Cơm nước xong, Nhất Hạnh giúp bà nội cọ sạch phòng bếp. Lâm Tử Diễn cùngHứa Diệc Dương đứng ở phía trước cửa sổ, cũng không biết đang nói cáigì, mơ hồ có tiếng cười trầm thấp.

Bọn họ ở lại trong chốc lát, bà nội liên miên cằn nhằn Hứa Diệc Dương mộtít, ý nghĩ rõ ràng. Nhất Hạnh ngồi ở bên Hứa Diệc Dương, cũng không nói gì hơn, kỳ thật mọi người đều hiểu được, nói nhiều một ít, hỏi nhiềumột ít, cũng chỉ là muốn nhiều hơn một phần cam đoan mà thôi.

Thời điểm bà nội cùng Hứa Diệc Dương nói chuyện phiếm, Lâm Tử Diễn nhìnchằm chằm màn hình tivi, tập trung tinh thần, ánh mắt Nhất Hạnh xẹt qua anh, cho tới bây giờ còn chưa thật sự thấy qua biểu tình như vậy củaanh, dường như bị phim truyền hình kia hấp dẫn thật sự.

Tán gẫu không lâu, vốn dĩ Nhất Hạnh chuẩn bị đi cùng bọn họ xuống lầu, kết quả hai người đều kêu cô đừng xuống dưới, Nhất Hạnh cũng không đixuống nữa. Một lát sau, liền nghe thấy tiếng xe phát động dưới lầu.

Bà nội cũng rất thích Hứa Diệc Dương, anh là cháu ngoại bà Lâm, về phương diện khác, Hứa Diệc Dương là chàng trai chững chạc, đứng đắn, khiêmnhường, bản tính ôn hòa.

Sau khi bọn họ rời đi, bà nội đột nhiên hỏi một câu: “Các con không phải là muốn chuẩn bị kết hôn chứ?”

Nhất Hạnh sợ run một chút: “Kết hôn?” Cô không phải không nghĩ qua, chínhlà thời gian cô cùng Hứa Diệc Dương quay lại với nhau cũng mới hơn mộttháng, hiện tại liền nói chuyện kết hôn, Nhất Hạnh cảm thấy hơi sớm,tuy rằng cô biết chính mình không còn trẻ, thật sự không trẻ, công tác 5 năm, cô hiện tại 28 tuổi, đã không có nhiều thời gian cùng nghị lực để yêu đương, hiện nay, với chính mình, với Hứa Diệc Dương, có lẽ thật sự chỉ có kết hôn mới là thực tế.

Mấy ngày hôm trước Hứa Diệc Dương hỏi qua Nhất Hạnh, chờ bọn họ đều cóthời gian rảnh, anh liền mang cô về nhà gặp cha mẹ anh. Tuy rằng côngty Ích Dương là xí nghiệp Hứa gia, nhưng cho tới nay đều là ông của Hứa Diệc Dương quản lý, hiện tại còn lại Hứa Diệc Dương, còn cha mẹ anh,Nhất Hạnh chưa từng nhìn thấy trong công ty. Khi Hứa Diệc Dương hỏi cô, Nhất Hạnh trong lòng ẩn chứa lo lắng, dù sao Hứa gia là gia đình giàucó, cũng không biết bọn họ có đồng ý, cho nên do dự một chút, sau mộtlát mới trả lời bà.

Nhất Hạnh cười cười, cũng chỉ nói được mơ hồ: “A……ưm…. dạ…….”.

Bà nội cũng không nói gì nữa, trong nhà còn hai người, cảm thấy quá mứctrống trải, Nhất Hạnh cùng bà nội xem tivi trong chốc lát liền trở vềphòng.

Nhất Hạnh vừa mới tiến vào văn phòng, liền nhìn thấy Lí Xu dường như giương nanh múa vuốt về phía mình, biết Lí Xu nhiều như vậy năm, cũng chỉ cóthời điểm cô nàng mê đắm ngôi sao nào, mới có biểu tình như vậy.

Nhất Hạnh tuyệt không kinh ngạc: “Lần này lại là người quốc gia nào?”

Lí Xu ấm ức, đầy bụng tích tụ phun ra một hơi: “Cậu, cậu, buổi tối hôm kia ở nơi nào?”

Buổi tối hôm kia, buổi tối hôm kia nàng hình như cùng với Hứa Diệc Dươngcùng một chỗ, hơn nữa ngủ ở nhà anh, nhưng vì sao Lí Xu hỏi vấn đề này, Nhất Hạnh trong lòng hơi loạn, chẳng lẽ là người bên ngoài thấy côcùng Hứa Diệc Dương cùng một chỗ.

“Hôm kia buổi tối, cậu tìm tớ sao?” Nhất Hạnh tùy tiện nói sang chuyện khác.

Lí Xu chống nạnh: “Được rồi, về điểm này, kỹ xảo của cậu quá tồi, đừng giấu giếm mình, người ta đều thấy.”

“A.” Nhất Hạnh nghẹn một tiếng, “Mình thật sự, thật sự cũng không có…… Mình không phải……” Thở dài một hơi mới nhớ tới chính mình muốn nói gì, “Aithấy?”

“Nhân viên mới tới của chúng ta, hôm qua vụng trộm hỏi mình, nói là thấy cậu từ trên xe của tổng tài chúng ta đi xuống.”

Nhất Hạnh há miệng thở dốc, không thể nào biện giải, Lí Xu lại làm một trận om sòm:

“Ôi chao, mình nói này, cậu cũng nên nói cho người ta biết để người ta tiện trả lời giúp cậu.”

“Còn có, cậu cũng đừng giấu giếm mình, mình là hoả nhãn kim tinh, cái gì đều có thể nhìn ra.”

“Cuối cùng, hiện tại là thời gian đi làm, bị bắt sẽ khấu trừ tiền thưởng,cho nên, cho cậu một cơ hội, thời điểm ăn cơm giữa trưa phải toàn bộkhai ra, nhớ rõ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị xử lýnghiêm khắc.”

Nói một trận cũng không nhìn sắc mặt Nhất Hạnh, thản nhiên đi ra ngoài, đến cửa còn không quên liếc mắt một cách ái muội.

Nhất Hạnh ngồi ở ghế trên than thở, kêu khổ không ngừng, ngày hôm qua, buổi sáng, còn mong trăm ngàn lần không bị nhân viên công ty nhìn thấy,thói đời, tại sao lại như vậy chứ, phán cái gì lại linh ứng cái ấy thếnày.

Còn không đến giữa trưa, Lí Xu sớm canh giữ ở trước văn phòng Nhất Hạnh,hai mắt sáng ngời, thủ một chiêu: “Cậu đừng có chủ ý trốn, tin haykhông, mình chân trời góc biển đều có thể lôi cậu ra, ngoan ngoãn đira.”

Nhất Hạnh ngay cả cười đều không được, thả văn kiện trong tay, ngoan ngoãn ra cửa, cùng Lí Xu đi căn tin công ty.

Vị trí giống nhau, hai người đồng dạng, Lí Xu thả muỗng trong tay, nghiêng nghiêng thân mình: “Có thể nói.”

Nhất Hạnh bất đắc dĩ, đành phải nén thấp thanh âm, nói đại khái một ít, đểLí Xu biết chính mình cùng Hứa Diệc Dương ở đại học có quen biết.

Lí Xu mặc dù cùng Nhất Hạnh cũng chung một đại học, nhưng học trên NhấtHạnh hai khóa, cho nên căn bản không biết Hứa Diệc Dương. Nghe NhấtHạnh vừa nói như vậy, cũng bừng tỉnh đại ngộ: “Như vậy, thời gian trước khi trị liệu tình cảm?”

Trị liệu tình cảm, đồn đại như vậy, ngay cả bản thân Nhất Hạnh cũng khôngrõ đến tột cùng có bao nhiêu phần thật giả, hay là vì Tô Nhiên, nhưnglà mặc kệ như thế nào, những chuyện đó đều đã thành chuyện cũ, may mắnmà nói, quan trọng nhất không phải lời đồn đại thật giả thế nào, mà làhiện tại bọn họ cùng một chỗ.

“Công ty lời đồn như vậy nhiều, làm sao có thể đáng giá tin tưởng hết được.”

Lí Xu nhíu nhíu mày, không thèm nhắc lại, đột nhiên lại thở dài một tiếng: “Aiz, aiz, aiz……”

Nhất Hạnh thấy cô vẻ mặt thống khổ, vội hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Lí Xu cầm tay Nhất Hạnh: “Mình muốn đi học di hồn đại pháp, nhất địnhphải đi học, Nhất Hạnh, hai ta đổi đi, mình tại sao lại không gặp đượcchuyện tốt như vậy?”

Tiếp theo lại đột nhiên nghiêm trang lại: “Vậy soái ca xe thể thao làm sao bây giờ?”

‘Lâm Tử Diễn’, Nhất Hạnh dừng một chút: “Mình cùng anh ấy…… Là bằng hữu,thêm nữa…… Anh ấy nhiều bạn gái.” Lí Xu vẻ mặt giảo hoạt: “Ngốc, nếuđổi mình là cậu, mình liền hưởng cái tề nhân chi phúc, hai đại cực phẩm, mỗi ngày nhìn đều đã nghiền……”

Tề nhân chi phúc*: chỉ cuộc sống giàu sang, thê thiếp thành đàn.

Nhất Hạnh đột nhiên như rơi vào nơi nào đó, ngay cả nói đều trở nên hữu khí vô lực: “Ăn cơm đi.”

Cũng chỉ trong thời gian một ngày, lời đồn đại nổi lên bốn phía, nếu bịphát hiện, Nhất Hạnh sớm đã dự đoán được cảnh tượng như vậy, chỉ kinhngạc là tốc độ truyền bá lời đồn này lại nhanh như vậy.

Lời đồn đại phiên bản rất nhiều, Nhất Hạnh không thể không bội phục, muốnlàm quảng cáo chú trọng nhất đó là sáng tạo cùng liên tưởng, mà nhữngđiều này dùng ở bát quái (nhiều chuyện, buôn dưa lê), dường như cũng thỏa đáng.

Phòng phòng trà, toilet, thậm chí ngay cả phòng kho đều có người khe khẽ nói nhỏ. Lại nói, Hứa Diệc Dương xác thực là rất tốt, không chỉ giàu cóhơn người, lại được tướng mạo đẹp, tính tình cũng tốt, Lí Xu đã nói,chỉ cần là người bình thường, trong lòng đều đầy ảo tưởng với anh.

Đương nhiên, ngay cả các loại lời đồn phiên bản cũ, Lí Xu cũng đều thốngnhất tóm tắt, tinh tế phân tích cho Nhất Hạnh nghe. Có người tự mìnhhiểu lấy, nghe xong hơn phân nửa là thở dài, nhiều lắm mặt co mày quắpnửa ngày, an ủi chính mình rằng cuộc sống còn tiếp tục, xoay người làmtiếp công tác; có người trong lòng ghen tị, nghe xong còn nghiến răngnghiến lợi, người văn minh sẽ nói là chim sẻ đòi làm phượng hoàng, kẻtố chất thấp thì nói cô là hồ ly tinh; còn có một loại cho rằng sự tình không liên quan mình, chủ yếu đám người đó bao gồm đã có chủ, đã kếthôn, lớn tuổi, đối với loại này mà nói, có lời đồn đãi cùng lắm cũngchỉ giống như là tin tức bình thường, lăn qua lộn lại, tóm lại cũng chỉ là loại sự tình như vậy, cho nên dù nghe xong, cũng không hề phản ứng.

Lí Xu phân tích đạo lý rõ ràng, nghiễm nhiên làm việc, nghe được Nhất Hạnh cười không thể ức chế.

Buổi tối, Nhất Hạnh nói cho Hứa Diệc Dương việc này cùng lời đồn đãi, Hứa Diệc Dương vẫn một bộ dáng lơ đễnh.

Đến ngày hôm sau, giữa trưa ăn cơm, anh cố tình phái thư ký xuống dưới nói cho cô đi lên văn phòng tổng tài dùng cơm chung. Quang minh chính đại, như lửa cháy đổ thêm dầu, ngay cả thời điểm thư ký kia nhắn dùm đều là vẻ mặt ái muội, đầy ý cười.

Nhất Hạnh đương nhiên không đi, đến thời gian chiều đi làm, anh thế nhưnglại chính mình từ tầng 22 xuống dưới, dừng ở trước mặt Nhất Hạnh: “Giữa trưa đi đâu?”

Đến hành lang nhỏ, nhân viên công ty một đám biểu tình khó lường. Nhất Hạnh nhỏ giọng nói một câu: “Cùng Lí Xu đi ăn cơm.”

Anh bỏ lại một câu ‘theo anh lên tầng 22’, ánh mắt lạnh lùng hướng bốnphía quét một lần, Nhất Hạnh nhắm mắt theo đuôi, đi theo anh.

Trên tầng 22, Nhất Hạnh mới hỏi anh có chuyện gì, Hứa Diệc Dương thả văn kiện: “Aiz, nghĩ biện pháp ngăn chặn lời đồn đại.”

Có chút không tin tưởng: “Anh ngăn chặn như thế nào?”

“Lấy độc trị độc.” Nói cho hết lời, Nhất Hạnh liền ngã vào trong lòng anh,khoảng cách mặt anh và cô quá gần, trong mắt cũng là một tia ranh mãnh, đồng tử như có lốc xoáy, một chút một chút tới gần.

Nhất Hạnh kinh hoàng nhắm mắt lại, môi của anh nhẹ nhàng dừng ở khóe miệngcủa cô, bên tai mơ hồ có tiếng cười của anh, còn chưa kịp phản ứng, tay anh đã tham lam hướng thắt lưng cô. Sợ nhột là điểm yếu của Nhất Hạnh, lòng bàn tay nóng bỏng, dán tại thắt lưng cô, Nhất Hạnh chỉ cảm thấytrong đầu trống rỗng, toàn thân như không còn khí lực, giãy dụa như thế nào đều không thể.

Muốn cười, nhột, toàn thân đều nhột, Nhất Hạnh không dám cười ra tiếng, bởi vì thư ký nhất định ở ngay bên ngoài.

Hứa Diệc Dương rốt cục buông cô ra, Nhất Hạnh ngồi ở trên sô pha, hô hấp dồn dập, trên mặt từng trận đỏ bừng.

Thư ký gõ cửa tiến vào, nói là có văn kiện trọng yếu cần ký tên. Lúc vừavào, thoáng nhìn Nhất Hạnh ở một góc trên sô pha, bên hông quay về phía anh, cúi đầu xuống thật sâu. Ký xong, khi đi ra ngoài mới nhìn rõ, vừa thấy, cũng nhịn không được hoảng sợ.

Mái tóc hỗn độn, quần áo hình như cũng mở mấy nút, hô hấp dồn dập, bả vaico rúm, mặt ửng hồng, dĩ nhiên là hai mắt đẫm lệ mông lung.

Không dễ dàng mới ngưng cười, chỉ kém không kêu ra: “Hứa Diệc Dương, anh, anh làm sao có thể như vậy?”

Anh vững vàng ngồi trên bàn, khôi phục thần thái công tác nhất quán không đổi: ” Làm sao vậy?”

Nhất Hạnh trong lòng thầm giận, cái bộ dạng này của anh, làm sao có thểngăn chặn được lời đồn đại, chỉ hy vọng ngày mai không thêm lời đồnloạn thất bát tao nào nữa thôi.

Dường như ông trời luôn không theo ý con người mong muốn, ngày hôm sau đếncông ty, Nhất Hạnh rõ ràng phát hiện người bên ngoài nhìn về phía mìnhánh mắt không giống bình thường, lại có một chút hỗn loạn đồng tình.

Vẫn là đến hỏi Lí Xu, kết quả vừa nghe, nước trà liền nồng trong cổ họng, thấp thân mình khụ khụ hơn nữa ngày.

Lí Xu cười đến tiền phủ hậu ngưỡng, vỗ vỗ Nhất Hạnh: “Khó trách mỗi người đều phải đồng tình với cậu, cái này gọi là ngộ nhân bất thục, đi nhầm vào hang sói nha.”

Tiền phủ hậu ngưỡng: ý chỉ cười ngật ngưỡng, bò ra đất mà cười.

Ngộ nhân bất thục: gặp kẻ bất lương.

Thật ra cũng là bởi vì chuyện giữa trưa ngày hôm qua, cô từ tầng 22 xuốngdưới, mỗi người đều thấy cô thần sắc mê ly, hốc mắt ửng đỏ, biểu tìnhủy khuất, dường như là đã khóc. Hơn nữa Triệu thư ký nói hai ba câuhình dung một chút những gì vừa chứng kiến và nghe thấy ở phòng tổngtài, do đó lời đồn đãi liền thành “Tổng tài vô tình dùng quyền lựccưỡng bức, nhân viên vô tội chịu khổ bị chà đạp”. Ai mà ngờ lại bị biến thành cái dạng này, cũng khó trách hôm nay nhiều người hướng Nhất Hạnh đồng tình như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play