[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: tỷ tỷ, cái cô Hiểu Hiểu kia thật là đáng ghét, quá đáng ghét, dám nói bậy về tỷ.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322:?
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: tỷ tỷ, vì sao các nàng ấy lại không thích tỷ? Lại còn nói tỷ không phải là nữ nữa chứ.
Trước màn hình máy tính, hai người nhìn nhau, nửa buổi không nói câu nào.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: ngươi không biết sao?
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: không rõ a! Tỷ rõ ràng tốt như vậy, vì sao mấy nàng ấy lại có thành kiến! Hơn nữa, các nàng nói xấu người khác sau lưng, hừ! Khẳng định lại là các nàng nói lung tung.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: sáng nay ngươi nói xin lỗi ta là có ý gì?
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: a! Cái đó… Tỷ, tỷ quên rồi sao? Có một lần, trong lúc hỗn loạn, ta không cẩn thận mạo phạm đến tỷ, sau đó ông xã tỷ liền dẫn người tới đánh nhau đó!
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: ta vì thấy ông xã tỷ soái như vậy nên mới tìm mọi cách để gia nhập Thiên Đường bang đó!
Trước máy vi tính hai người lại ngớ ra. Tên Đạm Mạc Phong Tâm này, hay là cũng giống Nguyệt Sắc Mông Lung, bị trộm tài khoản mất rồi?
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: tài khoản vẫn là ngươi đang dùng đó hả?
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: tỷ hỏi cái này làm gì? A, ta biết rồi, tỷ muốn lên xem thử tài khoản của ta phải không? Từ từ, ta đi tìm mật khẩu đã, toàn để tự động đăng nhập, số tài khoản và mật khẩu ta ghi vào điện thoại di động rồi… Hắc hắc, tỷ, ta thông minh không?
Này, rốt cuộc là ai đã sản xuất ra con búp bê đơn thuần này thế? Đơn thuần như thế làm người ta cũng phải run rẩy nha? Diệp Hân Mạch đối với hành động trả thù của mìng lúc trước sinh ra khinh bỉ, bắt nạt một cậu nhóc như vậy đúng là quá dã man.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: không phải, ta chỉ muốn hỏi ngươi, tài khoản này của ngươi đã từng có người khác dùng qua chưa?
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: có a! Nhiều nữa ấy chứ!
Trước máy tính hai người đã ở vào trạng thái bị phong bế.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: đêm Giáng Sinh lần trước là ai dùng, ngươi biết không?
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: lúc tối á? Để ta nghĩ xem nào.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: nghĩ ra rồi, là một bằng hữu, hắn nói muốn xem trang bị của ta lợi hại thế nào.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: tỷ, tỷ hỏi cái này làm gì?
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: thật là bằng hữu sao?
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: Thật mà!!Một thời gian trước hắn còn biết cả tài khoản của Nguyệt Sắc nữa cơ! Bất quá mấy ngày nay hắn sẽ không online đâu, đã về nhà rồi.
Diệp Hân Mạch ngẩn người, hay là, người hôm đó dùng tài khoản Đạm Mạc Phong Tâm chửi mắng mình, sau đó lại dùng tài khoản Nguyệt Sắc Mông Lung để đuổi giết mình, là bạn của Đạm Mạc Phong Tâm sao? Nếu giải thích như vậy, cũng có thể coi là hợp lý, người đó hẳn là rất ghét mình. Dùng tài khoản Nguyệt Sắc Mông Lung tới truy sát Sinh Hoạt 0322, cũng cho qua được rồi. Chỉ là, vô duyên vô cớ, kẻ đó vì sao lại thấy mình không thuận mắt đến thế?
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: Nguyệt SắcMông Lung có biết không?
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: tỷ, ngươi kỳ quái quá nha! Sao lại hỏi cả chuyện bằng hữu của ta?
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: Nguyệt Sắc ấy à? Ta cũng không rõ lắm, nhưng số tài khoản và mật mã của nàng ây khẳng định là đã cho bằng hữu ta biết.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: vì sao?
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: hắc hắc, tỷ, cái này ta không thể nói với tỷ được, ta đã đáp ứng Nguyệt Sắc là sẽ giữ bí mật rồi.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: Nguyệt Sắc Mông Lung rất quen thuộc với ngươi sao?
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: ừ, rất quen. Hơn nữa nàng ấy cũng thường xuyên dùng tài khoản của ta.
Trước máy tính hai người lại thất thần, không cần phải nói, mấy người này khẳng định vẫn còn là học sinh. Chỉ có học sinh mới tín nhiệm lẫn nhau mà không hề cố kị, lại còn thẳng thắn thành khẩn như thế nữa. Nhưng như vậy cũng mang đến khá nhiều phiền phức.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: từ lúc nào, tài khoản của ngươi là do chính ngươi dùng?
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: là lần bang chiến đó! Sau đó Nguyệt Sắc là bạn học lên tài khoản của ta, không hiểu vì sao thuộc tính trang bị lại giảm xuống!
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: bọn họ có đưa trang bị cho ta, nhưng ta thấy không cần thiết, bàn bạc một hồi, sau đó không ai dùng tài khoản của ta nữa!
Này cậu nhóc!! Mấy người mượn tài khoản của cậu, không phải là vì trang bị khủng sao?!! Sao cậu không nhận ra chứ hả?!!
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: ngươi là em trai của Thiên Đường Tiểu Quang phải không?
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: tỷ, sao tỷ biết? Cái này, tỷ ngàn vạn lần đừng nói ra nha! Anh trai ta mà biết ta chơi game, sẽ mắng chết ta, sau đó còn trực tiếp đem ta đưa về nhà nữa đó!!
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: Hì! Ta mười sáu! Tỷ, thế tỷ bao nhiêu tuổi rồi?
Quả nhiên còn là trẻ con!! Ai nói trẻ vị thành niên không thể chơi game? Vô nghĩa!! Bọn họ đã thấy gì chưa? Diệp Hân Mạch hiện tại muốn khóc quá, mình mỗi ngày đều đi hại người, còn người bị hại là cậu nhóc này lại nhìn không ra sự đùa giỡn ấy, còn cho rằng cô đối với hắn rất tốt nữa chứ.
Lục Thủy Hàn ở một bên lặng lẽ nhếch miệng cười không ngừng, bà xã đại nhân thật không dễ dàng đi bắt nạt người ta, kết quả lại sai đối tượng, việc này hay nha ….
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: đưa hết trang bị của ngươi cho ta.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: ý? Tỷ muốn làm gì vậy? Tỷ thiếu trang bị sao? Trang bị này tỷ đâu có dùng được! Chức nghiệp không thích hợp nha!! Tỷ nói đi, tỷ thiếu tiền hay là thiếu tài liệu, tiểu đệ ta sẽ tìm giúp.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: đưa ta, sau đó truyền tống về Tân Thủ môn, nhanh lên nha.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: Haizz! Được rồi! Tỷ muốn thì cứ lấy đi! Bất quá, tỷ phải nhớ giúp ta chỉnh lại nha! Muốn bao nhiêu tiền cứ nói thẳng, đừng ngại.
Diệp Hân Mạch hung hăng trợn trắng mắt, ta đây là muốn phá trang bị của ngươi đó, không biết lúc bang chiến đã bị hạ bao nhiêu độc dược mà hơn phân nửa thuộc tính trang bị bị giảm. Này nhóc, may cho cậu là chị đây đã nguôi giận rồi đó, chứ không thì…. Nghĩ lại lúc trước đem cậu nhóc ngốc này làm vật hi sinh suốt mấy tháng, thực là khiến cô muốn giận cũng không được. Thôi quên đi, giúp cậu ta khôi phục trang bị đã rồi nói sau!!
Vì thế hai ngày sau, Diệp Hân Mạch lại vùi giúp tên ngốc Đạm Mạc Phong Tâm sửa trang bị. Không biết là vì trong lòng áy náy, hay là đối với tiểu tử này đã có chút yêu thích mà Diệp Hân Mạch lúc làm trang bị thời, cũng đặc biệt để tâm. Hai ngày sau, trang bị trọn vẹn mười sao đã cường hoá liền xuất hiện — đây chính 5 thứ trang bị mười sao duy nhất trong server. Có thể không chút khoa trương mà nói, bộ trang bị này so với khả năng của Sinh Hoạt 0322 cũng vẫn bình thường lắm.
Tuy rằng Sinh Hoạt 0322 có kỹ năng sinh hoạt rất cao, nhưng kỳ thật vẫn là nhàn rỗi nên mới làm, cũng không có nhập tâm cho lắm. Lần này coi như hưởng thụ cảm giác kích thích một lần vậy.
Ngay buổi chiều ngày thứ ba , SinhHoạt 0322 đem bộ đồ lên kên [giao dịch], Đạm Mạc Phong Tâm nhận tin, xem chỉ số trang bị xong, 5 phút sau cũng không trả lời. Chờ đến lúc phục hồi tinh thần, đối phương lập tức tắt kêng [giao dịch].
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: oa, tỷ thật là lợi hại nha!!
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: mau nhận đi.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: tỷ, đây là làm cho ta sao?
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: phải.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: tỷ, hôm nay tài khoản của ta không còn đủ tiền, tỷ chờ ta hai ngày, ta đem tiền tới giao cho tỷ rồi mới nhận đồ được không?
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: ta không lấy tiền.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: không được! Anh trai ta nói, vô công bất thụ lộc.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: ngươi kêu ta là tỷ tỷ, đây coi như là quà gặp mặt thôi mà.
Lúc này, đối phương lại trầm mặc, khá lâu sau mới, gởi tin nhắn đến.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: tỷ, người thật tốt.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: tỷ, ta chơi game đã lâu như vậy, nhưng chỉ có tỷ đối tốt với ta thôi.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: tỷ, ta khóc mất.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: tỷ, ta tìm không thấy khăn giấy…
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: mau nhận đi.
[hệ thống] Đạm Mạc Phong Tâm tiếp nhận yêu cầu giao dịch của bạn.
[hệ thống] giao dịch hoàn tất.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: đem chỉ số trang bị ẩn đi.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: ah! Được.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: đi đổi cả mật khẩu nữa.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: vì sao vậy?
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: về sau số tài khoản không được tùy tiện cho người khác biết, ai tìm ngươi muốn mượn tài khoản thì nhớ phải từ chối, nói rằng ta không đồng ý.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: tỷ thật là kỳ quái nha!
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: báo cáo tỷ, ta đã đổi rồi! Về sau nhất định không cho người khác biết số tài khoản và mật khẩu nữa!
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: nhưng mà, tỷ,không muốn biết số tài khoản của ta sao?
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: không muốn. Bảo vệ số tài khoản, là bảo vệ sự riêng tư. Nhớ kỹ đó.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: ác, ta nhớ kỹ rồi.
[tư liệu] Sinh Hoạt 0322: ngươi đi chơi đi, ta còn có việc.
[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: Được!! Ta đi chơi, hắc hắc! Tỷ bận rộn thật đó.
Đuổi được tiểu tử ngốc Đạm Mạc Phong Tâm, Sinh Hoạt 0322 lại bận việc. Làm gấp cái gì vậy? Còn không hôm đó thi đấu phu thê Diệp Hân Mạch phát hiện thắt lưng ông xã vẫn là cái thắt lưng rách nát, cho nên quyết định lén lút làm cho ang một cái. Lần trước xem qua tài liệu, rốt cuộc cũng tìm được gần đủ rồi.
Sau một hồi, lập tức làm được hai mươi cái thắt lưng cao cấp, trong đó lại có hai cái cực phẩm. Sinh Hoạt 0322 lại bày quầy bán, mấy thứ bình thường ném ra cửa hàng, sau đó đem theo hai cái cực phẩm kia đi khảm đá để cường hoá chỉ số.
Loại đá đầu tiên thì khảm vào trực tiếp.
Viên đá thứ hai, thì trang bị và loại đá có chút xung khắc, làm đến lần thứ hai mới thành công!!
Viên thứ ba phải mài dũa một chút, sau đó mới có thể khảm vào thắt lưng, đổi qua mấy lần chế tác mới khảm vào được.
…
Cứ như thế, mãi cho đến viên đá thứ chín tinh thuận lợi hoàn thành. Bởi vì lúc trước có mấy thứ trang bị của Đạm Mạc Phong Tâm, lần này Diệp Hân Mạch đã khá quen tay, nhưng trong lòng vẫn có chút khẩn trương. Trang bị cấp cao được khảm thêm đát, nếu như thất bại, cũng mất tới mấy trăm lượng hoàng kim chứ ít đâu.
Diệp Hân Mạch thở sâu mấy hơi, kick chuột vào ô xác nhận.
“Đinh!” một tiếng, Diệp Hân Mạch lập tức nhìn thông báo của [hệ thống] ở góc màn hình.
[hệ thống] Chúc mừng, khảm đá thành công!
Nhất thời, Hân Mạch mừng như điên. Hung hăng đập bàn, rồi lại thuận tay kéo cái cốc trên bàn đưa lên miệng. Bởi vì quá hưng phấn, nước trong miệng có vị gì, cũng không có cảm giác.
Ngay lúc đang hưng phấn tột đỉnh, ngoài cửa truyền tới tiếng mở cửa. Hân Mạch lập tức ôm cốc nước trong tay chạy ra ngoài, định cho ai đó một bất ngờ. Nhưng ai mà biết, bất ngờ thì chưa đến mà Lục Thủy Hàn đã kinh ngạc nhìn cô, cầm một chiếc giày trong tay mà quên cả bỏ xuống, trừng mắt nói: “Này này, sao em lại dùng cốc của anh thế hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT