Một đứa khác nói: "Ăn khuya cái gì, đêm nay chúng ta không về hả?"
Đứa bạn nói: "Mấy giờ rồi, trở về Khánh Châu cũng không còn xe nữa."
"Tao đã nói với người nhà là tối nay sẽ về, bằng không ba mẹ sẽ làm thịt tao đó."
"Mày đần thế, bây giờ có xe đêm nay cũng không thể về đến nhà được, mày nghĩ nhà mày ở ngay sát vách hả!"
Áo đầu lâu cau mày: "Không sao, ngày mai đi, từ giờ tới lúc đó đến thẳng nhà tao!"
"Này, coi ra nhà mày cũng không tệ, là một quán ăn hảo hạng, bình thường chúng ta có thể ăn đến không dậy nổi!" Đứa từng trải có vết thương đau đến căng lên, "Mới vừa đánh một trận, bây giờ phải mau tránh khỏi hắn ta, ngộ nhỡ hắn báo cảnh sát thì sao? Ai da, tao nói này, mày cùng người đàn ông kia có thù hằn gì à? Nhìn hắn chắc cũng nhiều tuổi, có phải ở cũng chỗ với mày không?
"Mắc mớ gì đến mày."
"!@#$%$@, lợi dụng người ta xong giờ lại không liên quan đến tao rồi hả?"
Áo đầu lâu khoác cổ cậu ta, cười nói: "Được rồi, đi ăn khuya thôi, tao mời!"
Đi được mấy bước, có người đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vừa rồi mày đánh hắn một gậy, sẽ không đánh chết người ta chứ?"
"Chết càng tốt!" Cậu ta hừ lạnh.
**
Trên mặt sông tĩnh lặng.
Bóng đèn trong khoang thuyền, ban ngày mới vừa thay, đèn mới tinh vừa mới mở lên, trên vách đèn đã có mấy con côn trùng nhỏ đậu vào.
Lý Chính mở tủ quần áo ra, lấy hai hộp thuốc từ trong túi nylon.
Chu Diễm nhìn, nói: "Đây không phải là vết bầm tím sao... Em ra ngoài mua thuốc cho anh nhé?"
"Anh không bị thương nặng." Lý Chính xem sách hướng dẫn, "Vết thương của em không phải chỉ hai ngày đã khỏi rồi sao?"
"Không giống nhau, em bị thương ngoài da, còn anh nói không chừng đã bị đánh trọng thương rồi."
Lý Chính nở nụ cười: "Em nhìn thấy anh bị đánh?"
"...Không có."
"Vậy sao em biết anh bị trọng thương?"
"Trên mặt anh đều bị thương."
"Bọn họ mười mấy người, anh không tính là bị thương."
Chu Diễm không nhịn được hỏi: "Sao anh lại đánh nhau với đám người kia?"
Lý Chính nói: "Đánh mấy tên cướp."
"Đánh cướp?!"
Lý Chính đã lấy một hộp thuốc, còn dư lại ném vào tủ quần áo: "Một đám tiểu tử thối chưa mọc đủ lông đủ cánh."
Lý Chính đánh cướp...
Chu Diễm quan sát chiếc quần của anh oán thầm một tiếng, sau khi Lý Chính nói xong, mới bất đắc dĩ hơi nhíu mày.
Chu Diễm suy nghĩ một chút, "Em vẫn nên đi ra hiệu thuốc thôi."
Lý Chính quơ quơ hộp thuốc trên tay, "Dùng cái này đi."
"Dầu hoa hồng sẽ tốt hơn."
"Cái này cũng có thể lưu thông máu."
Chu Diễm đứng một lát, xoay người vào phòng vệ sinh.
Lý Chính nhìn toilet, ngồi xuống cạnh giường, lấy một hộp thuốc mỡ.
Quay đi chỗ khác, một mùi hương thoang thoảng lành lạnh bay ra.
Anh bóp vết thương, tùy ý lau vài cái trên người, động tác có phần mạnh bạo, chạm tới vết thương ở lưng, hơi đau, Lý Chính nhíu mày lại.
Dù sao cũng là mười mấy người đánh một mình anh, đối phương vẫn còn nhỏ tuổi, lại là nam giới, anh không xu nịnh bọn họ, nhưng bản thân cũng chịu không ít phát đánh.
Bóng đèn đột nhiên xoay một vòng, tủ treo quần áo cùng cái ghế đè lên nhau, trước mắt Lý Chính đều biến thành một màu đen, anh chống xuống ván giường hơi lung lay.
"Lý Chính!"
Chu Diễm chạy tới, trên tay cô bưng một chậu nước rửa mặt nóng hổi.
"Không sao." Tầm mắt Lý Chính đã bình thường trở lại.
Chu Diễm nhìn anh một lát, dùng chân kéo cái ghế tới, để chậu nước rửa mặt xuống, nhúng khăn vào nước vài cái, rồi vắt khô khăn lông đưa cho anh, cũng không nói gì.
Lý Chính dừng lại, đặt lọ thuốc mỡ xuống, cầm khăn lông lên. Hơi nóng bốc ra, anh xoa xoa vài giây mới lau mặt một chút.
"...Anh muốn em nhìn phía sau gáy một chút."
Lý Chính bôi hết mặt, ném khăn lông vào chậu nước, bọt nước tung tóe ra ngoài, bắn vào chân hai người.
Anh nói: "Em gấp khăn lại đi."
Cô lại vắt khăn, rồi gấp gọn chiếc khăn lại.
Lý Chính xoa nhẹ phía sau gáy, hơi nóng đã xâm nhập vào.
Chu Diễm nói: "Sau khi chườm nóng sẽ tốt hơn một chút, mặt của anh cũng nên xoa như vậy."
"Xoa gáy là được rồi."
"Mặt anh sẽ bị sưng."
"Không sao."
Lý Chính đắp khăn hơn một phút, liền bỏ cái khăn xuống. Chu Diễm nhận lấy, nhìn qua sắc xanh trên chiếc khăn lông, không thấy có màu khác.
Lý Chính lau giọt nước trên đùi, một lát sau, nói: "Nhìn phần gáy giúp anh."
Đầu anh cúi thấp xuống, Chu Diễm sửng sốt, đến gần một bước.
Mái tóc cắt cua rất ngắn, mới vừa chườm nóng qua, trên tóc còn có hơi nước.
Không nhìn rõ da đầu, Chu Diễm cúi người xuống, nhẹ nhàng đẩy tóc anh ra, một lát sau lại chuyển sang chỗ khác.
Tầm mắt Lý Chính rơi vào chân cô.
Giày sandal màu trắng hơi bẩn, đầu ngón chân cô dính vài vết bùn, móng tay mượt mà, dưới ánh đèn lộ ra màu trắng nhạt. Lý Chính nhớ tới cô đã từng đi đôi dép rách của anh.
Chỉ đi trong phòng tắm một lát.
Đỉnh đầu truyền tới tiếng nói, "Có một vết thương nhỏ."
Lý Chính hỏi: "Lớn không?"
"Giống vết trầy da."
"Ừ, nhìn rõ lắm à?"
"... Ngày mai đến bệnh viện xem một chút đi." Chu Diễm nói.
"Bệnh viện thì thôi." Lý Chính cầm chai thuốc mỡ, "Anh sẽ xoa cái này một chút, nhưng anh không xoa trên lưng được."
Lý Chính đi tắm trước.
Đánh nhau một trận, khắp người đều dính đầy bụi, áo Tshirt dính mồ hôi, trước tiên phải tắm rửa sạch sẽ. Anh qua loa đi vào, lúc đi ra, chỉ mặc một cái quần, thân trên để trần.
Cửa sổ thủy tinh bị vỡ, gió đêm thổi bay vài sợi tóc Chu Diễm.
Cô ngồi bên giường, cúi đầu xem quyển sách hướng dẫn màu trắng.
"Xem gì thế?"
"Cách có thể lưu thông vết bầm...." Chu Diễm ngẩng đầu, dừng lại một giây, đứng dậy nhường chỗ cho anh.
Lý Chính ngồi xuống, quay lưng lộ ra.
Làn da sạm, trên đó bị bầm tím không ít.
Bờ vai của anh rộng lớn chắn toàn bộ tầm mắt người đằng sau, ngồi thẳng thì bắt thịt sau lưng khẽ động, phần tóc gáy của nước nhỏ xuống, từ da dừng lại ở phần hông.
Chu Diễm ngồi vào chỗ cũ, lấy ít thuốc mỡ lên tay, vừa chạm vào, rõ ràng cảm giác bắp thịt của anh cứng đờ. Chu Diễm tạm dừng lại, nói: "Anh không lau tóc sao?"
Cách nhau một bức tường, nơi ánh trăng chiếu xuống, người kia đang nằm thẳng trên giường, hai mắt nhằm nghiền, yên lặng.
Chu Diễm cắn cắn môi, chậm rãi tới gần, lại gọi một tiếng: "Lý Chính à?"
Người trên giường không hề có phản ứng.
Chu Diễm khẽ vươn tay ra, cánh tay đưa xuống, cô hơi dùng sức đưa ngón trỏ tới mũi anh.
Giây kế tiếp, trên tay cô trở nên căng thẳng.
Người trên giường mở mắt ra, dưới ánh trăng, ánh mắt trấn tĩnh.
Chu Diễm ngẩn ra.
Lý Chính nắm lấy tay cô, ngồi dậy, nhìn chăm chăm cô một lát, rồi vỗ hai cái lên thành giường.
Chu Diễm rút tay lại, thả lỏng người. Lý Chính đợi một lát, dứt khoát giữ lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo lại, ôm lấy cô.
Không có chút sức nặng nào, anh ôm cô từ phía sau.
Chu Diễm cúi đầu, ngồi trên giường.
Lý Chính tựa đầu cô hỏi: "Lo cho anh sao?"
Chu Diễm không nói gì.
"Sợ anh không thở nữa? Còn dùng tay để kiểm tra..." Lý Chính xoa nhẹ đầu ngón tay cô.
Sau một hồi lâu, Chu Diễm mở miệng: "... Vừa rồi anh đang ngủ?"
"Không."
"... Sao anh không nói gì chứ?"
"Không để ý tới em."
Chu Diễm định rút tay ra, Lý Chính lại đè tay cô trên giường.
Ánh trăng sáng lay lắt, rõ ràng mấy tiếng trước trời còn đang mưa, bây giờ bầu trời đêm lại trở nên thoáng đãng.
Chu Diễm cảm thấy buồn ngủ, "Vậy ngày mai, em sẽ mua dầu hoa hồng cho anh."
"..."
Lồng ngực Lý Chính run lên.
Một lát sau, Lý Chính nói: "Sàn nhà ngày mai có thể làm xong."
"... Ừ."
"Chú Lão Lưu đang chờ chúng ta ở bến tàu tiếp theo."
"Ông ấy không để ý thời gian hả?"
"Hàng của ông ấy vận chuyển xong rồi, hai ngày nữa sẽ trở về địa điểm xuất phát."
"Còn anh thì sao?"
"Anh không về."
Lý Chính cúi đầu, chóp mũi thổi mạnh vào tai Chu Diễm, Chu Diễm né tránh, Lý Chính nhìn, ôm chặt eo của cô.
Lý Chính nhỏ giọng hỏi: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Chu Diễm không lên tiếng, giày sandal tuột xuống đất, cô dịch người về phía trước, định với lấy đôi giày, trên tay Lý Chính lại căng thẳng, hỏi tiếp: "Bao nhiêu tuổi, hử?"
"... 20."
Lý Chính vén tóc ra sau tai cô, "Anh lớn hơn em một giáp."
Chu Diễm vẫn cúi đầu, cố gắng nhìn về phía đôi giày dưới đất.
Một lát sau.
"Chu Diễm."
"Hả?"
Lý Chính đỡ cằm cô, ôm mặt cô quay lại, hôn lên môi của cô.
Tác giả có lời muốn nói: Lại đến thời gian nghỉ ngơi rồi..., chính xác, ngày mai là ngày nghỉ, không sáng tác nữa, hẹn mọi người thứ sáu gặp lại, vui hay không vui đây! (╯3╰)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT