Nháy mắt liền qua một tháng, vừa vào tháng bảy thì thời tiết đã nóng lên hẳn. Mới là sáng sớm, người hầu trong biệt thự đã bận rộn, Tiêu An chạy qua chạy lại thu xếp, cũng theo lệ của mấy năm trước, sinh nhật dì bảy không mời khách, chỉ mời một đoàn kịch vào phủ. Vì hai năm trước, cậu năm Tiêu Bắc Vọng và cậu sáu Tiêu Bắc Ý đều được đưa sang Mỹ tới chỗ Tiêu đại soái nên nay chỉ còn đại tiểu thư, nhị tiểu thư cùng tứ tiểu thư đến, cùng ở bên dì bảy. Bà ăn mỳ mừng thọ nhưng trông không hề có tinh thần, bảo đoàn kịch ra về rồi đi cùng mấy cô tiểu thư vào phòng khách nghỉ ngơi. Đánh bài một lúc đã tới buổi trưa, dì bảy nhìn trời, quay đầu lại hỏi đại nha hoàn Tiểu Trạc: "Cậu ba còn chưa đến à?"

Tiểu Trạc bối rối lắc đầu. Dì bảy lại thở dài một cái. Đại tiểu thư Tiêu Thư Tinh thấy bà không vui vẻ gì bèn cười nói: "Nghe nói tháng này cậu ba đều ở đại doanh bắc, đến Hoa Thinh châu còn chẳng về nữa là. Bận bịu suốt ngày suốt đêm, sắp ngất đến nơi. Dì bảy đừng lo, nói không chừng buổi chiều nó sẽ về đây."

Thư Ngọc cũng khuyên: "Dì bảy đừng lo quá ạ, cứ đợi thêm một lát."

Tiêu Thư Nghi thì thở dài, cô nói: "Nếu anh ba không đến thì mấy tiết mục vui đằng sau thôi hoãn cả đi." Câu này cô nói rất vô tâm, nhưng người nghe lại suy nghĩ nhiều. Dì bảy buồn bã nói: "Nhớ lần sinh nhật hai năm trước, đúng là vui thật. Mọi người tề tựu, cậu ba còn đạc biệt chuẩn bị một chậu hoa lan cho dì, thằng năm thằng sáu cũng đang ở đây... Còn có cả Hàng Cảnh..." Bà ngừng một lát, viền mắt đỏ lên: "Nhớ tới em Lâm của các con làm dì đau lòng quá, từ nhỏ đã đến ở phủ đại soái chúng ta, lớn lên dưới tay dì. Từng cử chỉ, động tác đều khiến người ta yêu mến, mà nó cũng nhẫn tâm, đã đi là đi lâu đến thế, đến thư từ cũng chẳng gửi, uổng công dì... yêu thương nó..."

Dì bảy cầm khăn tay lau nước mắt, ba vị tiểu thư cũng im lặng không nói lời nào. Bỗng nghe tiếng một người hầu chạy nhanh vào phòng khách báo: "Tam thiếu gia đã về." Dì bảy vừa nghe liền cuống quýt đứng dậy. Vừa mới đứng dậy thì cảm thấy cổ trống không, dây chuyền châu ngọc đã đứt, từng hạt trân châu rơi lả tả xuống đất. Tiểu Trạc vội vàng đi nhặt. Bà không quan tâm, dẫn theo Thư Tinh, Thư Ngọc và Thư Nghi rồi đi ra, ai ngờ nhìn thấy binh lính vây thành đoàn, Hứa Tử Tuấn cùng Mạc Vỹ Nghị đỡ Tiêu Bắc Thần đi vào. Ba người đầy mùi rượu. Mặt dì bảy liền tối sầm, còn chưa nói gì thì Hứa Tử Tuấn đã vội vàng giải thích: "Dì bảy, hôm nay đều tại con, vốn chỉ bảo rằng mọi người đã mệt mỏi liên tiếp mấy ngày nên đi uống mấy chén mà thôi. Không ngờ Tiêu tam ca nổi hứng, con và Mạc Vỹ Nghị mới không để ý mà anh ấy đã làm mình thành thế này."

Dì bảy nhìn Tiêu Bắc Thần đầy hơi rượu, đứng còn không vững thì vô cùng tức giận, bực mình mắng: "Hứa Tử Tuấn, nếu sau này cậu còn dám dẫn tam ca nhà chúng tôi ra ngoài uống rượu thì cứ đợi tôi nói với cha cậu đi, chắc chắn sẽ cho cậu một trận nhớ đời. Tiêu An, mấy người còn ngẩn ra đó làm gì. Trân châu rơi thì mặc nó, còn không mau đến dìu tam thiếu gia lên lầu nghỉ ngơi?"

Tiêu An dẫn mấy người đi nhanh đến đỡ Tiêu Bắc Thần lên lầu, dì bảy đi theo lên. Vào phòng thì đích thân đắp một tầng chăn đệm mềm mại lên người hắn, sờ mặt hắn thấy nóng bừng bừng thì bà nói: "Không biết là uống bao nhiêu rồi, Tiểu Trạc, mau bưng một bát canh giải rượu lên đây."

Tiểu Trạc vội vã đi pha, Tiêu Thư Nghi đứng bên cạnh không ngừng gọi: "Anh ba, anh ba..."

Hắn mê man, đầu óc như nặng ngàn cân, chỉ cảm thấy lồng ngực như đang bị đốt nóng, lục phủ ngũ tạng cũng cháy rực lửa, làm hắn cực kỳ khó chịu. Dường như bên tai có tiếng vọng liên hồi, là cô đang nói chuyện, là cô đang nói với hắn: tôi lấy chồng rồi; là cô đang nói: giờ phút này, tôi nói cho anh biết, từ khoảng khắc anh giết Mục Tử Chính, tôi chỉ còn lại sự căm hận đối với anh. Cả đời này chỉ còn hận thù! Cô lạnh lùng như vậy, cô cương quyết như thế, hắn không biết cuối cùng mình đợi được gì suốt hai năm ròng rã? Hắn lưu giữ lại tất cả những thứ thuộc về cô. Một mình hắn chờ đợi, một mình hắn bảo vệ, hắn tận mắt thấy cây hoa đào cô đích thân trồng đơm hoa. Đến cuối cùng, cái mà hắn đợi được chính là kết cục này đây.

Cô ngoảnh đầu nhìn dưới tán ô giấy màu hồng, đầu hơi cúi xuống, trên môi có nụ cười nhẹ nhàng, đôi lông mày thanh tú. Lúc cô viết chữ bên cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc và tập trung, đôi hoa tai trân châu cô đeo đung đưa nhè nhẹ, cô quay đầu lại, cười dịu dàng với hắn.

Cô đi rồi... Cô đã trở về, cô nói với hắn: Tôi đã lấy chồng... Cô khoét mất trái tim hắn.

Cảnh hãy còn mà người đã mất, tất cả đều trở thành uổng công, chút hy vọng cuối cùng của hắn đã bị cô đốt cháy rụi, cô ép hắn từ bỏ, hóa ra hắn không còn cơ hội nào để giữ cô lại nữa... Đến cơ hội bắt ép cũng không còn... Đời này kiếp này... Sẽ không thể có cô nữa...

Dì bảy nhìn mặt Tiêu Bắc Thần càng ngày càng nhợt nhạt, đau lòng nhưng không biết nên làm thế nào. Đúng lúc này Tiểu Trạc mang canh giải rượu tới, bà bèn bưng lấy bát, dùng thìa nhỏ đút canh vào miệng hắn. Do bị sức nóng của rượu ảnh hưởng nên môi hắn khô khốc, đau rát, hắn có vẻ vô cùng khó chịu, đến canh giải rượu cũng không mớm vào được. Dì bảy thấy hắn nhắm chặt mắt, mê man nói gì đó nên vội vàng hỏi: "Cậu ba... Nói gì cơ?... Nói to lên chút... Cần gì thì dì bảy đi tìm về cho con..."

Ai ngờ bà vừa nói xong thì Tiêu Bắc Thần gần như hôn mê trên giường lại lắc đầu, miệng nở nụ cười lặng lẽ, giọng nói có sự hối hận, có bi thương, có tuyệt vọng, hắn lẩm bẩm: "... Cô ấy sẽ không về... Sau này cô ấy sẽ không trở lại nữa... Cho dù con có đợi đến bao giờ... Cô ấy cũng sẽ không về..."

Tiêu Thư Nghi đứng bên vừa nghe tới đây thì trong lòng đã rõ cả, cuối cùng không kiếm chế được mà lấy khăn che miệng, nước mắt do áy náy không ngừng tuôn ra, cô nghẹn ngào: "Dì bảy, dì xem, anh ba như thế này thì phải làm sao mới được?"

Suy nghĩ của hắn không còn rõ ràng, dạ dày thì đau đớn như thiêu như đốt, hắn chầm chậm nói ra cái tên đó, cái tên khảm trong tim hắn, nói nho nhỏ như đang mê sảng. Dì bảy bưng bát canh giải rượu, mới đó mà hai mắt đã ửng hồng, nhìn Tiêu Bắc Thần đang mê man, bà thở dài, vừa khóc vừa nói: "Cái thằng bé này sao mà vẫn chưa từ bỏ thế!"

Ngày hôm sau đến rất nhanh, dù là ban ngày nhưng trong nhà ăn vẫn bật những ngọn đèn nho nhỏ màu xanh nhạt. Tiêu Bắc Thần dậy rất muộn, đi vào nhà ăn thì thấy dì bảy mặc bộ sườn xám màu lam, cổ áo có nút cài bằng đá quý, bà đang ngồi một mình sờ sờ mấy quân bài, thấy hắn đi vào thì nói với người hầu đứng bên cạnh: "Mau đi lấy cháo trắng với vài món tôi dặn nhà bếp làm lúc sáng, mang lên đây cho tam thiếu gia."

Người hầu bèn lui xuống lấy đồ ăn, hắn đi đến nhìn bà và quân bài, cười nói: "Để con xem mặt dưới là quân gì." Hắn sờ lên quân bài lại bị dì bảy đẩy tay ra, ngẩng đẩu nói với hắn: "Dì đang bói, đừng có quấy, mau đi ăn đi. Hôm qua con uống nhiều rượu như thế sợ là ruột úng cả rồi."

Dạ dày hắn đúng là đang khó chịu, thấy người hầu bưng lên cháo trắng và vài món đơn giản, không ngờ là có cả măng và thịt viên, trông rất tinh tế. Hắn nhìn mà thấy thèm ăn nên ngồi xuống ăn luôn mấy miếng, dì bảy bèn cười: "Tam thiếu gia ăn uống ngon lành thế có còn nhớ hôm qua là ngày gì không?"

Hắn cười: "Là sinh nhật dì bảy."

Dì bảy lườm một cái: "May mà con còn nhớ rõ đấy."

Tiêu Bắc Thần nói: "Con đã đặt riêng cho dì một bức tượng Quan Âm bạch ngọc, hiện vẫn đang trên đường đến đây. Dì còn sốt ruột hơn cả con, vừa gặp đã hỏi tội, con bị oan quá." Hắn làm dì bảy mím mội cười, bà cũng không bói bài nữa, chỉ nói: "Đúng là mồm mép. Được rồi, coi như con vẫn còn có hiếu. Tối nay dì mời Hà tiểu thư con gái Hà đội trưởng quân đoàn đến tiệm Vân Nam ở Hưng Hòa Viên ăn bữa cơm, con cũng phải đến đó cho dì."

Hắn bèn cười, trêu chọc: "Dì bảy càng ngày càng thời thượng, không đánh bài với các vị phu nhân nữa mà nay thành ăn cơm với các tiểu thư."

Dì bảy nhướn mày, cưới hỏi: "Cậu ba, đang giả vờ không hiểu với dì à?"

"Có cho con mười lá gan con cũng không dám giả vờ." Hắn vừa cười vừa nói, đứng dậy trước bàn: "Mấy ngày nay bận quá, con vẫn phải tới đại doanh bắc gặp đại diện mới tới từ phía nam, đúng là không có thời gian rảnh. Dì bảy đi một mình vậy."

Hắn nói xong thì không dợi bà đáp mà lên lầu thay quần áo luôn. Quách Thiệu Luân và binh lính đã đợi ở ngoài, hắn lên xe và bảo: "Đi đại doanh bắc."

Quách Thiệu Luân trông có vẻ khó xử, hắn theo Tiêu Bắc Thần đã bao năm nay, ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới thì còn có cảm tình bạn bè, hắn do dự một hồi mới nói: "Thiếu soái về Hoa Thinh châu nghỉ ngơi đi ạ, cả tháng này thiếu soái đều ở đại doanh bắc, việc quân chất như núi cũng đã giải quyết xong cả rồi. Mạc tham mưu trưởng và Hứa lữ trưởng cả ngày đều làm việc không ngừng nghỉ, bọn họ sợ thiếu soái lắm rồi."

Hắn nhìn vẻ mặt khó xử của Quách Thiệu Luân, không nhịn được cười to: "Rồi rồi, làm như tôi là kẻ bóc lột, suốt ngày bắt chẹt các cậu không bằng. Vậy thì về Hoa Thinh châu."

Chiếc xe liền lăn bánh đi về hướng Hoa Thinh châu. Lúc này đang là giữa trưa, đúng lúc ngôi trường tiểu học trên con đường này tan học. Trên đường đầy học sinh đeo ba lô nhỏ, tay cầm bàn tính, đuổi nhau chơi đùa. Quách Thiệu Luân nói với lái xe bên cạnh: "Đi chậm thôi." Chiếc xe liền đi chậm lại.

Cảnh bên đường phản lên cửa sổ xe, có cả người đi đường. Tất cả đều rất rõ ràng, cô mặc bộ váy liền cổ đứng màu tối, tóc dài đen nhánh đã buộc lên, gọn gàng đằng sau lưng, Cô đang dẫn Trầm Khác vừa mới tan học đi về. Đứa bé lại chạy nhảy không ngừng, ngửa đầu lên không biết nói gì với cô mà lúc xe đi ngang qua có thể nhìn thấy cô chăm chú nghe cậu bé nói, bên môi có một nụ cười dịu dàng.

Xe đi qua, chỉ trong giây lát bóng dáng cô đã biến mất khỏi cửa sổ, như bị một trận gió thổi bay đi, không thể nào giữ lại, không thể nào tìm lại được... Chỉ còn lại một nỗi đau đớn trống rỗng. Từ nay về sau không ngừng dày vò trái tim hắn cả ngày lẫn đêm...

Xe đã chạy qua con đường đó, Quách Thiệu Luân ngồi ở ghế trước do dự một lát rồi quay đầu nhìn Tiêu Bắc Thần, không ngờ thấy hắn đang yên lặng dựa đầu bên cửa sổ xe, mắt nhắm, trông như đang ngủ.

Quách Thiệu Luân cũng không dám nói gì nhiều, chỉ quay đầu đi.

Hết chương 27.

Mình không giữ được tiến độ 1ch/ tuần nên vẫn sẽ để màu nâu vậy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play