Vì nhớ lại luận điệu của Lí Xu, tâm tình Nhất Hạnh có chút vui vẻ: “Ừ, rất nhớ, nhớ đến mức ngày đêm cũng không yên tâm được.” Rất hiếm khi cô và anh ta phối hợp diễn trò, ai kêu anh ta mỗi lần nói chuyện đều không đứng đắn, ba năm quen nhau như một, nếu không, dù là loại phụ nữ khôn khéo cũng sợ rằng không thoát khỏi anh ta. “Như vậy, chúng ta chạy nhanh về thương lượng cùng bà nội một chút, sớm đem chuyện hai chúng ta tác hợp, ai, em cũng nên quý trọng anh một chút, nếu em cứ đối xử với anh như trước, nói không chừng một ngày, anh sẽ bỏ đi à, em cũng biết, anh rất được phụ nữ hoan nghênh, nếu ngày đó anh thực sự đi, anh xem em làm sao?”

Bị anh ta nói như vậy, Nhất Hạnh lại hì hì nở nụ cười: “Em cũng muốn bám lấy anh thật nhanh, nhưng mà đáng tiếc anh luôn nghĩ tới công việc, mà em, trời sinh mềm lòng, không đành lòng, nên để cho anh tiêu dao tự tại một thời gian, chờ một ngày nào đó em bỗng nhiên cảm thấy đã đến lúc, đến lúc đó anh không muốn em em cũng sẽ theo anh, như thế nào?”

Xe cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng quần áo, Nhất Hạnh có chút nghi hoặc, nghiêng mình hỏi: “Tới đây làm cái gì?”

Anh ta cười: “Buổi tối bạn anh đính hôn.”

Cô tựa hồ đoán được chút gì: “Em không đi.”

Anh ta ung dung nhìn cô, cuối cùng kéo cô từ trong xe ra. Chủ cửa hiệu là một phụ nữ, xem ra khá quen với Lâm Tử Diễn, thấy hắn dẫn người đến nên rất nhiệt tình.

Lâm Tử Diễn cùng bà chủ nói vài câu, bà chủ trẻ trung nhìn qua Nhất Hạnh, lại gật gật đầu với anh ta, liền tiến lại kéo Nhất Hạnh vào bên trong.

Nhất Hạnh nguyên bản không nhúc nhích, chỉ lo lắc đầu, nhìn Lâm Tử Diễn nói: “Em không đi, bạn gái anh nhiều như vậy, chọn đại một người đi cùng để trai tài gái sắc, anh tìm các cô ấy đi, dù sao em cũng không đi.”

Anh ta nghe cô nói như vậy, khóe miệng nhếch lên, có chút vô lại: “Dù sao hôm nay em nhất định phải đi cùng anh.”

Nhất Hạnh có chút thất bại, còn muốn nói, anh ta lại cười, mặc kệ cô nói thế nào vẫn chỉ đáp lại một câu cũ, cuối cùng cô vẫn phải vào phòng thử đồ, tức giận ngồi trên sô pha, nhìn bà chủ ở phía đối diện lựa đồ cho mình, thầm nghĩ, anh ta muốn cô đi, cô sẽ cho anh ta chờ, nếu thử đồ lâu, nhất định anh ta sẽ phiền chán, nói không chừng sẽ đi cùng người khác.

Cuối cùng, rốt cục Nhất Hạnh thử không biết bao nhiêu bộ, đến tột cùng là ở trong phòng thử đồ không biết bao lâu, ngay cả chính mình cũng mơ hồ, mở di động nhìn, mới biết đã hơn hai giờ.

Thời điểm cô đi ra, anh ta đứng ở trước của sổ thủy tinh, chống tay lên thành, thấy cô đi ra, vẫn tươi cười hỏi: “Còn muốn thử nữa sao?”

Cô đột nhiên cảm thấy chính mình có chút quá đáng, nhưng mà, hình như cô có thử mấy tiếng, cũng không trốn thoát, đành phải nói quanh co vài tiếng, cầm túi xách, nói: “Không được.”

Cô vẫn không hiểu, bên người anh ta nhiều phụ nữ như vậy, tùy tiện gọi điện thoại sẽ có cả một đoàn. Cho nên lúc ở trên xe, cô nhịn không được lại hỏi: “Anh sao cứ phải kéo em đi, bạn gái anh nhiều như vậy kia mà, em không thích hợp với những nơi như vậy.”

Lâm Tử Diễn vừa nghe, khóe miệng có ý cười, cợt nhả: “Em với các cô ấy không giống nhau.”

Nhất Hạnh có chút nghi hoặc: “Làm sao mà giống, bên cạnh anh toàn là ngôi sao, người mẫu, toàn là mỹ nhân, anh nên mang theo các cô ấy đó.”

Anh ta nghe xong, nở nụ cười: “Nói cũng đúng, em thì, mặt cũng không đẹp như các cô ấy, dáng người cũng không tốt như họ.” Dừng một chút, trên khóe miệng ý cười càng lúc càng dày đặc. “Nhưng mà chỉ có dẫn theo em, mới có thể phụ trợ tốt cho vẻ anh tuấn của anh.”

Nhất Hạnh chán nản, nhìn anh ta dương dương tực đắc cười, quay đầu không thèm để ý tới anh ta. Tâm tình anh ta vui vẻ, quay đầu trêu chọc: “Này, em đừng như vậy, anh nói đùa thôi, Nhất Hạnh, đừng giận.”

Cô hung tợn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: “Nhiều phụ nữ như vậy, anh không sợ HIV à.”

“Sao, thấy anh có nhiều bạn gái mất hứng, ghen tị?”

“Hừ, em không có rỗi hơi đi ăn dấm chua của anh, thiên hạ thiếu gì đàn ông khá, nhìn một cái là có thể có thể thấy…vv…vv” Trước mấy câu hồ ngôn loạn ngữ của anh ta, Nhất Hạnh đơn giản kể ra vài tên nam nhân vật trong tiểu thuyết.

Anh ta nghe xong, cười hắt ra: “Em nói gì đâu, thật là nói bậy, ai nói anh có nhiều phụ nữ, chỉ toàn liên quan tới công việc thôi. Nhưng nếu em hoài nghi anh không khỏe mạnh, không tốt lắm.” Anh ta kéo cô qua, nói thầm bên tai: “Hai chúng ta thử không phải sẽ biết sao.”

Nhất Hạnh nghe xong, cảm thấy cả người nóng bừng, cuối cùng lửa nóng tập trung ở mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Tử Diễn, anh là đồ lưu manh, để em xuống xe, em không đi, không đi.”

Thấy cô muốn nhấn cửa xe, anh ta nắm lấy tay cô: “Có biết nguy hiểm hay không.” Về sau lại nói dỗ dành: “Được rồi, là anh sai, được chưa, anh mới uống vào, nói năng không nghĩ gì, em đừng để ý anh.”

Nhất Hạnh quay đầu đi, không quan tâm anh ta, thời gian còn lại trên xe, phân nửa là anh ta xin lỗi, một bên lái xe, một bên không ngừng quan sát sắc mặt của cô. Cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Nhất Hạnh, em đừng vậy, chúng ta đi dự lễ đính hôn của người ta, em tức giận như vậy không tốt, dù gì cũng là bạn của anh, rất mất mặt. Không thì em nén giận lại đi, chờ lễ đính hôn xong em lại tiếp tục giận, được không?”

Nhất Hạnh buồn bực trừng anh ta, hai người xuống xe, cô cũng không nói chuyện, nghĩ tới mấy lời vừa rồi của anh ta, thật ra cũng không phải tức giận, mà là nghe anh ta không hề kiêng kỵ gì mà nói ra, xấu hổ quá thành tức giận. Vì thế đành phải làm bộ hù: “Lần sau anh còn vậy em giận nữa.” Thấy cô rốt cục cũng nói chuyện, anh ta mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn biểu tình của cô: “Nhất Hạnh, em vui lên một chút, đây là ngày vui của người ta mà.”

“Biết rồi.” Nhất Hạnh bị anh ta nói, bất đắc dĩ dành phải cười cười.

Người bạn đính hôn là bạn thời đại học của Lâm Tử Diễn, cùng nhau ăn chơi nhiều năm như vậy, nhớ ngày trước người bạn cùng phòng này của anh từng nói không kết hôn, thế mà mới bốn năm sau khi tốt nghiệp đã chạy đi đính hôn.

Lễ đính hôn tổ chức tại một khách sạn năm sao trong nội thành, đối với người bình thường, chỉ sợ cả đời cũng chưa vào đây ăn một bữa, mà chủ nhân lại có thể thuê toàn bộ đại sảnh.

Lúc Lâm Tử Diễn cùng Nhất Hạnh đến, sớm đã có người ở ngoài khách sạn chờ, thấy Lâm Tử Diễn tới, vội vàng chạy ra tiếp đón, nói là đã sớm chờ.

Nhất Hạnh cũng không quen đến những nơi thế này, bình thường cũng ít đến những tiệc mừng thế này, vì thế không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đi theo Lâm Tử Diễn. Lâm Tử Diễn quay đầu, thấy Nhất Hạnh dừng lại ở phía sau mình, đi trở lại mấy bước, kéo tay Nhất Hạnh, Nhất Hạnh không hề đề phòng, cũng không nghĩ tới nên có chút kinh ngạc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mặc anh ta kéo tay đi vào.

Đại sảnh được bố trí rất đẹp mắt, bách hợp, hoa hồng từng bó từng bó lớn làm nền trang trí, lúc họ đi vào, ánh mắt nhiều người đều dõi theo Lâm Tử Diễn.

Chú rể bưng chén rượu, từ phía trước đi tới, vừa thấy Lâm Tử Diễn, đấm nhẹ một cái: “Cậu cũng không nể mặt mũi tôi, lại đến trễ như vậy.”

Nghe anh ta nói vậy, Nhất Hạnh có chút quẫn bách, bởi vì lúc trước cô không nghĩ đến, nên mới không ngừng thử đồ.

Chú rể nói xong, tầm mắt chuyển tới trên người Nhất Hạnh, lại nhìn Lâm Tử Diễn: “A, đây là chị dâu tương lai của tôi nhỉ.”

Nhất Hạnh nghe anh ta nói vậy, vội lắc đầu giải thích là không phải.

Chú rể nhìn Nhất Hạnh không ngừng giải thích, vẻ mặt không hiểu, lại nhìn về phía Lâm Tử Diễn, Lâm Tử Diễn chỉ cười cười nói: “Ai, người ta thẹn thùng.”

Anh ta vừa nói, Nhất Hạnh liền giận, sớm biết rằng anh ta sẽ nói hưu nói vượn, nhưng ngại ở đây nhiều người, cô không tiện phát tác, chỉ âm thầm muốn rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh ta.

Anh ra không buông tay, dùng sức nắm chặt tay cô, vỗ vỗ vai chú rể: “Cậu đi tiếp người khác đi.”

Nhất Hạnh không thể thoát khỏi tay anh ta, biểu tình căn giận, anh ta thấy Nhất Hạnh cứ muốn tránh, ý cười trên mặt càng lúc càng nhiều: “Ai, đừng tức giận, cái gì anh cũng chưa nói nha.”

Nhưng đi được vài bước, quanh mình liền bị vây quanh bởi những cô gái rất xinh đẹp, tinh tế, xem ra cũng là bạn bè của Lâm Tử Diễn. Anh ta có nhiều bạn, lại là người mới sinh ra đã giàu, bối cảnh từ nhỏ đã tốt, không có nơi nào chưa từng đến, không có loại người nào chưa từng gặp, giao tiếp tốt, lại có tiếng phong lưu, trọng yếu hơn là tướng mạo cũng anh tuấn, cho dù mang tiếng phong lưu, cũng không thiếu phụ nữ bên cạnh.

Nhất Hạnh lặng lẽ thở dài, bỏ qua ánh mắt ái muội hoặc không cam lòng của những cô gái xung quanh, thấp giọng nói với anh ta: “Em đi qua bên kia.” Nâng ngón tay chỉ về phía góc phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play