“Thật không? Em có thể…..” Sở Mộ Hân cứ nghĩ sẽ còn phải ở đây thêm vài ngày nhưng không ngờ lại có thể về nhà nhanh như vậy…..
Mình phải về đâu? Nhà của mình….
Vừa nghe thấy Sở Mộ Hân có thể xuất viện, Tư Đồ Khắc Tai lập tức bảo Lãnh Tường Vân đi làm thủ tục. Chương Trọng Phẩm vì phải quay lại cửa hàng nên không thể ở lại lâu. Sau khi đi, căn phòng lập tức trở nên trống trải. Một bầu không khí kì lạ ngưng đọng giữa hai người. Sở Mộ Hân quay đầu ra chỗ khác không nhìn Tư Đồ Khắc Tai nhưng cậu cảm nhận được ánh mắt nóng rực thâm trầm của hắn vẫn đặt trên người cậu chưa từng dời đi.
Một khoảng xấu hổ trầm lặng khiến cho Sở Mộ Hân muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Trong lòng rõ ràng rất muốn ôm Tư Đồ Khắc Tai rồi lại vì cảm thấy thân thể này không còn có được hơi thở của hắn mà khổ sở. Tư Đồ Khắc Tai vẫn không nói một lời nào khiến trong lòng Sở Mộ Hân hỗn loạn.
Cuối cùng, Tư Đồ Khắc Tai phá vỡ tình hình lúc này:
“Hân, có thể đi chưa? Chúng ta trở về đi”
Không chờ ý kiến của Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai ôm cậu ra khỏi phòng bệnh.
“Đi tắm trước đã, mấy hôm nằm viện không giúp em lau rửa tốt được. Em nhất định rất khó chịu”
Vào phòng ngủ, Tư Đồ Khắc Tai thả Sở Mộ Hân lên giường, vừa nói vừa xắn tay áo lên, vào phòng tắm chuẩn bị nước.
“Em…..”
“Đến đây đi, tôi giúp em”
Cũng không biết là vô tình hay cố ý mà Tư Đồ Khắc Tai chặn lời nói của Sở Mộ Hân, bắt đầu động tay cởi quần áo của cậu khiến cậu muốn ngăn cản.
“A, tự em làm là được rồi….”
“Em, tự mạnh mẽ cái gì? Rõ ràng đứng cũng không được còn muốn tự mình làm. Chẳng lẽ em đợi đến lúc trượt chân trong phòng tắm rồi mới gọi tôi sao? Cho dù em có suy nghĩ này thì tôi cũng không đồng ý. Em vẫn nên ngoan ngoãn để tôi làm”.
Sở Mộ Hân không nói gì, nhìn nam nhân trước mặt đang cởi quần áo của mình. Khổ sở nghẹn lên trong hô hấp khiến vành mắt ửng hồng. Sau khi cởi quần áo trên người cậu, hắn cố ý bỏ qua không nhìn đôi mắt đang rưng rưng, nhẹ ôm lấy cậu bước vào phòng tắm.
Hơi nước mù mịt, Sở Mộ Hân yên lặng, tùy ý để Tư Đồ Khắc Tai giúp mình xả nước, gội đầu, xoa xà phòng…..
“A, chỗ đó….em tự làm được….”. Cảm thấy tay của Tư Đồ Khắc Tai đang xoa nửa người dưới của mình, khuôn mặt cậu đỏ bừng, đẩy tay hắn ra.
“Đừng nhúc nhích” Tư Đồ Khắc Tai nói. Biết rõ không thể lay chuyển được hắn, mặt Sở Mộ Hân hồng lên. Cậu cố gắng di dời lực chú ý của bản thân, không để ý tới chỗ mẫn cảm đang được ngón tay nhẹ nhàng vỗ về.
Thật vất vả chấm dứt, Tư Đồ Khắc Tai để Sở Mộ Hân trong nước.
“Chờ tôi một chút, tôi đi lấy khăn mặt”
Sở Mộ Hân ngoan ngoãn dựa vào bồn tắm lớn nhìn bóng dáng Tư Đồ Khắc Tai, nước mắt cứ lặng im mà rơi xuống.
Vì sao, vì sao anh còn đối xử với em tốt như vậy….
“Nào, có đứng được không?”
Tư Đồ Khắc Tai mang theo khăn tắm trên tay đủ để bọc lấy cả người Sở Mộ Hân. Cậu chậm rãi vịn vào tay hắn đứng lên. Ngay lập tức, Tư Đồ Khắc Tai lấy khăn tắm bọc cậu lại rồi ôm về giường.
“Tôi lau khô cho em trước, quần áo để chỗ này, em có thể tự mặc vào…. A, quên mất, cứ để tôi giúp em mặc đi, được không? Hôm nay tôi bảo Lãnh nấu chút súp ngọt, tôi giúp em mang lên nhé? Em muốn súp đậu đỏ hay…..”
“Vì cái gì?”
Sở Mộ Hân bất ngờ hỏi, cắt đứt lời nói của Tư Đồ Khắc Tai khiến hắn thoáng sửng sốt.
“Vì sao anh làm như thế này?”. Gắt gao nắm lấy cổ áo hắn, Sở Mộ Hân như mất hết lí trí lớn tiếng hỏi, nước mắt tuôn không ngừng. Hắn cũng tùy ý để cậu nắm.
“Vì cái gì anh còn đối xử với em tốt như vậy? Vì cái gì? Em không còn là người của anh nữa, em đã cùng nhiều người không quen biết lên giường. Anh vì cái gì còn muốn đối xử tốt với em? Thân thể em đã ô uế, em không đáng để anh đối xử tốt như vậy. Để em đi, em không muốn ở chỗ này để bị anh chán ghét. Anh để em đi được không? Không cần để ý đến em. Không cần chăm sóc em như vậy. Thả em ra, để em đi…..”
Bàn tay từ nắm lấy cổ áo Tư Đồ Khắc Tai chuyển sang dùng sức đánh vào ngực hắn. Hắn không nói gì, chỉ nhìn người yêu đang mất bình tĩnh trước mặt sau đó vươn tay ra ôm lấy Sở Mộ Hân đang thương tâm mà khóc vào lòng.
“Trút ra hết chưa? Có thoải mái chút nào không?”
Cảm giác nước mắt cậu thấm ướt cả áo, Tư Đồ Khắc Tai đau lòng càng ôm chặt lấy cậu.
“Hân, nghe tôi nói. Đây là việc ngoài ý muốn, em không có lỗi, là lỗi của tôi. Thực xin lỗi em, Hân!”
Nhìn cái đầu nhỏ liều mạng lắc lắc, Tư Đồ Khắc Tai nở nụ cười mang theo thương xót cùng bất lực.
“Tôi nghe thấy tiếng của em, tôi nghe thấy em gọi tôi nhưng tôi lại không bảo vệ được em kịp thời. Thực xin lỗi, thực xin lỗi….”
Nhớ lại tiếng khóc thảm thiết của Sở Mộ Hân trong điện thoại làm cho hốc mắt hắn không kìm được mà đỏ lên, tiếng nói cũng nghẹn lại.
“Hân, em biết không, khi nhìn thấy em cả người bị thương nằm trên mặt đất, thực sự tôi nghĩ tôi đã vĩnh viễn mất em. Em có biết tôi hận chính mình nhiều như thế nào không? Tôi hận không thể bảo vệ được em. Tôi hận em tin tôi như vậy nhưng tôi lại không ở bên cạnh em. Tôi hận bản thân mình vô dụng, ngay cả người mình yêu nhất cũng không bảo vệ được, em biết không?”
Tiếng khóc của Sở Mộ Hân nhỏ dần, Tư Đồ Khắc Tai càng nói càng kích động, mặc cho nước mắt rơi liên tục.
“Tôi hận không thể đem những người đã chạm vào em mà giết hết. Tôi thầm nghĩ đem cả những con mắt đã nhìn cơ thể em mà móc ra, đem những bàn tay đã chạm vào em mà chém, đem những cái miệng đã cường hôn em mà xé rách hết, cắt cả lưỡi của bọn chúng. Nhưng dù có làm như vậy tôi cũng không vui vẻ chút nào bởi vì nếu tôi bảo vệ được em thì em sẽ không bị bọn chúng cưỡng bức, cũng sẽ không liên tục nói muốn rời xa tôi”.
Sở Mộ Hân rụt rè ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang kích động của Tư Đồ Khắc Tai. Hắn như thế này, cậu nhìn không quen.
“Hân, tôi đương nhiên sẽ đối xử tốt với em, sao lại không thể đối xử tốt được? Tôi yêu em, em quên rồi sao? Cho dù như thế nào, em vẫn là người tôi yêu nhất. Cho dù em biến thành bộ dạng gì tôi vẫn yêu em. Em lại nhẫn tâm nói muốn rời xa tôi sao? Vì cái gì muốn tôi chán ghét em? Hân, tôi thương em còn không kịp, sao lại chán ghét được? Em nghe đây, không cho phép em nói linh tinh chết tiệt cái gì mà muốn rời khỏi tôi. Tôi sẽ không cho em đi, chết tiệt, sẽ không! Tôi mặc kệ em nghĩ gì, em vĩnh viễn là của tôi. Nếu em thực sự muốn rời khỏi tôi vậy trước hết hãy giết tôi đi. Nhưng tôi nói cho em biết, cho dù có chết, tôi cũng sẽ biến thành quỷ đi theo em. Tôi biết em sợ quỷ, cho nên, tôi nghĩ em vẫn nên ngoan ngoãn và chắc chắn ở bên cạnh tôi đi. Hân, có nghe không?”
Tư Đồ Khắc Tai tự mình nói một tràng dài. Bộ dạng chưa nhìn thấy thế này bao giờ của hắn dọa Sở Mộ Hân nhảy dựng lên cũng quên luôn cả việc khóc. Cậu sững sờ nhìn Tư Đồ Khắc Tai không nói được lời nào.
“Tai…..”
Sở Mộ Hân đưa tay lau nước mắt trên mặt hắn. Hắn nhìn cậu.
“Tai?”
Cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Sở Mộ Hân đang do dự trên mặt mình, đè lại trước ngực.
“Tâm tôi đâu, trái tim tôi bị tổn thương. Tôi biết em đau nhưng lại không giúp gì được. Tôi không đủ cố gắng khiến em bất an, muốn rời khỏi tôi”
Sở Mộ Hân lắc đầu. “Không, không phải như thế. Chỉ là em sợ, em sợ anh sẽ không cần em nữa. Thực sự em sợ, sợ sẽ không thể ở bên cạnh anh nữa. Em sợ em không thể thích anh nữa, bởi vì em……”
Tư Đồ Khắc Tai kịp thời dùng môi ngăn chặn lời sắp nói ra của Sở Mộ Hân.
“Đừng nói, Hân, đừng nói”
Sở Mộ Hân lại khóc lần nữa, hai mắt ngập nước nhìn Tư Đồ Khắc Tai.
“Nhưng mà em bị…..” Em không muốn, em thực sự không muốn…..
“Thì tính sao?”
Một lần nữa Tư Đồ Khắc Tai cắt đứt lời nói của Sở Mộ Hân.
“Tôi đã nói đây là ngoài ý muốn. Em không sai. Đây không phải là lỗi của em. Em không phải một mình, tôi tuyệt đối sẽ giúp em. Em không cần phải tự mình gánh chịu, biết không?”
“Nhưng mà em….”
“Em không bẩn, ai nói em như vậy? Tôi nói rồi, tôi chỉ có em. Tôi cũng chỉ muốn một mình em. Em là người tôi yêu nhất. Cho dù em không thích tôi thì tôi cũng sẽ không để em đi…..”
Tư Đồ Khắc Tai kích động nói, Sở Mộ Hân ấp úng kìm lại lời còn chưa nói trong miệng hắn.
“Ai…..ai nói em không thích anh……”
Tư Đồ Khắc Tai nở nụ cười, hôn lên bàn tay nhỏ nhỏ trắng mịn.
“Em còn thắc mắc gì nữa không? Em vẫn muốn rời xa tôi?”
Sở Mộ Hân cúi đầu không nói gì, lúc lâu sau mới nhìn hắn.
“Lúc đó…..Em vẫn nghĩ đến ba ba, có cả chị và mẹ. Em nghĩ em sẽ đi theo bọn họ, bởi vì…..thực sự đau quá, nhưng mà…..”
Sở Mộ Hân đột nhiên vươn người lên, vòng tay ôm lấy cổ Tư Đồ Khắc Tai, “Em nghĩ đến anh”.
Nở nụ cười, Sở Mộ Hân lặp lại.
“Em nghĩ đến anh, Tai, bởi vì em chờ anh đến. Em biết anh sẽ đến”.
Nghe cậu nói, hắn cười không nổi.
“Nhưng tôi đến chậm, tôi không kịp…..”
“Nhưng anh đã đến rồi” Lắc đầu, lại một lần nữa Sở Mộ Hân kiên định nói.
Lúc này hắn mới dịu dàng ôm lấy cậu, khẽ hôn lên tóc.
“Cảm ơn em tin tưởng tôi, Hân”.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, tổn thương nhưng lại vì nhau mà điều trị vết thương. Bị thương thì sao? Sẽ đau đớn nhưng khát khao muốn cùng một chỗ. Cho dù không nói câu nào nhưng tình cảm ấm áp nhẹ nhàng lưu chuyển, yêu thương buộc chặt lẫn nhau. Từ nay về sau sẽ hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT