Lí Xu đứng lên, nhưng Hứa Diệc Dương lại không có động tĩnh gì, Nhất Hạnh nhìn anh: “Còn phải chờ lâu, hai người về đi.”
Lúc đó Hứa Diệc Dương mới đi vài bước về phía Nhất Hạnh, “Lần sau chú ý hơn.” Nói xong đi ra ngoài với Lí Xu.
Ba mẹ Nhất Hạnh không lâu sau thì đến, nhận được điện thoại từ bệnh viện, không biết xảy ra chuyện gì nên gấp gáp chạy tới, đến nơi mới biết chỉ là hơi ngộ độc thức ăn mới an tâm.
Dịch truyền chỉ còn lại một ít, mọi chuyện đã không còn gì đáng ngại, ngaycả ba của Nhất Hạnh cũng bị cô giục đi về, ở lại với Nhất Hạnh chỉ cònmẹ cô, may mắn là chỉ còn ít nên túi dịch truyền cuối cùng cũng sắpđược dời đi.
Nhưng không ngờ Lâm Tử Diễn lại tới, vừa vào cửa tiếng trách mắng đã ập tới, “Em lại ăn cái gì?” Nói xong đột nhiên quay đầu, thanh âm nhỏ nhẹ,“Dì.”
Bà Tống cười cười: “Dì đi ra ngoài một chút.”
“Gọi di động cho em cũng không có người bắt máy.” Túi của cô Lí Xu cầm, lúc truyền dịch cũng không chú ý đến điện thoại cho nên không biết anh gọi đến.
“Em không chú ý, túi ở bên kia.” Vươn tay phải ra khỏi chăn, chỉ chỉ, bởivì phải ấn mạnh để tiêm truyền dịch cho nên toàn bộ mu bàn tay phải đều thâm tím.
Anh hít mạnh một hơi, nếu không phải gặp Dư Thâm Tĩnh, anh cũng không biết cô đang ở bệnh viện, tròng lòng không phải không giận, bạn gái bịbệnh, anh lại là người cuối cùng biết, cho nên vừa vào cửa khẩu khí hơi nóng nảy, thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, mới giãn chân mày, lấy chăn phủ têntay phải của cô, “Em ăn cái gì?”
“Cua.”
“Cua là cái có thể ăn nhiều sao, bụng yếu còn tham ăn.”
“Vấn đề không phải là con cua, là do em uống trà… Ăn cua không thể uống, em không biết.”
“Ngốc, thưởng thức cũng không biết.”
Những chi tiết nhỏ về thưởng thức như vậy có mấy người biết, chẳng qua côkhông may mắn, cho nên mới trúng độc, cô đã bị như vậy, anh không an ủi thì thôi, còn ra vẻ dạy dỗ cô, đã biết anh thần thông quảng đại, cáigì cũng biết, ăn một lần sợ tới già, lần sau tránh là được rồi, nói línhí, “Vậy anh biết à?… Em chỉ biết ăn cua thì không thể ăn quả hồng.”
Anh hơi khựng lại, “Ờ… anh cũng không biết, hiện tại đã biết.”
Cô tức hộc máu, không thèm để ý tới anh, chờ mẹ cô vào sẽ tìm cách đuổianh đi, anh lại vươn tay chạm vào cô, xem xét kỹ mặt cô, “Chao ôi, gầyquá, sau này phải tẩm bổ.” Mặt anh cũng càng lúc càng tới gần, cô hoảng hốt: “Mẹ, mẹ ơi.”
“Sao vậy?” Bà Tống từ bên ngoài đi vào.
Thần sắc Lâm Tử Diễn rất thản nhiên, “Dì, truyền dịch xong rồi, vậy để con đưa hai người về.”
Rút kim tiêm, lấy thuốc rồi lên xe của anh về nhà, bà Tống cân nhắc thờigian Lâm Tử Diễn đến bệnh viện, chắc là còn chưa ăn cơm chiều, cho nênlúc xuống xe thì nhân tiện nói: “Tử Diễn, lên ăn cơm chiều rồi hãy về.”
Anh cũng không từ chối, thấy cả người cô tiều tụy, vội giúp cô đi lên lầu. Cơm chiều đã làm xong, chỉ còn chờ mọi người trở về ăn, lần đầu tiênNhất Hạnh hiểu rõ cái gì gọi là đói đến nỗi ngực dán vào lưng, bụng đãlép xẹp từ lâu, vất vả lắm mới có đồ ăn ngon trước mặt, tuy rằng bụngcòn hơi khó chịu, nhưng đói bụng cũng đâu dễ chịu là bao.
Bỗng nhiên có một chén cháo trắng đẩy đến trước mắt, ánh mắt người nào đó đầy vẻ trách móc: “Em ăn cháo.”
Cô không thắng được ánh mắt của anh, lại không thể có được ánh mắt hunghăng oán hận trong tivi hay tiểu thuyết, đành phải cúi đầu chịu thua,uất ức là uống nước cháo nhạt nhẽo.
Uống xong rồi trong lòng vẫn buồn bả rầu rĩ, đơn giản là vì ánh mắt vàgiọng điệu của anh đều cảm thấy có vẻ rất khó chịu. Uống xong cháo côlên phòng ngủ nghỉ ngơi, cách cách cửa phòng còn có thể nghe thấy thanh âm nói chuyện ngoài không khách, cũng không biết mọi người nói chuyệnbao lâu, cô đã nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, cửa phòng bị mở ra, khẽmở mắt nhìn, là anh đang hơi cúi người xuống, “Anh đi đây.”
Cô vẫn còn buồn ngủ, “Ừ” một tiếng, trong lúc mông lung lại như nghe thấy anh nói: “Lần sau anh mang em đi ăn tôm hùm.” Giọng nói nhẹ nhàng nghe không giống như là anh, cô còn tưởng mình nằm mơ, lại “Ừ” đại mộttiếng.
Vài ngày sau anh lại gọi điện thoại hỏi cô: “Bụng em tốt hơn chưa? Hôm nay mang em đi ăn cơm.” Cô cũng không nhớ có thật hôm đó anh nói dẫn cô đi ăn tôm hùm hay không.
Mãi đến lúc vào nhà hàng, nhìn món ăn trên thực đơn, cô mới ngạc nhiên lại vui vẻ mà hỏi: “Ồ, anh dẫn em đi ăn tôm hùm à.”
Anh lại hỏi lại: “Không phải anh đã nói với em rồi sao, em quên à?”
Cô lắc đầu, thật sự là đã quên cũng không giám nói, gần đây anh càng ngày càng hung dữ, cô tự biết mình không nên đụng tới anh, vẫn tốt nhấtngậm miệng lại.
Lúc gọi món cô không gọi vị tôm có vị chua, mấy ngày nay ở nhà cô toàn ăn món nhạt, mỗi bữa cơm không phải ăn cháo thì là húp canh nhạt, khiếncô giống như dân chạy nạn, hôm nay có cơ hội tốt, phải ăn no một bữa.Nhưng anh lại không cho, nói là ăn nhạt thôi, cay quá sẽ kích thíchtràng vị, cô cũng đành nghe theo, cuối cùng gọi những món tôm không cóvị quá cay, gọi một tô, màu đỏ rực, thơm ngào ngạt, bên trên còn phủmột lớp rau thơm tươi ngon, quả thật là hương sắc hoàn hảo. Lúc món ănđược bưng lên, cô vui vẻ nhìn anh cười, cầm đũa đưa cho anh, “Khôngsao, không sao, bụng em đã được điều dưỡng tốt.”
Vị của tôm cay ngọt, cô cũng thích đồ ngọt, huống hồ vị chua ở đây cònkém xa ở vùng Tứ Xuyên Hồ Nam, bốn năm đại hóc, thường đường được Đỗ Ydạy dỗ, cho nên vị tôm chua hôm nay, cũng chỉ xem là rất nhỏ, không có gì đáng kể. Nhưng mà một nửa tôm còn chưa tiêu diệt hết, cô đã nocăng, buông đũa, tựa lưng vào ghế ngồi, hạ mệnh lệnh: “Lâm Tử Diễn, còn lại đều là của anh, anh phụ trách tiêu diệt toàn bộ.”
Anh uống miếng nước, “Anh ăn tới hỏng hóc thì làm sao, sau này ai nuôiem?” Bỏ ly nước xuống lại thay đổi cách nói: “Cũng được, anh ăn nhiềumới khỏe, có thể kiếm được nhiều tiền nuôi em.”
Môi của cô bị vị cay làm cho đỏ hồng, hai sườn má cũng hồng hồng, khi nóichuyện với anh sóng mắt khẽ chuyển, nhìn trong suốt như ngọc, chống tay đỡ lấy cằm, nghiêng đầu tựa vào bàn, ánh mắt hơi cụp xuống, dáng vẻnhìn thật dịu dàng tươi trẻ.
Tâm tình tốt đến không tả nổi, cô trêu ghẹo với anh, “Lâm Tử Diễn, thật ra em rất dễ nuôi, anh xem, em không mê hàng hiệu, ăn cũng ít, nhưng mà…” Lại khẽ đảo mắt, “Nhưng mà em cũng không cần anh nuôi, em tự nuôi bảnthân, em là người phụ nữ hiện đại độc lập.”
“À, em rất lợi hại, vậy đổi thành em nuôi anh?”
“Không được, anh ăn ngon, mặc đẹp, em không nuôi nổi anh, dù em có bán cảmình cũng chỉ có thể nuôi anh vài này, hơn nữa một người đàn ông nhưanh, sao lại để cho em nuôi, để cho phụ nữ nuôi chỉ có thể là…
Đột nhiên hít một hơi, ba chữ “tiểu bạch kiểm” thoáng chộc bị nuốtlại bào bụng, may mà cô nhanh miệng, nói nhỏ đi, anh cũng không chú ý,nếu thật sự bị anh nghe được, cũng không biết sẽ có sắc mặt gì, lầntrước nói anh giống mèo anh đã điên lên, lần này nói anh giống tiểubạch kiểm, thật sự cô không dám tưởng tượng ra, chỉ sợ anh nghe được sẽ đánh cho cô một trận, vì vậy vội lảng sang chủ đề khác.
Nhất Hạnh đã sớm ăn không nổi, Lâm Tử Diễn cũng chỉ vừa ăn vừa nói mộtchút, rốt cũng không ăn hết, ngồi nghỉ ngơi một lúc lâu mới tính tiền,đi ra bãi đỗ xe, hai người vừa đi bên lề đường vừa cò kè mặc cả.
“Hôm nay anh mời em, lần sau em cũng phải mời anh ăn cơm.”
“Anh là đại gia, em bần cùng, không có tiền, vậy, mời anh ăn bánh bao được không.”
“Không được, anh không muốn ăn.”
“Vậy anh muốn ăn cái gì.”
“Thôi đi, nếu vậy lần sau em nấu cơm cho anh ăn.”
“Nấu cháo cho anh húp được không.”
“A, Tống Nhất Hạnh, càng ngày càng lớn gan, không được, có khi nào anh lại chịu lỗ vốn chứ!”
“A… Anh làm gì…” Hai người đang ở chỗ tối trong bãi đỗ xe, Lâm Tử Diễn đưa tay tóm lấy cô, cắn lên môi cô như trừng phạt.
…….
Hôn xong rồi còn khiêu khích, “Chà, có vị cay cay ngọt ngọt, vị tôm hùm hôm nay rất ngon.”
Nhất Hạnh đẩy anh ra, trừng mắt. Người nào đó hiển nhiên là chưa cảm thấythõa mãn, từ môi lướt xuống dưới, lại chuyển hướng về phía vành tai,lưu luyến về phía gáy của cô, càng hôn càng không ổn, hơi thở hai người càng nặng nề, anh đành phải ngừng lại, kéo cô đi về phía xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT