Hắn mệt lừ, từ hôm đó tới nay không chịu ra khỏi giường, hắn không muốn dậy không muốnnhìn cái ánh nắng dịu nhẹ vào mỗi buổi sáng vì nó đẹp như người con gái mà suốt 3 ngày hôm nay nó đều nhìn thấy mỗi khi nó tỉnh dậy. Cái khuôn mặt, luôn cả bộ Pijama hắn vẫn chưa động đến, đúng hơn là hắn vẫn chưa biết được bộ dạng tôig tệ lúc này của mình. Hắn say, thực ra thì tỉnh rồi chỉ là hắn không biết phải làm gì cả, cái bản tính ngông cuồng của hắn đâu mất, cái bản tính bất cần, ngoài Anny thì 3 năm nay hắn chưa hề có bất cứ tình cảm gì với bất kì đứa con gái nào cả, dù có xinh có đẹp đến đâu hắn cũng không muốn để mắt tới. Hắn lướt qua những người con gái xinh đẹp đó, không cảm xúc. Hắn chỉ coi họ như những con búp bê, xinh đấy nhưng ngu ngốc và là những thứ vô trai vô giác và con trai thì không bao giờ chơi búp bê.
Cuối cùng hắn cũng chịu ra khỏi giường, vì hắn biết cứ nằm mãi cũng không giải quyết được gì cả. Với hắn, từ này tất cả sẽ trở về như trước khi mà hắn chưa quen nó, khi tất cả hông là gì của nhau, và hắn sẽ lại đợi mtộ người con gái mà gắn đợi suốt 3 năm nay.
Bước vào nhà tắm, hắn dụi mắt ngước nên mệt mỏi nhìn vào trong gương trong suốt 3 ngày nằm trên giường chưa một lần nào hắn dậy để nhìn vào gương để thấy cái bản mặt tồi tệ của mình. Và AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. Hắn hét lên như điên dại, hắn vò đầu, vuốt mặt, hắn không nhận ra chính mình nữa. Hắn dụi mặt liên tục nhưng cái khuôn mặt đó vẫn thế. hắn không thể tin nổi mình đang trong bộ dạng nào. đây là gì, ai đã biến hắn thành thế này, chính thức là như một chàng hề. Hắn chạy xồng xộc ra goài phóng lấy điện thoại bấm nhanh số Long
-Em đây Anh yêu _ Long cười rich rich
-Rời ơi. Giờ còn đùa gì nữa. ông đang ở đâu.
-Giờ mới mở mắt à.
-Tôi hỏi ôg đang ở đâu
-Nhà
-Sang nhà tôi ngay
-Àm gì.
-Nhanh lên tôi sắp phát điên lê rồi.
-Ơ hơ. Có truyện gì thế, tôi sang ngay đây.
-Gọi cả Hoàng hộ cái. Tôi sẽ cố giữ bình tĩnh cho tới khi 2 người đến, tôi nổi điên là vừa.
-Ừ biết rôi _ giọng Long có vẻ lo lắng
10’ sau. Long và Hoàng đã chạy sùng sục lên tầng lao thẳng vào phòng hắn.
-Phong ơi ông đâu ròi. _ Giọng Hoàg có vè hoảng hốt.
Và sau đó thì hai người dựng lại ở cừa nhìn Phong với cái mặt xị ra. Hắn ngước mắt nên, mặt trầm tư nhưng lại không hợp với bộ dạng lúc này của mình. Cái miệg run run như con mèo ngồi ngoan ngoãn ở mép giường, hai tay lại đa chéo để đàu gối. Sững người 3 giây ngoài cửa sau đó thì Long và Hoang tròn mặt nhìn nhau và bắt đầu lăn ra cười. Cười từ cửa vào phonghf, hai người họ ôm bụng cười lăn lộn trên đất, lại bò lên giường ôm nhau mà cười. Cười đến nối nước mắt tèm nhem. Hắn bực tức phải quay lại tay trống lạnh:
-có tkôi đi không.
Tiếng nói của hắn làm hai người họ nẹp vào góc giường nhìn nhau rồi nhìn hắn, Long và Honàg lại cười. Hắn muốn tức điên lên nhưng không hiểu sao lại phì cười khi nhìn thấy hai thanừg bạn thân cười như được mùa, như chưa bao giờ đuowcj cười, nên lại để cho cuowif chán thì thôi. mà sao hai cái mặt kia nó cười nhìn ngu quá vậy. Long thì vấn tơn tớn như ngày nào con Hoàng thì. Ơ her. Đúng là cnhả tượng có một không hai khi một chàng tria trầm tĩnh lại cười kinh khủng như hắn. HẮn nghĩ ra điều gì đó rồi mỉm cười vơ lấy cái điện thoại. Hai tiếng tách tách phát ra liên tục khiến hai người kai cứng đơ người ngước mắt nên nhìn hắn, hắn không ngờ việc đơn giản này lại hiệu nghiệm như vậy, biết thế thực hành từ đầu. Hắn cất điện thoại vào ngăn kéo và ngồi xuống giường.
-Cười chán chưa, cười nữa đi
-Ông làm cái gì ế. _ Mắt long chớp chớp
-Có gì đâu.
-Ông chụp tôi với Hoàng con gì.
-Điên.
-THế đưa máy đây xem nào.
-CHả có gì.
-Ừ thì thôi.
-Haha. thế cười chán chưa.
-Tôi vẫn muốn cười.
-Ờ thì cười tíêp đi.
-Nhưng mà sao.
-Ai alfm tôi ra nông nỗi này.
-Ông hỏi tôi làm sao tôi biết được.
-Ớ. giờ tôi không hỏi hai ông tôi biết hỏi ai
-Không biết,
-Ơ. Sao tôi hỏi cái gì hai ông cũng không biết thế, trong khi….
-Khi làm sao…. Không biết tôi phải bảo không biết chứ.
-THế hôm đây ai lôi xác tôi về.
-Bọn tôi _ Hoàng từ hào.
-Ừ đúng rồi, mà giờ hỏi lại bủ không biết. Bọn ông lôi tôi về xong biến người gợm tôi thành thế này giờ muốn cãi hả.
-Từ từ _ Hoàng giải thích.
-Làm thao.
-Không phải, hiểu lầm
-Lầm gì.
-Là thế này, thôi Long ông nói đi.
-Nói gì
-Thì đấy.
-Này, tôi không đùa đâu nhá, hai ông liệuhồn à nha.
-Ừa. sao dợ. _ Long hign Phong lại nhìn hoàng.
-tHôi thôi ngồi yên cho tôi nhờ., suốt ruột _ Hoàng lừ Phong.
-Ừ thì tôi vẫn ngồi yên mà, bắt kể thì biết kể cái gì mới được cơ chứ.
-Cứ như trên trời rơi xuông ế nhỉ.
-Nhưng phải nói rõ mới biết được chứ.
-AAAAAAAAAAAA
-Gì đấy bay _ đồng thanh. N
-Ngồi đấy mà cãi nhau, nói nhanh lên không tôi giết chết cả hai bây giờ.
-Ừ thì giờ nói
-Nói đi đang nghe.
-Nó cũng ngắn thôi ý mà
-Ngắn dài. không quan tâm.
-THì ông say đấy, xong ông bị đánh đấy
-Tôi biết, rồi sao.
-Xong rồi tôi mý phong lôi ông về.
-Tiếp
-Xong lôi ông vào nhà tắm/.
-Ờ. Và rồi lôi đâu ra cái bộ pijama tôi dấu àm cho măc.