- À khoan _ hắn quay đầu lại nhìn nó.

- Chuyện gì.

- đứng đây với tôi qua ngày hôm nay

- Để làm gì.

- Biết vậy được rồi.

- Ơ. Hờ.

- Mai trốn học đi chơi với tôi.

- Điên à. Lại bắt trốn học nữa.

- Một ngày mai thôi.

- Đi đâu.

- Đâu cũng được, địa điểm cô chọn, miễn làm tôi vui là được.

- Sao phải thế.

- Vì tôi thích.

- Anh chỉ có một câu này thôi à.

- Biết thế. _ hắn đưa tay nhìn đồng hồ. _ được rồi, cô đi ngủ đi.

- Không phải đuổi.

- Nói rất nhiều, đi đi.

- Sao trên đời lại có người con trai như anh nhỉ _ nó lầm bầm rồi đi vào phòng.

- Lâu lắm rồi. Tôi không được đón giây phút sang tuổi mới cùng với ai đó. cảm ơn nha _ hắn cười, nói nhỏ.

Sáng mai. Nó nhắn tin cho Vân là xin nghỉ học với lí do là bị ốm. Còn hắn thì khỏi phải xin, nghỉ tự do luôn. Hắn đi xuống cầu thang thấy nó ngồi ở nghế.

- LÀm gì ngồi sớm thế.

- Cả ngày hôm nay tôi có quyền được quản lí anh đúng không

- Ơ. Không.

- Đúng rồi. Không cãi. Đi thôi _ nó chạy tới kéo tay hắn đi.

- Đi đâu.

- Đi chơi.

- Chưa ăn sáng.

- Tôi cũng chưa.

- Thế ăn đi.

- Giờ đi ăn.

- Ở đâu.

- Tý biết.

- Ơ nhưng mà tôi thay đồ đã.

- Thôi không phải thay đâu. _ nó nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi cười.

- Ơ. Sao hôm nay cô lạ vậy. đi xe nào tôi còn biết đường.

- Xe đạp.

- Gì cô điên à. Tôi không biết đi xe đạp.

- Thì tôi lai. Mà sao hôm nay anh nói lắm thế. Hơn tôi rồi đó.

- Bao giờ_ hắn quay đi

- Khoá cổng vào. _ nó dắt xe ra khỏi cổng rồi quay lại nói với hắn

- Nài. Tôi là chủ hay cô là chủ.

- Anh. Nhưng hôm tôi có nhiệm vụ làm cho anh vui mà.

- Nhưng không phải thế mà được sai tôi đâu.

- Thì coi như là giúp đi. Ăn gì khó tính thế.

- Ăn cơm.

- Thôi nên xe đi.

Nó đạp xe lai hắn trên con đường nhựa, ánh nắng nhẹ vào một buổi sáng mùa thu đẹp trời. Thỉnh thoảng nó lại trêu hắn là vô dụng xe đạp cũng không biết đi hay là kêu nặng. Làm hắn không cãi được vào đâu. Bữa sáng của 2 đứa nó là 2 hộp xôi nhỏ. Lúc đầu hắn e dè sợ không vệ sinh nó kia nhưng rồi nhìn nó ăn ngon lành hắn cũng ăn, Cũng sợ đói nữa. Nó cứ lượn xe quanh quanh thành phố cho mãi đến khi ra một khu đất trống, cỏ mênh mông, cạnh là con đê với màu nước đỏ của phù xa. Nó dựng xe xuống, hắn ngơ ngác làm theo nó:

- Đến đây làm gì.

- Chơi.

- Ở đây sao

- Đúng.

- Đi về, Tôi không quen

- Ngồi đi không chết được đâu mà lo. _ nó chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh để hắn ngồi.

- THì ngồi. _ hắn ngồi xuống.

- Anh có nhiều tâm sự lắm hả _ nó nhìn về con đê, đôi mắt lơ lửng, hỏi hắn. Hắn hơi bất ngờ nhìn nó rồi trả lời

- Cô nhìn vào đâu mà nói tôi là người nhiều tâm sự

- Người khác không biết nhưng chắc tôi biết.

- Cô tự tin quá rồi. Tôi chẳng có tâm sự gì cả

- Thật không _ nó quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói khiến hắn một chút chùn mà quay mặt đi

- Chứ chẳng thật à. Nói dối cô tôi được gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play