉ có vài bướcLý Chính quay đầu, nhìn về phía sau, trong một khu vực nho nhỏ, đầy người đang đứng, cô bị che khuất, chỉ có thể nhìn thấy vài sợi tóc, cùng với góc áo màu xám. Anh quay lại, ánh mắt từ từ nhìn qua Lý Chính Kiệt, và nhận lại một ánh mắt đỏ au toàn thù hận.

Mấy người kia lên xe cảnh sát, những người trong nhà ăn cũng sẽ không ngồi chờ chết, Lâm Thái móc chìa khóa xe định đi, Thẩm Á Bình nhìn qua Trương Nghiên Khê và Cao An, Trương Nghiên Khê lập tức nói: “Mọi người mau đi đi, chúng tôi cũng đi đây.”

Thẩm Á Bình gật đầu.

Trương Nghiên Khê suy nghĩ, lại nói: “Tôi cũng có người quen bên cảnh sát, hay là chúng ta cùng đi, nói không chừng tôi có thể giúp đỡ được gì đó.”

Thẩm Á Bình nói: “Tạm thời không cần, trước tiên chúng tôi sẽ đi xem có tình huống thế nào.”

Mấy người nói xong, cầm ô lên đi ra cửa, đến khi bung ô ra thì mấy người thấy Chu Diễm cũng đi theo ra ngoài.

Chu Diễm không có ô, đứng ở hai bậc thang phía sau, đội mưa nói: “Tôi cũng muốn đi.”

Trương Nghiên Khê đi đến bên người cô, che ô lên đỉnh đầu cô, Thẩm Á Bình khóa cửa lại, nói: “Đi thôi.”

Mấy người ngược gió đi về phía xe, Trương Nghiên Khê che ô lên trước, thấm nước mưa, nói với cô bé bên cạnh: “Không có chuyện gì, em đừng lo lắng quá.”

Chu Diễm ‘Vâng’ một tiếng.

Lên xe của Lâm Thái, lần này Chu Diễm ngồi phía sau.

Cả người cô đều là nước mưa, xoa xoa khuôn mặt, không dựa vào thành ghế. Cần gạt nước trên kính chắn gió chuyển qua chuyển lại, tốc độ xe rất chậm, mưa che kín tầm mắt, chỉ có thể nhìn thấy chiếc xe cảnh sát không giống xe bình thường đi ở phía trước, tốc độ cũng như sên bò.

Chu Diễm nhớ đến tin tức vừa rồi xem trên tầng hai, người dẫn chương trình có nói, bão đến sẽ khiến mưa rơi suốt trong vòng một tuần, lần này bão về rất mạnh, các nơi cần làm tốt công tác chuẩn bị phòng chống bão lũ.

Cô nghĩ, cho dù bây giờ Lý Chính trở về thì cũng không thể mở thuyền được.

Còn chưa tháo hàng xuống nữa.

Trên đường đi xảy ra vài sự cố, chặn đường, phải gần một giờ mới có thể đến được.

Ba cậu thiếu niên lục tục đuổi tới, chỉ ra và xác nhận Lý Chính, nói: “Đúng là người này!”

“Đúng vậy, chính là người này, chính người này đã đánh Lưu Đào, đến nỗi cậu ấy phải vào viện!”

Vương Lân Sinh hỏi: “Tại sao các cậu lại đánh nhau với anh ta?”

Ba cậu thiếu niên nhìn về phía Lý Chính Kiệt.

Lý Chính Kiệt nói: “Nhìn không vừa mắt.”

“Không vừa mắt?” Vương Lân Sinh nghiêm túc nói: “Không vừa mắt thì sẽ đánh người à? Mười một người các cậu đối phó với một mình anh ta?”

“Chú không thấy khổ người của tên đó sao? Bây giờ bạn học của chúng tôi đang nằm trong phòng ICU, tên đó thì chẳng thiếu tay hay gãy chân, tóc cũng chẳng thiếu một sợi!” Lý Chính Kiệt nói với giọng thù hận.

Vương Lân Sinh nhíu mày, dò xét trên dưới, một lát sau, anh gọi đồng nghiệp tới tiếp tục hỏi, anh và người đồng nghiệp lúc trước đi vào phòng thẩm vấn.

Người trong phòng thẩm vấn vẫn ung dung ngồi trên ghế, nhìn thấy bọn họ đi vào thì nhàn nhạt nhìn qua.

Vương Lân Sinh đánh giá anh ta thêm một lần nữa.

Dáng người cao lớn, cắt đầu đinh, trên chiếc T-shirt cũ đều là nước bùn, đi đôi dép lên, da ngăm đen, ngũ quan cường tráng.

Hai người ngồi xuống, Vương Lân Sinh mở miệng: “Tên.”

“Lý Chính.”

“Tuổi.”

“32.”

“Quê quán?”

“Quảng Dương.”

Vương Lân Sinh dừng một chút, một lát sau, người bên cạnh nhắc nhở anh: “Này?”

Vương Lân Sinh hoàn hồn, hỏi một loạt vấn đề theo quy tắc, lại lặp lại vấn đề trong nhà hàng, Lý Chính vẫn trả lời như trước.

Vương Lân Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Chính miệng anh đã thừa nhận, trong khoảng thời gian từ tám giờ đến chín giờ tối ngày 13 tháng 7, tại bờ sông phía tây thị trấn Ngân Giang, đã phát sinh ẩu đả với bọn họ, khẩu cung hai bên đều giống nhau, còn đối với việc Lưu Đào bị thương nặng thi các anh lại không nói như nhau. Ý của anh là, những cậu trai kia đã đổ oan cho anh?”

Lý Chính nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

“Vì sao bọn họ lại đổ oan cho anh?”

Lý Chính không đáp.

“Rốt cuộc vì sao hai bên lại ẩu đả?”

Lý Chính vẫn không đáp.

Anh không thừa nhận, cũng không giải thích nhiều, thái độ không giống như một người bị oan nên có, càng giống như là mặc kệ,

Vương Lân Sinh suy nghĩ một lát: “Xế chiều hôm nay, cậu bé tên Lý Chính Kiệt đến đây cung cấp manh mối, nói rằng cậu ta đã tìm được kẻ tình nghi đã đả thương Lưu Đào, sau đó lại có hai cậu thiếu niên khác đên, khẩu cung giống như cậu bé... Nhưng bọn họ báo án cùng ngày giờ, có rất nhiều mâu thuẫn.”

“Anh là chú ruột của Lý Chính Kiệt, điều này có liên quan gì không?”

***

Lý Chính Kiệt vẫn còn là vị thành niên, Thẩm Á Bình là người giám hộ của cậu ta, đi tới bên cậu ta.

Chu Diễm ngồi chờ tin tức với Lâm Thái, nhưng mãi lại chẳng có tin gì mới. Lâm Thái lật di động, hàng mày luôn nhíu chặt, nhìn thấy cô bé bên cạnh vẫn bình thản ung dung thì hỏi: “Cô có vẻ rất nhàn nhỉ?”

Chu Diễm nói: “Lý Chính không đánh người nặng tay, người kia đổ oan cho anh, anh ấy nhất định sẽ không sao.”

Lâm Thái ‘Xì’ một tiếng, nhìn ra chỗ Lý Chính Kiệt, nói: “Không đánh mạnh cũng thành đánh mạnh, đổ oan cũng sẽ thành chứng cứ vô cùng xác thực, không có việc gì cũng sẽ biến thành có việc.”

Chu Diễm nhìn anh ta: “Cậu bé kia mới mười lăm tuổi mà thôi.”

“Mười lăm tuổi thì làm sao? Mười lăm tuổi không phải là đứa trẻ, cậu ta biết rõ mình đang làm gì.”

“... Vì sao?”

Nhìn Lâm Thái không giống như đang giải thích cho cô nghe: “VỪa rồi ở nhà hàng, tôi đi lấy thuốc cho Á Bình, trông thấy cô ấy gửi tin nhắn, bảo cậu ta ăn cơm tối ở nhà bạn rồi về, tôi còn thấy kỳ quái nữa. Ờ, tôi quên mất bây giờ đang nghĩ hè, thằng nhóc này cũng về, cô nói xem, trên đời này có chuyện trùng hợp thế sao? Hai người đến thị trấn Ngân Giang một chuyến lại có thể gặp thằng nhóc kia, còn có thể mắc bẫy của cậu ta.”

Chu Diễm không muốn nghe anh ta nói nhăng nói cuội, cô hỏi: “Bọn họ mâu thuẫn gia đình sao?”

Lâm Thái bật cười: “Lý Chính không nói gì với cô sao? Cũng phải, em họ xa, cần gì phải nói chữ.”

Chu Diễm mím môi, không nói gì nhìn anh ta.

Lâm Thái vắt chéo chân, cố ý đợi trong chốc lát, mới cười nói: “Cô biết được bao nhiêu về quá khứ của Lý Chính? Không phải cô cho rằng cậu ta là một người lái thuyền thật chứ? Ví dụ như trước kia cậu ta từng làm đầu bếp, từng ở Italy một năm, suýt nữa đăng ký kết hôn với Thẩm Á Bình, những chuyện này cô biết được bao nhiêu?

Chu Diễm bóp bóp nắm tay, trong lòng trầm xuống, tỉnh bơ cười nói: “Xem ra cái gì mà đổ oan cũng thành chứng cứ xác thực, đều là anh nói mò, còn có lòng dạ mà bà tám nữa.”

“Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không mắng người nữa.” Lâm Thái cười hì hì nói, lại vắt chân ngồi một lát mới nói: “Tôi cũng không bà tám lung tung.”

Chu Diễm không nói chuyện với anh ta.

Trong lúc chờ đợi mòn mỏi, điện thoại Chu Diễm vang lên hai lần, một tin nhắn một cuộc gọi, đều là của Tưởng BÁc Văn. Cô ngắt cuộc gọi, trong tin nhắn nói Tưởng Bác Văn đã đến Khánh Châu, hỏi cô đang ở đâu, Chu Diễm nhíu mày, không muốn để ý đến cậu ta, cửa bên trong mở ra, Vương Lân Sinh đi ra, Chu Diễm và Lâm Thái lập tức đi lên.

Vương Lân Sinh sửng sốt một chút: “Làm sao cô cũng đến đây?”

Chu Diễm không trả lời, Lâm Thái hỏi: “Cảnh sát Vương, Lý Chính thế nào rồi?”

Vương Lân Sinh: “Còn đang trong quá trình thẩm vấn.”

Lâm Thái nói: “Có gì mà phải hỏi chứ, đây chỉ là mâu thuẫn gia đình thôi, đóng cửa lại bảo nhau, bọn họ là chú cháu ruột đấy! Với sự hiểu biết của tôi về Lý Chính, cậu ta nhất định sẽ không nhiều lời, anh muốn hỏi gì thì hỏi tôi đây này, thằng nhóc Lý Chính Kiệt kia cũng có bệnh tâm lý, năm ngoái còn phải đi gặp bác sĩ tâm lý mà!”

Vương Lân Sinh nhíu mày: “Bây giờ tất cả chứng cớ đều bất lợi cho Lý Chính, lúc đó không có ai khác chứng kiến.”

“Tôi là người chứng kiến.”

***

Sắc trời đã tối, trời mưa to không ngớt.

Vương Lân Sinh rót chén nước, đặt tới trước mặt Chu Diễm.

Chu Diễm nói cảm ơn: “Lúc tôi đi bán quạt máy, đã cảm thấy cậu trai này rất kỳ quái, lúc trở về đã nhìn thấy một đám người đang đánh Lý Chính, lúc tôi đuổi tới thì đám người đó chạy mất.

“Cô cũng không nhìn thấy tình cảnh đánh nhau lúc đó, cho dù nhìn thấy, cũng không thể chứng minh thương tích của Lưu Đào không phải do Lý Chính tạo thành.”

“Lý Chính bị người ta đánh cả người đều là vết thương, trên đầu có bị đánh một đập, mười mấy người đánh một người, làm sao mười người không bị sao còn một người lại bị Lý Chính đánh đến nỗi phải vào phòng ICU?”

Vương Lân Sinh lắc đầu: “Những gì cô nói, bọn tôi đều đã nghĩ đến... Nhưng mấu chốt vấn đề, là lời khai của mấy cậu bé này đều giống nhau, Lý Chính cũng thừa nhận có vụ ẩu đả này, khẩu cung đều phù hợp.”

Vương Lân Sinh dừng một chút lại nói: “Cô có quan hệ thế nào với anh ta?”

Chu Diễm mấp máy miệng, một lát sau mới đáp: “Bởi vì có chút ngoài ý muốn, tôi quen với anh ấy được hai mấy ngày.”

“Ồ.”

Chu Diễm cầm chén nước, cúi đầu xuống không nói.

Vương Lân Sinh còn muốn nói gì đó, tiếng điện thoại vang lên, anh ta bắt máy nghe xong, sau khi cúp máy, anh ta nhìn Chu Diễm nói: “Bây giờ Lưu Đào đang trong phòng cấp cứu, tình hình chuyển biến xấu hơn.”

***

Lý Chính không biết bây giờ là mấy giờ rồi, chắc là trời đã tối, anh nhắm mắt lại một lát, nghe thấy tiếng mở cửa, có người đến.

“Thương tích của Lưu Đào chuyển biến xấu hơn, bây giờ đang chữa trị, có lẽ khó vượt qua đêm nay. Còn bốn cậu nhóc khác chúng tôi đang liên lạc, do ảnh hưởng của bão nên cần chút thời gian.”

Lý Chính mở mắt ra: “Ừ.”

Vương Lân Sinh nói: “Đêm nay anh không đi được, mấy người bạn cửa anh còn đang chờ bên ngoài, tôi sẽ bảo bọn họ về trước.”

“... Có mấy người?”

“Hai nữ một nam.”

Lý Chính trầm mặc một hồi, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Vương Lân Sinh nói: “Gần tám giờ.”

“Anh biết Chu Diễm sao?”

“Hả?” Vương Lân Sinh sửng sốt một chút: “À... Hơn mười ngày trước, có một buổi tối, cô ấy đến đồn công an xin giúp đỡ, lúc đó là tôi đón tiếp.”

Lý Chính nghĩ nghĩ, nói: “Cô ấy không cùng đường với hai người còn lại... Cô ấy lại không mang tiền, buổi tối cũng không có chỗ ở, phiền anh giúp một việc.”

***

Vương Lân Sinh đi ra, báo mấy người bên ngoài đi về trước, Lý Chính Kiệt chỉ vào Chu Diễm nói: “Anh định đưa người con gái của tên đó về sao?”

Thẩm Á Bình trầm mặt, lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, lúc đó mới nhìn Chu Diễm.

Chu Diễm nói: “Không làm phiền mọi người.”

Vương Lân Sinh cầm chìa khóa xe nói: “Tôi đưa cô về, tiện đường.”

Tiện đường sao? Chu Diễm nói: “Được.”

Sau khi ba người kia đi, Chu Diễm nói: “Không làm phiền anh, cảnh sát Vương, tôi tự về là được.”

“Đi đâu?”

“...Về nhà.”

Vương Lân Sinh nhìn cô: “Tôi tìm khách sạn cho cô, tạm thời ở đó trước.”

Chu Diễm nhíu nhíu mày.

Vương Lân Sinh nói: “Đừng hiểu lầm, là Lý Chính nói bão quá lớn, đêm nay ở trên thuyên sẽ nguy hiểm.”

Chu Diễm nói: “Không cần, đó là bến tàu, không có nguy hiểm.”

“Vẫn nên ở khách sạn thôi.”

“Thật sự không cần, tôi đi trước.”

Vương Lân Sinh ngăn cô lại: “Này, cô đi làm sao? Còn đang bão, cô cũng không có tiền gọi xe, để tôi đưa cô đi.”

Chu Diễm cũng không phải không biết nặng nhẹ mà tự đi gánh thêm việc, cô nói cảm ơn rồi đi theo Vương Lân Sinh.

Vương Lân Sinh tìm cho cô một cái ô, nhưng đi một đoạn đường ngắn ngủi, hai người vẫn bị dính mưa một chút. Vương Lân Sinh mở cần gạt nước, lục bản đồ, khởi động xe nói: “Tôi không quen đường, vừa tới Khánh Châu không bao lâu.”

Chu Diễm nói: “Bến tàu cách nơi này rất xa.”

“Cũng được, đi một giờ là đến.”

Mở đèn xe lên, chiếu rọi từng mảnh mưa bụi, cuồng phong tàn sát bừa bãi, không có ai trên đường, chỉ có ít xe đi qua.

Trong xe quá yên tĩnh, Vương Lân Sinh nói: “Lần đó gặp cô, tôi còn là cảnh sát gác đồn.”

“Ừ... Bây giờ anh thăng chức rồi sao?”

“Xem như thế đi. Khi là cảnh sát gác đồn chỉ nhìn thấy vài vụ nhỏ, bây giờ hoặc không có việc gì, hoặc là nhìn thấy chuyện lớn.”

Chu Diễm thuận miệng hỏi: “Anh làm cảnh sát bao lâu rồi?”

“Đúng hai năm.”

“Vậy anh thăng chức nhanh đấy.”

Vương Lân Sinh cười cười: “Không phải, là dựa vào quan hệ. Năm đó khi tốt nghiệp trường cảnh sát, cả người đầy chính khí, khinh thường loại việc này, muốn dùng thực lực, cuối cùng lại rơi vào đồn công an cách xa nhà vạn dặm.”

Người bên cạnh nhìn thẳng phá trước, giống như không nhe nữa, GPS chỉ quẹo phải, báo chỉ còn vài km, Vương Lân Sinh đánh tay lái, quãng đường còn lại chuyên tâm lái xe, lúc hơn mười giờ cũng tới nơi, trên bến tàu nhìn toàn là thuyền, anh hỏi: “Là cái nào?”

Chu Diễm chỉ về hướng đó, Vương Lân Sinh đi về chỗ đó, dừng xe lại, Chu Diễm cởi dây an toàn, nói: “Cảm ơn.”

Vương Lân Sinh thấy tay cô đặt lên cửa xe thì gọi một tiếng: “Chu Diễm.”

Chu Diễm quay đầu lại: “Hả?”

Vương Lân Sinh nói: “Cô nói gần đây mới quen Lý Chính...”

Anh do dự, nhíu nhíu mày.

Chu Diễm chờ anh tiếp tục.

“Hai năm trước khi tôi ở trường cảnh sát Quảng Dương, lúc đó tôi tìm một người thấy có việc, lúc đó ông ấy đi ra nước ngoài... Cô không biết Lý Chính sao? Hai năm trước, chuyện xảy ra cùng một ngày... Tôi biết rằng hai người biết nhau...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play