Trên thuyền, Chu Diễm ngắm nhìn phương xa.

Ngày đó, Nghiêm Phương Phương nói với cô: “Ôi, cái lời dạo đầu này mẹ em dùng đã hai năm rồi, sao còn chưa thay đổi chứ, còn đi qua 18 tỉnh nữa, rõ ràng là còn chưa đi qua cả bờ sông bên kia!”

Mà chỉ chớp mắt thôi, cô đã đứng trên sông Trường Giang rồi.

Chu Diễm có một cảm giác kỳ lạ, bầu trời cao như thế, sông núi xa xôi như thế, tất cả đều không bù được cảnh vật trên chiếc thuyền con.

Sinh sôi không ngừng, Trường Giang cuộn sóng vô tận. Đây là những sinh mệnh đang chảy, dù sông núi có to lớn thì cũng không thể nào bằng với lực lượng này.

“Đang suy nghĩ gì thế?” Lý Chính cúi đầu hỏi.

Chu Diễm nói: “Em đang nghĩ, nước là một thứ rất thần kỳ.”

“Thần kỳ?”

“Em nhớ lúc em học tiểu học, có một lần giáo viên dạy bọn em một đạo lý, nhỏ một giọt nước trên bàn, nước sẽ mau chóng bốc hơi, sau đó thầy nói tới một bể cả, trong bể cá có một chú cá vanfg, chú cá vàng này được bạn học trong lớp nuôi một học kỳ.”

“Đạo lý... tích tiểu thành đại sao?”

Chu Diễm lắc đầu: “Không phải điều này, ý là, một giọt nước chỉ khi thả vào trong biển rộng thì mới mãi không khô cạn, một người có năng lực mạnh nhất khi hòa hợp với tập thể.”

“Đây là đạo lý gì vậy, danh nhân nào nói?”

Chu Diễm nói: “Lôi Phong.”

Lý Chính: “...”

Lý Chính tiêu hóa trong vài giây, lồng ngự run lên, vòng quanh cô, đứng bên cạnh hỏi: “Em cảm thấy có lý sao?”

Chu Diễm nói: “Lời có lý truyền xuống, anh thấy không có đạo lý sao?”

“Danh ngôn chí lý...” Lý Chính nói: “Thí nghiệm này còn có một đạo lý khác.”

“Hả?” Chu Diễm hứng thú: “Cái gì?”

“Một giọt nước không thành khí hậu được, chỉ có hợp thành một vùng biển, mới có thể gây sóng gió, lật thuyền, nuốt người.”

“... Danh nhân nào nói cái này?”

Lý Chính bảo: “Anh nói.”

Chu Diễm: “...”

Lý Chính liếc cô một cái, cười như không cười: “Sao hả, trong lòng đang mắng cái gì?”

“... Không có.”

Lý Chính nghiêng người dựa vào bảng điều khiển, nhìn Chu Diễm nói: “Nhất định em đang nghĩ, đây là cái lời lẽ chí lý gì chứ.”

Chu Diễm không nói gì, xem như cam chịu.

Lý Chính nói: “Em biết vì sao câu nói của Lôi Phong lại chí lý không?”

“Vì sao?” Chu Diễm hỏi.

“Bởi vì ông ta là Lôi Phong, ông ta nổi tiếng, cho nên ông ta tùy tiện nói một hai câu thì đó chính là lời chí lý, tất cả lời nói chí lý khác cũng như vậy. Giống như kẻ có tiền cầm một thứ đồ đi trên đường, người người đều khen rất đẹp.”

Chu Diễm á khẩu không trả lời được.”

Lý Chính còn nói: “Thầy em chỉ dạy một nửa, thật ra còn có một đạo lý nữa.”

“Nước chảy đá mòn, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền.”

Lý Chính nhìn cô một cái, cười: “Suy một ra ba, giỏi lắm, không sai.”

Chu Diễm nói: “Những lời này rất gượng ép, không phù hợp với thí nghiệm.”

“Cho nên anh mới nói thầy em dạy điều bình thường, lãng phí bể nước cá vàng.”

Chu Diễm nói: “Vậy anh đi làm thầy giáo đi.”

“Anh không có chí hướng lớn như em.”

Chu Diễm cúi đầu.

Lý Chính nhìn cô, cười nói: “Sẽ nói thêm cho em những đạo lý lớn.”

Chu Diễm lại nhìn anh.

Lý Chính chỉ vào phía trước, xuyên qua khoang cửa thủy tinh, xuyên qua mặt nước chảy cuồn cuộn, đó là một thành phố trong thế giới khác, cách xa như vậy nhưng cô vẫn có thể trông thấy những tòa nhà cao tầng san sát nhau

“Em nhìn đi, đó là đất liền, người trên đó, đi bộ bằng chân, đi xe hai bánh, lái xe bốn bánh, sáng chín chiều năm, nửa đêm thì mục nát.”

Chu Diễm nhìn những tòa nhà cao tầng ở nơi xa, không biết có bao nhiêu tầng, nhưng lại cao không thể chạm tới, cao xuyên qua những tầng mây.

Lý Chính nói tiếp: “Mà chúng ta, xuôi ngược trên sông, một chiếc thuyền, một bát cơm, một đĩa thức ăn, làm bạn với sóng gió.”

“Cuộc sống trên đất liền muôn màu muôn vẻ, xa hoa trụy lạc, còn trên sông là một cuộc sống khác, như rập khuôn, nhạt nhẽo như nước, không biết khi nào sẽ bị một ngọn sóng lớn đánh cho không còn một mảnh.”

Chu Diễm kinh ngạc đến mức không nói lên lời.

Đạo lí này hơi dài, không thể lập tức tổng kết được, cô vẫn không thể hiểu được ý ngọc lời vàng.

Có lẽ đây là một hình thức của sinh mệnh, dài dằng dặc từ xa xửa, chắc là dài mấy thập niên, không thể khái quát trong vài câu ngắn ngủi.

Một lúc sau, cuối cùng Chu Diễm cũng lên tiếng: “Vậy còn anh, tại sao anh lại ở đây?”

Ở chỗ này, xuôi ngược trên sông, một chiếc thuyền, một bát cơm, một đĩa đồ ăn, làm bạn với sóng gió.

Thuyền trôi trên sông, trôi khá êm đềm, Lý Chính im lặng một lát, dường như đang tự hỏi.

“Sống, thì đâu cần có lý do.” Anh thuận miệng nói.

Hai ba con thuyền đi qua, có thuyền giống như của bọn họ, có nhiều người đứng bên ngoài, bên ngoài boong thuyền có người lớn trẻ nhỏ phơi quần áo.

Chỉ có thuyền của Lý Chính, từ trước đến nay chỉ có một mình anh.

Chu Diễm không nói tiếp mà lảng sang chuyện khác: “Anh bôi xong thuốc rồi hả?”

“Ừ.”

Chu Diễm quan sát anh: “Còn mặt thì sao?”

“Không cần.”

Chu Diễm bỏ dầu hoa hồng vào túi: “Em cất dầu về? Hay đặt ở chỗ này?”

“Cầm về đi.”

“Bây giờ anh lái thuyền à?”

“Ừ.”

Chu Diễm buộc lại cái túi to, chuẩn bị rời đi, vừa xoay người, cô lại quay đầu nói: “Đời người có ba việc khổ, chống thuyền rèn sắt xay đậu hũ, là ai nói?”

Lý Chính nhíu mày, đã hiểu được ý của cô.

Chu Diễm hỏi: “Đây là lời có lí sao?”

Lý Chính nở nụ cười: “Phải.”

Chu Diễm gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.

Lý Chính nhìn cô ra khỏi khoang, nghe tiếng bước chân đi xa, đầu ngón tay gõ bàn điều khiển, đứng một lát, mới xoay người cầm bánh lái, lẩm bẩm cười: “Cô bé con này!”

***

Bến tàu Hành Thông.

Mấy người Tưởng Bác Văn đã đợi mấy ngày, nhưng vẫn không nhận được tin tức về nhóm trộm cắp, tâm trạng tốt đẹp khi đi du lịch đã bị hết sạch, Vương Khiết lấy tay quạt quạt, nhíu mày: “Tớ không muốn ngây ngốc ở đây đâu, chả có ý nghĩa gì cả.”

Từ Dương: “Về nhà, về nhà ngay! Mẹ nó, sau này không bao giờ tới chỗ này nữa, cái thành phố du lịch rách nát!”

Vương Khiết hỏi Cao Quân: “Còn cậu thì sao, còn muốn chơi không?” Gọi một tiếng, cô ta vẫn không để ý, “Wey wey, nhìn gì thế!”

Vương Khiết nhìn qua theo ánh mắt của Cao Quân: “Các cậu nói xem đầu óc Tưởng Bác Văn có vấn đề hay không, sao cậu ta trò chuyện hăng say với người đóng thuyền thế?”

Từ Dương cười, nhìn qua Cao Quân, sâu xa nói: “Không trò chuyện thì sao biết được người đi đâu được.”

Người đóng thuyền bận rộn, mồ hôi ướt đẫm, nhận lấy đồ uống Tưởng Bác Văn đưa, mở nắp ra uống ực mấy ngụm, nói: “Cậu hỏi thuyền của Tiểu Lý hả?”

Tưởng Bác Văn: “Vâng, là thuyền của anh ta, anh ta đi đâu vậy ạ?”

“Để tôi nghĩ đã.” Người công nhân lại uống mấy ngụm, “A, hình như là đến Khánh Châu, đến đó rồi sẽ quay lại.”

“Khánh Châu?”

“Cách đây không xa, tôi tính xem, thuyền của cậu ta đi chậm, hôm trước lại bão, nhất định không đi được, có lẽ hai ngày nữa có thể đến.”

Tưởng Bác Văn nói lời cám ơn.

Vương Khiết thấy Tưởng Bác Văn quay lại, hỏi: “Aiz, cậu vừa nói gì với người ta vậy?”

“Không có gì.”

Từ Dương cười nhạo: “Còn chuyện gì nữa chứ, chẳng phải là hỏi xem cái thuyền kia đi đâu sao.”

“Thuyền gì?” Vương Khiết khó hiểu.

“Người đàn ông ở khách sạn kia, không phải cậu ta đi tìm người sửa thuyền của anh ta sao?”

Vương Khiết suy nghĩ, hừ một tiếng, không đáp lại.

Mấy người lại trở về, Cao Quân rớt lại phía sau, đi bên cạnh Tưởng Bác Văn: “Bọn họ nói không muốn đi nữa, muốn về.”

“Ừ.” Tưởng Bác Văn không yên lòng.

“Còn cậu?”

Tưởng Bác Văn nhíu mày, đột nhiên nói: “Cao Quân, có phải cậu biết chuyện gì xảy ra với nhà Chu Diễm không?”

Cao Quân sửng sốt: “Tớ... Tớ biết cái gì được chứ?”

Tưởng Bác Văn dừng bước, xoay người nhìn cô: “Cậu biết.”

Cao Quân né tránh: “Cậu nói linh tinh gì vậy.”

“… Chu Diễm rơi xuống sông, cậu thấy chết mà không cứu, vì cậu ngã bệnh nên tớ cũng không truy hỏi.”

Cao Quân không nhịn được: “Tớ không có! Tình hình lúc ấy…”

“Đủ rồi!” Tưởng Bác Văn không muốn nghe, “Cậu chỉ cần nói cho tớ biết rốt cuộc nhà Chu Diễm xảy ra chuyện gì!”

Cao Quân cúi đầu, trong ngực phập phồng, một lúc lâu mới nói: “Cha cậu ấy mất rồi.”

Tưởng Bác Văn sửng sốt: “Thầy Chu?”

Cao Quân châm chọc: “Chết chả vẻ vang gì, còn thầy gì chứ…”

“Cậu nói gì thế… Cậu có ý gì?”

Cao Quân không nhìn cậu ta: “Tớ không biết, tớ chỉ nghe cha tớ nói thế.”

Cao Quân cắn chặt răng, không muốn nói tiếp, Tưởng Bác Văn cũng không ép buộc, mất hồn mất vía đi theo hai người phía trước, đi được một lát thì đột nhiên cậu hỏi: “Có phải nhà cậu bây giờ đang ở Khánh Châu không?”

***

Lý Chính lái thuyền, Chu Diễm lau rửa nóc thuyền.

Đứng từ trên cao nhìn sông Trường Giang, lại là một phong cảnh khác hẳn, Chu Diễm lau mồ hôi, đứng thẳng nhìn nước sông ở phía xa, từ từ thở hổn hển, bất tri bất giác hát mấy câu, cười ngây ngô rồi lại cúi xuống, tiếp tục làm việc.

Chạng vạng, Chu Diễm đi tắm, nghe thấy Lý Chính hét to gọi người hỗ trợ.

Chu Diễm tắm nhanh hơn, thuyền cập bờ,

Vừa ra khỏi WC, đúng lúc đụng vào Lý Chính, Chu Diễm lùi về phía sau hai bước, Lý Chính kéo cô lại hỏi: “Vừa tắm à?”

“Vâng, nhanh như vậy đã tới bến tàu rồi sao?”

“Thế còn nhanh à? Cũng hơn nữa ngày rồi.” Lý Chính bỏ cô ra, “Đi thôi.”

Chu Diễm đi theo Lý Chính, vừa lên bến tàu, từ xa đã có một người chạy tới nhào vào trong lòng cô, la to: “Chị Bạch, chị Bạch, sao chị lại tới đây, em nghĩ là chị đi rồi cơ! Em nhớ chị muốn chết!”

Chu Diễm ôm Hân Hân, cười nói: “Chị cũng rất nhớ em.”

Cô nhóc sáu tuổi cũng khá nặng, Chu diễm bình thường nhìn Lý Chính ôm thoải mái, vào trong tay mình mới biết là không chịu nổi, cánh tay vừa run lên thì đã có người kéo cô bé trong ngực qua.

Lý Chính nâng Hân Hân lên, hỏi: “Ba cháu đâu?”

Hân Hân vui vẻ gọi: “Cao thêm chút nữa cao thêm chút nữa, cháu muốn lái máy bay.”

Lý Chính quăng cô bé lên cao hơn, Hân Hân vui vẻ hét chói tai.

“Được rồi, ba cháu đâu?”

“Ba cháu đến khách sạn đằng trước, bảo cháu đến đón hai người.”

Lý Chính đặt Hân Hân xuống đất, đi nhanh về phía trước, Hân Hân kéo tay Chu Diễm, sôi nổi đuổi theo.

Những lái thuyền ngồi ăn cơm trong khách sạn, TV trên tường đang chiếu chương trình dự báo thời tiết, mấy ngày tới sẽ có bão, mấy người lái thuyền oán giận: “Có để cho người ta sống không nữa đây.”

Chú Lưu chiếm được vị trí tốt vẫy tay: “Chỗ này!”

Lý Chính đi về phía ông.

Chú Lưu: “Chờ cậu hơn nửa ngày đấy, sao từ Hành Thông đến đây mà đi lâu vậy?”

Lý Chính: “Cửa kính trên thuyền bị vỡ, tìm người sửa chữa, nên chậm một ngày.”

“Chú đã bảo cháu sửa từ lâu rồi.”

Chu Diễm đi theo Hân Hân vào, gọi một tiếng: “Chú Lưu.”

“A!” Chú Lưu giật mình, “Sao cháu…”

Ông nhìn về phía Lý Chính, Lý Chính rút hai chiếc đũa, gắp miếng thịt bò bỏ vào miệng, hỏi: “Đủ đồ ăn chưa?”

“Còn thiếu hai món nữa.” Chú Lưu nhìn Lý Chính, lại nhìn Chu Diễm, một lúc sau mới nói, “Tiểu Bạch ngồi đi, cháu có muốn uống gì không?”

Chu Diễm: “Không cần đâu ạ.”

Chú Lưu gọi thêm cho mình và Lý Chính mỗi người một chai bia.

Lý Chính dùng đũa chọc hai chai bia, hỏi: “Tiểu Lí đâu?”

“Đi mua đồ với vợ cậu ta rồi.”

Trong đầu Chú Lưu đầy câu hỏi, ăn cũng không biết vị, ăn xong quay lại bến tàu, lúc chuyển hàng cho Lý Chính, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Sao con bé lại đi cùng cậu?”

Lý Chính: “Gặp được.”

“Gặp được?” Chú Lưu nhìn về phía mấy đứa nhóc đang chơi đùa với Chu Diễm, “Cũng khéo quá, ôi.”

“Vâng, vừa khéo.”

Bến tàu nhộn nhịp, Chu Diễm mang mấy đứa trẻ ngồi vào một góc, kể chuyện cổ tích chính mình nghĩ ra cho chúng, một bé trai kinh ngạc: “Hóa ra cô bé bán diêm bị bọn buôn người lừa gạt?”

Vẻ mặt Chu Diễm tự nhiên: “Các em biết đấy, cha mẹ các em bận rộn như vậy, không phải lúc nào cũng rảnh để nhìn các em, nên các em không thể chạy linh tinh, càng phải cảnh giác với người lạ, nếu bị bọn buôn người bắt cóc đi bán diêm, vậy thì phải làm sao?”

Nhân sinh quan của mấy đứa bé bị chấn động, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Bóng chiều ra nghiêng nghiêng, trên bến tàu vang lên tiếng đọc sách của bọn trẻ:

“Bầu trời tròn che lên biển rộng, mặt nước đen nâng chiếc thuyền cô độc.

Xa không nhìn thấy núi, bên cạnh chân trời chỉ có vài đụn mây.

Cũng chẳng nhìn thấy cây, trên mặt nước này chỉ có hải âu.

...

Vù vù, thôi tan một ngày mây mù, một ngày sầu.”

(Trích bài thơ “Qua Ấn Độ Dương” của Chu Vô Quân)

Mấy người lớn vừa nghe vừa cười, một người mượn bật lửa cho Lý Chính đốt thuốc: “Bài thơ gì thế, kì lạ vậy.”

“Ai biết.” Lý Chính hít một hơi, “Được rồi.”

Đối phương thu lại thuốc lá, cắn thuốc: “Cô bé đó vẫn là sinh viên hả? Có học vấn, kể chuyện cổ tích cũng ra hình dạng như vậy, dỗ con bé nhà tôi sững sờ.”

Lý Chính cười.

Người bên cạnh cũng nói theo: “Cô bé học đại học nào vậy, tới đây nghỉ hè à?”

Lý Chính hút thuốc không đáp.

“Là đứa trẻ trong nhà cậu à?”

“Là người phụ nữ của cậu à?”

“Mới bao nhiêu tuổi chứ.”

“Tốt nghiệp đại học chưa?”

Lý Chính nghe từng lời bên tai, híp mắt nhìn người bên đầu kia, hút hết nửa điếu thuốc mới nói: “Sau này sẽ làm giáo viên.”

“Giáo viên? Giáo viên giỏi!”

Lý Chính cười: “Dạy vớ vẩn, dạy hư học sinh.” Anh hô to: “Hân Hân, lại đây!”

Hân Hân vội vàng chạy tới, Lý Chính dặn dò cô nhóc hai câu.

Qua một lát, không thấy bóng dáng mặt trời đâu, Hân Hân kéo Chu Diễm chạy đi.

Chu Diễm còn tưởng cô nhóc muốn chạy đi đâu chơi, ai ngờ Hân Hân lại mang cô tới chỗ hồ nước,

Chu Diễm: “Em muốn bơi à?”

Hân Hân ngạc nhiên: “Chị Bạch, chị thông minh quá.”

Chu Diễm: “Không phải lại muốn dạy chị bơi đấy chứ?”

Hân Hân thán phục: “Sao chị biết thế! Chị biết xem bói à?”

Chu Diễm xoa đầu cô nhóc, buồn cười nói: “Tìm bể bơi đi, sẽ an toàn hơn.”

“Không cần, chỗ này có thể xuống nước được, nước nông lắm, ban ngày còn có các chú trông coi, có thể bơi miễn phí!”

Chu Diễm nghe hiểu ra đây là phúc lợi chính phủ cung cấp cho người dân.

“Vậy em bơi đi, chị sẽ ở cùng với em.”

“Em dạy chị bơi.”

Chu Diễm giải thích: “Em là trẻ con, mặc như vậy có thể bơi được, chị là người lớn, mặc vậy xuống sẽ rất khó coi.”

“Trời tối rồi, không có ai nhìn đâu! Chị xem bên kia cũng có mấy dì đang bơi với các bạn nhỏ.”

Chu Diễm vẫn lắc đầu, để cho Hân Hân bơi một mình.

Quả nhiên nước rất nông, Hân Hân vẫy tay với cô, Chu Diễm nói: “Em bơi một lát thôi.”

Hân Hân ngụp vào trong nước.

Hồ nước miễn phí, thời gian vẫn còn sớm, số lượng trai gái đến bơi lội không hề ít, đến bảy rưỡi, đám người dần dần rời đi, Chu Diễm mới từ từ xuống nước.

Hân Hân nổi lên mặt nước, giống như cá bơi đến trước mặt cô: “Chị Bạch, chị đừng sợ, chỉ cần không bơi ra giữa thì sẽ không chết đuối được đâu.”

“…” Chu Diễm nói, “Cám ơn em đã an ủi chị.”

Chu Diễm xuống nước, mực nước còn chưa đến ngực cô.

***

Cả người Lý Chính đầy mồ hôi, cởi áo T-shirt ra, thả tay xuống sông, rửa mặt, ngồi lên thùng hàng, lấy điếu thuốc ra hút.

Hút được một lát, chú Lưu từ xa gọi anh: “Sao bọn Hân Hân còn chưa về?”

“Còn sớm mà.”

“Ngày mai cậu chuyển xong hàng có đi luôn chưa?”

“Xem tình hình đã.”

“Ngày mai tôi còn hẹn với một ông bạn cũ, buổi tới mới đi được.”

“Uhm.” Lý Chính dập thuốc, đứng lên, “Chú về nghỉ đi, cháu đi đón họ.”

Tối nay không nhìn thấy trăng, Lý Chính đi theo đèn đường, từ từ tới hồ nước, từ xa đã nghe thấy tiếng trẻ con hét ầm lên.

“Chị ngốc quá, cánh tay cứ như vậy là được. Người sẽ nổi lên, chị yên tâm. Aiz, sao chị lại uống nước hồ thế, lúc bơi người ta tiểu vào đấy! —— Ơ này, sao chị còn uống nữa!”

“Chị Bạch, em phát điên với chị mất.”

Trong mũi Chu Diễm đều là nước, vung tay không nói ra lời, hai chân buông lỏng cố sức bước lên bờ, quyết định không bao giờ học bơi nữa, tay vừa chạm vào bãi cỏ, một đôi dép lê to xuất hiện trước mặt cô.

Chu Diễm ngẩng đầu lên.

“Hân Hân, tự bơi đi, để chú dạy.”

“Chú Lý tới rồi, em mặc kệ chị!” Hân Hân hoan hô, ngụp một hơi bơi rất xa, đi chơi với hai cậu bạn vừa mới quen.

Lý Chính ngồi xổm trên mặt đất, cười như không cười: “Có học nữa không?”

Chu Diễm ho mấy tiếng, nói bằng giọng mũi: “Không học đâu.”

Cô đi sang bên cạnh, Lý Chính đỡ cô lại.

Anh tháo dép lê ra, cởi áo, đi xuống nước, giữ chặt người muốn nhân cơ hội bò lên bờ, nói: “Tiền đồ! Lại đây!”

Chu Diễm bị kéo qua, nước cao tới ngực cô, Lý Chính nhấc chân của cô lên, Chu Diễm vỗ nước hai cái, lại uống vào một ngụm, “Lý Chính!”

“Lần trước dạy em như thế nào, nhanh như vậy đã quên rồi?” Lý Chính đặt tay Chu Diễm lên vai mình, “Coi anh như miếng gỗ nổi, đạp chân đi.”

Chu Diễm hít thở sâu, chỉ cảm thấy làn da dưới tay anh vừa dày vừa phỏng, cô đạp chân, được Lý Chính mang theo bơi về phía trước, không cẩn thận uống mấy ngụm nước thì Lý Chính lại kéo cô lên, ôm cô để cho cô nghỉ một lát, sau đó lại tiếp tục.

Chu Diễm không có thiên phú bơi lội, chân tay không chịu phối hợp, mất mội nửa sức lực mới có thể vịn Lý Chính bơi, anh thử buông cô ra: “Đúng rồi, thử bỏ tay ra xem sao?”

Tay Chu Diễm xiết chặt cánh tay anh.

Lý Chính rút tay ra: “Thử xem nào.”

Chu Diễm bỏ cả hai tay ra, cả người lại nhào xuống nước.

“Ầm” một tiếng, Lý Chính kéo cô lên.

Chu Diễm sặc nước: “Không được.”

“Vô dụng.”

Lý Chính ôm cô tựa vào bờ, toàn bộ sức nặng của Chu Diễm đều đồn hết lên người anh.

Gió đêm khẽ thổi, hương cỏ nhẹ nhàng, trên đầu không có trăng sáng, đèn đường cách đây hơi xa, bốn phía mờ tối, xa xa còn có tiếng người cười đùa ầm ĩ.

Chu Diễm tựa vào bờ, sau lưng là xi măng lạnh buốt, cô lau nước trên mặt, thở hổn hển, cúi đầu: “Lên thôi.”

Lý Chính chống tay vào bờ, vây cô vào trong lòng.

Tóc cô ướt sũng, búi tóc trên đầu đã lỏng lẻo, Lý Chính nắm dây buộc tóc, nhẹ nhàng kéo xuống, mái tóc aarm ướt rũ xuống bờ vai Chu Diễm như thác nước

Lý Chính vén tóc ra sau cho cô: “Trước đó đọc thơ gì vậy?”

“Cái gì?”

“Cái gì mà bầu trời tròn che lên biển rộng.”

“Thơ nhớ nhà.”

“Chẳng ra gì.”

Chu Diễm: “Cái này không giống thơ cổ.”

Lý Chính hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến

Chu Diễm: “Quần áo của anh không ở phía này.”

“Ừ, ở bên kia.”

“Vậy sang đó đi.”

Lý Chính im lặng, tay anh khẽ dịch chuyển sau cổ cô, hỏi: “Đi qua?”

“Ừ.”

“Em biết bơi sao?”

Chu Diễm: “Có thể đi một ít.”

“Ôi…” Lý Chính cười, cúi đầu hôn cô một cái: “Nên khen em sao?”

Chu Diễm quay đầu đi, hai tay không thể duỗi ra, chỉ có thể dùng sức kéo vạt áo T-shirt dưới nước

Lý Chính chen vào giữa hai chân cô, nâng mông cô lên, ôm lấy cô, kéo vào trong lòng mình, Chu Diễm thả áo ra, ôm lấy bờ vai anh.

Cô ngã ra phía sau, mái tóc đen rủ xuống đầy đất, Lý Chính giữ chặt cô, hôn lên

Mấy người lớn và trẻ nhỏ còn đang vui đùa ầm ĩ trong hồ, tiếng cười phiêu đãng trên mặt nước.

Buổi tối mùa hè là thời điểm thích hợp nhất để ngâm mình trong nước, tẩy đi nóng bức ban ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play