Ngày bà nội Lâm Tử Diễn trở về, là một ngày tháng một, nhiệt độ xuống thấp, chuyến bay đáp xuống vào buổi chiều, người lái xe nhà họ Lâm đưa bà nội Lâm Tử Diễn trở về nhà cũng đúng vào giờ cơm chiều. Lúc Nhất Hạnh tan tầm thì nhận được điện thoại của Lâm Tử Diễn, nói cô ở công ty chờ anh, anh có chút chuyện chưa làm xong, nên đến trễ một chút. Từ sau khi nói đến việc đính hôn, dường như ngày nào Lâm Tử Diễn cũng gọi điện, Lí Xu còn cười Nhất Hạnh, nói là không bằng gắn thêm một cái thiết bị định vị qua vệ tinh cho rồi, đi đến chân trời góc biển cũng trốn không thoát.

Bởi vì nhiệt độ bên ngoài khá thấp, cho nên cô ngồi nán lại trong văn phòng, khoảng hơn 10 phút thì anh gọi điện thoại đến, “Em ở đâu?”

“Em ở văn phòng.”

“Nhanh xuống đây.” Cúp máy, cầm lấy túi liền chạy xuống lầu.

Từ xa thấy cô chạy ra cổng công ty, anh mở cửa xe ra, không khí lạnh thừa cơ tràn vào bên trong xe, hơi ấm từ máy sưởi và không khí lạnh trộn lẫn, giọng nói nhẹ nhàng của cô cũng theo đó mà truyền đến, “Đi thôi.”

Lúc lái xe đi khỏi bãi đỗ, anh cứ nhìn chằm chằm phía Nhất Hạnh khiến cô ngạc nhiên, “Anh nhìn cái gì?”

Anh không đáp mà cười, tầm mắt rơi xuống trên hai tay cô, tay của cô đặt ở trên đùi, bởi vì lạnh, cho nên đông cứng đến mức hơi trắng bệch, ngay trên ngón át út nổi bật một chiếc nhẫn lấp lánh.

Ra khỏi bãi đỗ, anh vươn tay phải nắm lấy bàn tay trái đang nắm lại của cô, kéo về phía bên môi mình, khẽ mỉm cười.

“Anh muốn làm gì?” Nhất Hạnh thử giựt tay trái về, nhưng cô càng giựt lại thì anh càng kéo mạnh lại, ngón tay cô gần như muốn chạm vào khóe môi anh, có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở của anh. Mà anh lại đang một tay trái lái xe, một tay phải thì kéo co cùng cô, hai mắt nhìn thẳng phía trước, làm ra vẻ chuyên tâm láo xe.

Cô không chống lại được sức của anh, đành tùy ý cho anh kéo lại, liếc mắt nhìn anh một cái, cô cố ý nghiêng đầu, làm bộ đang ngắm cảnh đường phố. Cây cối ven đường đều trơ trụi, đập vào mắt một vẻ hiu quạnh, vốn không có gì đáng để nhìn, nhưng còn tốt hơn nhìn thần sắc đắc ý của anh.

“Cây trụi lủi nhìn đẹp lắm à?”

Nhất Hạnh không thèm quay đầu, tức giận nói: “Đẹp hơn anh.”

Anh làm ra vẻ bị đả kích nói: “Ôi, khó trách em không chịu liếc nhìn anh một cái, hóa ra là thích xem cây.” Lúc ngừng lại khi gặp đèn đỏ, anh lại nói, “Hôm nào nhất định anh phải nói chuyện với Tiểu Ngũ…” … “Nhất Hạnh, chặt hết toàn bộ cây ở đây em thấy thế nào?”

Chả khác nào ông nói gà bà nói vịt, cô cau mày, quyết định không quan tâm vấn đề của anh, hỏi: “Tiểu Ngũ là ai?”

Anh nhả thắng, tăng tốc, nói: “Thanh Phong Hòa Húc.”

Nhất Hạnh lắc đầu, anh lại nói: “Là đổng sự trưởng của Giang thị, không phải bọn em làm quảng cáo cho họ sao, không nhớ à?”

Hóa ra là Giang thị đã ký hợp đồng quảng cáo, hóa ra người trẻ tuổi xuất hiện hở tiệc rượu hôm đó là Tiểu Ngũ mà anh nhắc tới, lại hỏi tiếp: “Hai người quen thân?”

Anh nhướn mày, “Anh và tiểu Ngũ, không phân biệt là anh hay tôi, chà, nói thế nào nhỉ, là cùng lên núi, cùng nhau xuống tìm hương hoa…” Nói được một nữa đột nhiên không nói thêm, thần sắc xấu hổ dâng lên.

Lòng Nhất Hạnh bỗng trầm xuống, bởi vì cô biết những lời tiếp theo của anh sẽ là gì, trước kia không ở bên cạnh nhau, cho nên cô không để ý chuyện Lâm Tử Diễn ở bên cạnh những cô gái khác, chỉ luôn nghĩ một người diện mạo ưu tú như anh, nhất định không thiếu oanh yến bên cạnh, tựa như mưa gió vây quanh, ứng phó cũng không hết. Nên nghe thấy câu nói nửa chừng kia của anh, trong lòng dâng lên nhiều khúc mắc, khiến cho cô trầm mặc.

Anh thấy cô không nói lời nào, chỉ tựa đầu vào cửa kính xe, mắt cũng cụp xuống, đành phải thay đổi giọng điệu dỗ dành cô: “Nhất Hạnh, hiện tại anh là người chồng mẫu mực, thật mà, anh giữ thân như ngọc, bên ngoài không có cô gái khác, thật mà, anh chỉ có em…” Nói xong cô vẫn chỉ cười yếu ớt, không nói lời nào, anh lập tức lấy di động đưa cho cô, “Nhất Hạnh, anh thật sự trong sạch, không thì em kiểm tra di động của anh, đảm bảo không có số điện thoại của cô nào.”

Thật ra cô không có ý mà anh nghĩ, chỉ đưa trả di động lại cho anh: “Không cần.”

Anh nóng nảy nói: “Không được, em xem đi, sao em lại không tin anh vậy.”

Cô không còn cách nào khác, đành phải làm bộ mở điện thoại nhìn một chút, màn hình điện thoại trượt xuống, một danh sách tên dài lướt qua, cô đột nhiên ngừng lại: “Ừ, không có, ngay cả của em cũng không có.”

Lúc này anh lại cười, nhận lại di động, ngón tay chỉ chỉ vào màn hình: “Này, không phải số của em sao?”

Nhất Hạnh nhìn thoáng qua, đúng là số điện thoại của cô, nhưng mà lại được đi kèm với cái tên “Ếch con”, cô không biết nên tức giận hay nên cười: “Vì sao để tên em là ếch con?”

Anh càng cười lớn: “Theo trí nhớ, em không gọi là ếch con thì gọi là gì?”

Quả thực là tư duy của người sao hỏa, vì sao nhất định kêu cô là ếch con, cô giống ếch chỗ nào, vả lại cô cũng thấy mình chả liên quan gì tới cái tên ếch con cả.

“Phải không đó, Lâm Tử Diễn, vậy anh là gì?”

“Anh à…” Anh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, “Em là ếch con, đương nhiên anh là hoàng tử ếch.”

Hoàng tử ếch, nghe xong Nhất Hạnh muốn nổi giận, “Hừ, anh là con cóc thì có!”

Anh không hề để ý: “Ừ, cóc, cóc cũng được, không phải người ta thường nói ếch xứng cóc sao, nói vậy cái gì hai chúng ta cũng xứng, có phải không?”

Dọc theo đường đi cứ đấu võ mồm với anh, ngay cả lúc xe vào khu nhà họ Lâm lúc nào cô cũng không biết, Lâm Tử Diễn đem xe đi vào gara, còn chưa chịu xuống xe, tay phải vươn tới, thừa cơ hôn cô một cái, “Xuống xe, bà xã.”

Nhất Hạnh trừng anh, “Ai là bà xã của anh.” Quả thật là càng ngày càng vô lại, càng lúc càng lưu manh.

Ra khỏi gara, đi đọc theo một con đường đá cuội nhỏ là tới gian nhà chính, đó là một biệt thự ba tầng có hoa viên, theo lối kiến trúc phảng chất Âu châu, mái ngói màu đỏ nâu, khung cửa sổ màu đen, rèm cửa là vải thêu hoa trắng, cửa biệt thự mang màu hồng vỏ ốc biển, đặt mình giữa chốn này, cảm thấy quý phái xoa hoa, lại không mất đi sự thanh nhã. Mới vừa rồi cô ngồi ở trong xe không nhìn kỹ, cách một khoảng sau khung cửa sắt biệt thự có hai con đường, dọc theo đó dẫn tới hai vườn hoa, nhưng bởi vì đang là mùa đông, chỉ có vài cây tùng rủ lá, thấp thoáng hoa thương lan và vài cánh hoa sơn trà. Nhất Hạnh đi theo phía sau Lâm Tử Diễn, đứng ở cửa biệt thự là một người phụ nữ chừng năm mươi mấy tuổi, thấy Lâm Tử Diễn thì rất quy củ gọi một tiếng, “Thiếu gia.” Nhìn thấy Nhất Hạnh, cũng giữ nguyên tư thế mà gọi: “Thiếu phu nhân.”

Nhất Hạnh thấy người phụ nữ hơi nghiêng người, tư thế đó khiến cô giật mình, cô từng thấy hình ảnh như vậy trên tivi, một tiếng “Thiếu phu nhân” vừa truyền đến, khiến cô không biết phản ứng ra sao, đành nhìn về hướng Lâm Tử Diễn đang nhìn lại.

Anh bước vài bước trở về, đứng ở bên cạnh cô, vui đùa nói: “Dì Ngô, dì đừng dọa cô ấy, cô ấy rất nhát gan.”

Thật khiến người ta xấu hổ, nhưng người được gọi là dì Ngô lại cười thành tiếng: “Con ba hoa quá.” Lại nhìn Nhất Hạnh nói: “Là Nhất Hạnh phải không, nghe phu nhân nói qua vài lần, bà vẫn thường kêu Tử Diễn mang con về nhà, mỗi lần nó đều ừ hử rồi trốn, giờ mới mang được con về đó, à, các con vào trước ngồi nghỉ đi, Nhất Hạnh, con thích ăn gì, dì Ngô làm cho con ăn.”

Lâm Tử Diễn túm lấy Nhất Hạnh, ồn ào nói, “Dì Ngô, dì cũng chưa từng nói ngọt với con như vậy nha.”

Dì Ngô cũng là người tính tình ôn hòa, từ tốn nói: “Cũng không đúng sao, thật vất cả mới tìm được người trị được con, dì chỉ nghĩ cách thay con chăm sóc con dâu thôi mà.”

Đang nói, lại nghe được thanh âm quen thuộc, ba người quay đầu, là bà nội Lâm Tử Diễn, đã lâu không gặp, khí chất bà vẫn nhã nhặn tự nhiên như trước. Thấy Nhất Hạnh đứng cạnh Lâm Tử Diễn trong phòng khách, bà từ tốn nói: “Đã trở lại, Nhất Hạnh, lâu rồi bà không gặp con, bà nội con dạo này thế nào?”

Nhất Hạnh nói: “Bà nội con rất tốt, chỉ là khi bà đi ngước ngoài, bà con rất cô đơn, cho nên thường nhắc hỏi khi nào bà trở về.”

Bà nội Lâm Tử Diễn vẫy tay với Nhất Hạnh, “Lần này bà trở về, thân thể khỏe hơn rất nhiều, không chỉ thân thể mà tinh thần cũng vui vẻ, Tử Diễn gọi điện thoại cho bà nói là hai đứa muốn đính hôn, bà vừa nghe liền vội trở về, chuyện lớn như vậy, không thể chậm trể, hai đứa con quen biết nhau cũng ba năm rồi, người già xương cốt yếu như bà không biết còn chờ đợi được bao lâu, theo bà thấy, sớm hay muộn gì cũng kết hôn, hay là không cần đính hôn, trực tiếp kết hôn luôn đi.” Nói xong bà cười tủm tỉm nhìn hai người, chờ bọn họ trả lời.

Hai người cũng không biết hóa ra chủ ý của hai bà là vậy, quay đầu thoáng nhìn nhau, nhưng lại không nói gì, lại lập tức quay đầu đi, lâm vào trạng thái trầm tư.

Lâm Tử Diễn và Nhất Hạnh đều không nói gì, bà nội Lâm Tử Diễn nhìn hai người trầm tĩnh không nói, lại nghỉ rằng bọn trẻ xấu hổ, rồi lại nghĩ lại, thật ra một lễ đính hôn trung gian cũng không có gì, hai kẻ trẻ tuổi trước mắt cũng không gấp rút gì, nên lại lên tiếng giảng hòa, “Được rồi, bà cũng chỉ thuận miệng nói, thêm một buổi đính hôn, cũng không bớt náo nhiệt.”

Thình lình phía sau ghế sô pha truyền đền tiềng mèo kêu, là ở sau lưng Nhất Hạnh. Nhất Hạnh đứng lên quay lại nhìn phía sau, hóa ra là một con mèo đen Ba Tư, mập đến khó tin, lười biếng nằm ở trên thảm sau lưng ghế, đô mắt màu xanh biếc lặng lẽ đảo quanh, móng vuốt cào cào lên thảm, khẽ “meo meo” một tiếng. (Kat: mèo a, mèo béo ú a, nhào vào ôm thoai!!!!)

Nhất Hạnh bỗng bật cười, con mèo Ba Tư này thoạt nhìn dáng vẻ rất giống Lâm Tử Diễn, bộ dạng xa cách người khác, cô cười, Lâm Tử Diễn cũng lại gần: “Cười cái gì vậy?”

Cô cười đến lỗi mắt long lanh như bóng trăng, “Tử Diễn, con mèo này có thần thái giống như anh vậy.”

Anh vừa nghe, nhíu mày, vòng qua sô pha, một tay túm lấy con mèo đang sắp chìm vào giấc ngủ, con mèo đột nhiên bị nhấc lên giữa không trung, mèo mở to mắt, nhìn thấy Lâm Tử Diễn, lại “meo meo” loạn lên, bốn mống vuốt quơ cào loạn xạ khiến cả người nó lại rơi phịch xuống.

Lâm Tử Diễn nhắc con mèo tới trước mắt, nhìn về phía Nhất Hạnh, “Giống chỗ nào? Sao có thể giống?”

Thần thái của anh có chút giống như phát điên, Nhất Hạnh không trả lời anh, bà nội ngồi bên cạnh nhìn lại, có chút đăm chiêu, “Bà cũng hiểu được giống chỗ nào.”

Trời ạ, anh muốn phát cuồng, một người đàn ông như anh lại bị người ta nói giống mèo, mà lại là mèo cái, anh không điên lên mới lạ.

Nhẹ buông tay, đặt con mèo xuống sô pha, con mèo này quả nhiên là mèo lười, bị ép buộc như vậy, nhưng cũng chỉ lười biếng xoay cái lưng, nghẹo đầu cuộn người lại, nheo mắt chuẩn bị chìm lại vào giấc ngủ. (Kat: *nhìn vu vơ*, cảnh này quen quen, giống… ta quớ)

Nhất Hạnh nhìn sắc mặt tức giận của anh, bật thành tiếng cười khanh khách.

Anh cởi áo khoác ra, cầm trong tay, lại nhìn Nhất Hạnh nói: “Em lên trên lầu không.”

Trên lầu nhất định không có người, nếu cô lên, không phải chỉ có hai người họ sao, cô không muốn lâm vào tình trạng ấy, vả lại lên thì cũng không biết làm gì, vì thế lắc đầu.

Anh thấy cô lắc đầu, cũng đại khái đoán ra băn khoăn của cô, nhìn cô cười đầy ý vị thâm tường, cũng không nói gì thêm, một mình đi lên lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play