“Này này, em có nhầm hay không thế, tối nay làm gì có trận đấu nào!”. Ai đó ở trong phòng nói vọng ra, mà bên ngoài vẫn không có phản ứng.

Diệp Hân Mạch cười khổ, quả nhiên là mình mất bình tĩnh… Tuy rằng lúc trước làm cho Đạm Mạc Phong Tâm cả một bộ trang bị mười sao cường hoá đầy đủ, nhưng đó cũng chỉ là trang bị cấp 120 khảm đá cấp 5 mà thôi, so với thắt lưng kia mà nói thật sự còn kém nhiều lắm.

Trở lại trước máy vi tính, Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ không kiềm chế được đã đem thắt lưng khoe khoang trên kênh [thế giới], khiến cho mọi người một phen náo loạn.

[thế giới] Ngạo Thế Cuồng Gia: ngưỡng mộ quá đi, Lừa Đại, ngươi trâu bò thật đó!!

[thế giới] Đốt Hương: ta tò mò nha, khoáng thạch cấp 10 kia, Lừa Đại ngươi tìm chỗ nào thế?

[thế giới] Ta Tới Xem Náo Nhiệt :còn nói gì được nữa đây. Trâu bò quá đi!

[thế giới] Luyến Thiên Tinh Quang: Cưỡi Lừa, bái phục ngươi, ngày mai đấu một trận đi.

[thế giới] Lạp Lạp Bán Báo: Lừa Đại, cố lên, ngày mai nhất định phải đứng đầu đó!

[thế giới] Hồng Phấn Nữ Lang: Oa, Lừa ca ca thật soái nha! Có thể thêm ta làm bạn tốt được không vậy?

[thế giới] Tiêu Hồn: mỹ nữ, ngươi đừng phí công! Lừa Đại có bà xã rồi.

[thế giới] Hồng Phấn Nữ Lang: bà xã của Lừa ca ca có đẹp không vậy? Cho ta nhìn một cái đi nào!

[thế giới] Đầu Bạc Ma Nữ: Haha, cái này ngươi nên hỏi thẳng Lừa Đại đi.

[thế giới] Tử Thần: Xì! Ta khinh. Sinh Hoạt 0322 rõ ràng là nhân yêu đáng chết!

[thế giới] Hiểu Hiểu Hiểu: mỹ nữ, ta ủng hộ ngươi, đưa một tấm hình ra đi, cho Lừa Đại nhìn xem.

[thế giới] Ta Tới Xem Náo Nhiệt :ô! Mỹ nữ, mau đưa ảnh xem nào!

Rất tốt, kênh [thế giới] lại được dịp ầm ĩ,từ chuyện trang bị bay sang chuyện tranh vợ cướp chồng cấp độ cao. Diệp Hân Mạch cụp mí mắt cúi đầu một bên uống nước một bên hứng thú nhìn kênh [thế giới], Lục Thủy Hàn bên cạnh không ngừng chớp mắt, nhìn cô chăm chú, thấy cô một chút phản ứng cũng không có, cái mũi nhăn tít cả lại.

Người trên kênh [thế giới] cứ thế làm ầm ĩ lên, ai cũng kêu cái cô Hồng Phấn Nữ Lang kia mau post một tấm hình lên diễn đàn. Toàn server tối nay bàn tán bất chấp thời gian.

Lục Thủy Hàn chép miệng hồi lâu, thấy bà xã đại nhân chẳng thèm ý kiến gì thì mất hứng, ngoáy ngoáy lỗ tai rồi đứng lên: “Anh đi làm cơm.”

“Đừng vội, nhìn cái này xem”. Diệp Hân Mạch đứng bên cạnh không chịu nhường đường, mặt mày hờ hững chỉ chỉ trên màn hình.

Lục Thủy Hàn hơi sững người, trong đầu nhảy nhót bao nhiêu suy nghĩ, khóe miệng ngay lập nhếch lên. Ha ha, hoá ra cô vẫn để ý nha!! Anh liền nghe lời tiếp tục ngồi xuống, mở diễn đàn, mau mắn tìm đến cái topic đang gây xôn xao kia. Có vẻ như kích thước hình ảnh quá lớn, load mãi mà chưa xong.

Lục Thủy Hàn nhàn cư vi bất thiện, bèn lấy cái cốc trên tay Hân Mạch xuống, duỗi cánh tay ra kéo cô vào lòng mình. Chỉ trong nháy mắt, hương thơm nữ tính tràn đầy xung quanh, khiến anh không khỏi mê mẩn. Mà không cẩn thận bị kéo vào vòng ôm ấm áp, Hân Mạch cũng ngẩn ngơ nửa ngày không phản ứng gì.

Đến lúc thanh tỉnh, hai má đã lại đỏ hồng như trái táo. Định gỡ tay người ta ra lại bị ngăn lại. “Đừng động đậy”. Phía sau truyền tới giọng nam trầm ấm nhưng kỳ lạ.

Cảm nhận được sự thay đổi từ cơ thể của Lục Thủy Hàn, Hân Mạch mấp máy môi, thân thể cứng đờ không dám động đậy.

Hình ảnh rốt cục cũng tải xong, nguyên bản Lục Thủy Hàn còn đang tính chỉ trỏ chê bai cái cô Hồng Phấn Nữ Lang kia một chút, nhưng ai ngờ, gương mặt thanh lệ thoát tục của cô ta cương quyết không cho anh tìm ra khuyết điểm nào để mà phê bình. Hồng Phấn Nữ Lang tuổi cũng không lớn, nhìn trang phục có thể khẳng định chỉ mới trên dưới hai mươi tuổi, mặt trái xoan tiêu chuẩn, lông mày lá liễu, hơn nữa giữa lông mày còn có ti linh*(cái nì hổng biết là cái gì nữa) linh hoạt tươi tắn, so với mấy nữ biên tập dưới quyền anh thường ngày chỉ biết trang điểm đậm lè để che khuyết điểm quả thật là xinh đẹp hơn rất nhiều.

“Đẹp thật đó”. Diệp Hân Mạch thản nhiên bình phẩm.

Bàn tay đang nắm con chuột khẽ run lên, ai đó vội vàng đưa mặt đến sát bên tai cô: “Bà xã, trong mắt anh em lúc nào cũng là người xinh đẹp nhất…”

Hân Mạch hung hăng trợn trắng mắt, không buồn trả lời.

“Đừng có ghen nha, ghen nhiều sẽ mau già đó”. Lục Thủy Hàn cười hì hì, hơi thở ấm áp khẽ phả lên gương mặt tinh tế, vừa lòng thấy một nét ửng đỏ lặng lẽ hiện trên hai gò má mỹ nhân.

“Có quỷ mới thèm ghen”. Diệp Hân Mạch lại trợn mắt, đưa tay vỗ vỗ: “Đi nấu cơm đi.”

“Không ghen sao? Không ăn ghen thì anh lại cùng người ta tâm sự nha?”. Trước mắt là vành tai trắng nõn, thực nghĩ muốn cắn một miếng, Lục Thủy Hàn một bên nuốt nước miếng, một bên cực lực áp chế dục vọng của mình đang cuồn cuộn mà kéo tới.

Diệp Hân Mạch cắn môi, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Được, anh cứ tự nhiên, em đi tắm, mau buông tay ra”. Nói xong liền muốn giãy ra, nhưng ai biết, cánh tay kia lại như tảng đá, không chút suy chuyển.

“Khẩn trương như vậy làm gì? Cùng xem đi mà!”. Cuối cùng, đại thần phong độ tiêu sái vẫn không dám cắn vành tai người ta, đành đem tầm mắt trở lại màn hình.

Quả nhiên, kênh [thế giới] sớm đã vui lật trời, mới một hồi, đã khiến mấw game thủ nam đã “thành gia thất” bàn tán loạn cào cào, còn có không ít cao thủ bình thường trầm mặc cũng góp vui. Chỉ tiếc, tiểu nữ sinh kia có vẻ như chỉ nhìn trúng mỗi Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ, không đáp lời ai, mà trái lại đang không ngừng hỏi Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ rất nhiều vấn đề.

[thế giới] Hồng Phấn Nữ Lang: Lừa ca ca có ở đây không vậy? Vì sao Lừa ca ca không để ý đến ta?

[thế giới] Hiểu Hiểu Hiểu: mỹ nữ, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi nối tơ hồng, hỏi ngươi có xứng với Lừa Đại không, ta còn cảm thấy ủy khuất cho ngươi ấy chứ!

[thế giới] Ma Sứ Đầu Bạc: quả nhiên tươi mát động lòng người! Thật là xinh đẹp!!

[thế giới] Ma Nữ Đầu Bạc: hừ!

[thế giới] Ma Sứ Đầu Bạc: bà xã, bà xã, ngươi xinh đẹp nhất.!!

[thế giới] Thiên Đường Tiểu Phượng: mỹ nhân thực xinh đẹp a! Xin hỏi ngươi có muốn tìm ông xã không?

[thế giới] Hồng Phấn Nữ Lang: tìm chứ! Nhưng ta muốn tìm ông xã lợi hại như Lừa ca ca cơ!

[thế giới] Luyến Thiên Bá Vương: haha, xem ra là người mỹ nhân muốn chỉ có Lừa Đại mà thôi.

“Ha, em xem, ông xã em rất là có mị lực nha! Em thật lòng muốn anh bị người ta giành mất sao?”. Ai đó càng xem càng đắc ý, thân thể ngoáy ngoáy ngó ngó, tiến đến vành tai mình thèm muốn bấy lâu, một bên nuốt nước miếng một bên tiếp tục thao thao bất tuyệt.

“Hả?” Diệp Hân Mạch rụt rè chớp mắt, lồng ngực phía sau áp lên tới khó chịu khiến cô rất muốn đánh người. Nhưng không thể để bị bắt nạt thế được. Khoé môi cô nàng khẽ nhếch lên, đem ngón tay trắng nõn đặt trên bàn phím, nụ cười thập phần mờ ám: “Vậy thì thổ lộ đi!”

Không đến nửa giây sau, Hân Mạch đã đem mấy chữ “Mỹ nữ ta thích ngươi” viết ra. Đang muốn nhấn Enter, thì người phía sau sắc mặt đại biến, vội vàng đem móng vuốt cuả bà xã ôm về, mặt mũi nhăn nhó: “Vợ yêu à, không cần làm loạn thêm đâu, anh nói giỡn thôi mà!”

Diệp Hân Mạch đạm đạm quay đầu liếc hắn một cái, nghĩ tiếp tục đưa tay đi quấy rối.

Lục Thủy Hàn nhanh chóng giữ chặt tay cô, đánh chữ bằng một tay.

[thế giới] Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ: ta chỉ yêu mình bà xã nhà ta thôi.

Rất tốt, kênh [thế giới] lại sôi sùng sục lên.

Người trong lòng vừa mới còn ngoãn ngoãn ngồi im, thừa dịp anh lơi lỏng trong tích tắc, đã vội nhảy xuống, chạy biến ra ngoài. Lục Thủy Hàn lập tức đứng lên, đem bà xã kéo về,tỳ trán lên đỉnh đầu cô. “Hân Mạch, anh thích em…”. Giọng nói trầm thấp trong phòng ngủ lưu chuyển không ngừng…

Lục Thủy Hàn cảm giác được thân thể mềm mại lại cứng ngắc, rất lâu sau không có phản ứng. Cười khổ một tiếng, đôi môi ấm áp chạm khẽ lên mái tóc dài, ngữ khí đột nhiên lại khôi phục bình như thường, cà lơ phất phơ. “Anh đi nấu cơm! Em không được làm bậy đâu đó.”

Nói xong, liền buông Hân Mạch, sải bước bước ra ngoài, bỏ lại một người đang cứng ngắc tại chỗ như tiêu bản.

“Hân Mạch, anh thích em…”

Anh không phải chưa từng nói qua những lời này, nhưng vì sao câu nói hôm nay lại phá lệ khiến tim cô đập không thôi thế này?

Diệp Hân Mạch ngẩn ngơ rất lâu, sau đó mới chậm rãi đưa tay xoa lồng ngực, khẽ nghiêng đầu. Đến giờ anh ấy vẫn có hứng thú mình, điều cô biết rõ. Từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô đã nhìn thấu mình chính là kiểu người mà anh luôn tìm kiếm. Cho nên, dường như để trừng phạt, cô không chút kiêng dè giữ lấy sự ấm áp nơi anh, hay chỉ đơn giản là cô đã hiểu, hai người bọn họ chỉ đang lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Cô dùng bản thân làm mồi nhử, hấp dẫn anh chinh phục mà bản thân anh cũng dùng chính mình làm mồi nhử, khiến cô rơi vào vòng tay của anh.

Chỉ là, sau một thời gian, mọi thứ dần đi chệch khỏi quỹ đạo vốn có…

Lẽ ra, khi anh nói rằng “Em là người phụ nữ của anh”, cô phải ý thức được rằng, hai người bọn họ đang vô tình ràng buộc nhau.

Bản thân cô, thực sự thích anh sao?

Anh liên tiếp ép hỏi, chính nhiều lần, cô lại không dám thẳng thắn trả lời, vì sao chứ? Đơn giản là cô sợ, sợ mình không thể giống như anh hy vọng, khiến cho sự ấm áp hiện tại cũng biến mất theo anh…

Cô độc trong bể khổ chìm nổi hơn hai mươi năm, đột nhiên có một người nói rằng “Thứ em cần chính là điều này đó”, sau đó đem sự ấm áp mới mẻ đến. Mà cô thì ngày càng không muốn rời xa.

Cho nên, Hân Mạch rất sợ, sợ rằng có một ngày anh sẽ rời xa cô.

Ngày tháng còn dài, mọi việc cứ để tự nhiên đi. Lục Thủy Hàn ngoài mặt xem như không có chuyện gì, tiếp tục cùng nhau ăn cơm, tiếp tục bắt Hân Mạch rửa chén, tiếp tục đi tắm quên mang đủ thứ, tiếp tục tối tối ôm chăn mền ủ ấm giường…

Nhưng so với thường ngày vẫn có gì đó khác lạ. Có lẽ là do chút cảm giác bất an gần đây nảy sinh không rõ lý do.

Cuối tuần, Diệp Hân Mạch ngủ tận tới lúc tự nhiên tỉnh, dụi dụi mắt, thấy cách đó không xa là bóng lưng cao ráo đang ngồi tại trước máy tính của mình, tay gõ bàn phím không ngừng.

Gãi gãi mái tóc dài, Diệp Hân Mạch ôm y phục đi vào phòng tắm.

“Em dậy rồi sao?”. Ai đó liếc mắt nhìn cô, tay đánh chữ, miệng thì bắt chuyện.

“Uh”

Thay quần áo và rửa mặt xong, Hân Mạch chạy tới phòng bếp lục lọi nồi niêu tìm đồ ăn, nhưng cái gì cũng không có… nhất thời nhăn nhó mặt mày. Này nha, cuối tuần nhàn hạ thế mà sao không chịu nấu ăn? Trước đây, anh được nghỉ cũng đâu có như vậy.

Hân Mạch ra sức xoa xoa sau gáy, nhẹ chân nhẹ tay trở lại phòng ngủ. Gương mặt kiên nghị, đôi mắt thâm thúy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình, giữa hai hàng lông mày đang nhíu lại kia hở ra mấy nếp nhăn, đôi môi mỏng khẽ mím lại… Tuấn tú mà gần gũi, khiến người ta nhìn không rời mắt.

Có người nói, đôi mắt đàn ông nhiều khi vô cùng quyến rũ.

Diệp Hân Mạch không thể không thừa nhận, đôi mắt kia hiện giờ, thực hết sức thu hút,thế cho nên, trái tim cô mớ không khống chế được, đấu đá lung tung, tựa hồ muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

Đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn một hồi, rồi lại lặng lẽ lui ra.

Trước máy tính Lục Thủy Hàn đang không ngừng chém giết đám người chung quanh, có bà xã đại nhân chuẩn bị dược phẩm, anh có muốn chết cũng không dễ dàng. Bởi vì, cô nói anh nhất định phải đạt hạng nhất. Cho nên, hắn muốn đứng đầu.

Đúng lúc anh đang rất nỗ lực, bóng người ngoài cửa thấp thoáng, thấp thoáng, cảm nhận được sự thay đổi, Lục Thủy Hàn kinh ngạc ngẩng đầu, liền giật mình kinh ngạc. Chớp mắt vài cái, ai đó sau khi điều chỉnh tốt trạng thái, rốt cuộc không dám nhìn lung tung nữa. “Này! Em mặc thế này làm gì hả?”

“Em…em định hỏi…anh có muốn ăn sườn xào chua ngọt không?…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play