Hắn đưa nó lên xe ngồi về nhà. Vừa đưa nó vào phòng thì bác sĩ cũng kịp thời tới. Ông kiểm tra cho nó xong rồi ra nói chuyện với 3 người họ:
- Bạn cháu có nghiêm trọng không _ Hoàng hỏi bằng giọng trầm ngâm
- Hình như trước đây cô bé từng bị thương chưa điều trị tận gốc, hay cơ thể chưa khoẻ ại hẳn như người bình thường. Nay lại rơi vào tình trạng thế này, mọi chuyện giường như khá tồi tệ...
- Nhưng…. Cô bé có sức khoẻ khá tốt, có vẻ như đã qua một quá trình tập luyện về thể lực khá bền bỉ nên vượt bậc hơn với người bình thường.
- Rõ hơn được không ạ _ Long nghiêng đầu.
- Thế này nhá. Lần này bị thương, tuy nhiều nhưng chưa ở đâu nghiêm trọng cả, chỉ là một chút ngoài cơ thể, có thể tím, đau một thời gian, hơn nữa vì sức chịu đựng của cô bé tốt và thể lực cũng hơn những cô gái cùng lứa bình thường nên giờ chỉ cần chăm sóc kĩ lưỡng, uống thuốc đầy đủ, và đặc biệt chú ý là không được để bị thương trong thời gian này nữa.
- Vâng. Cháu hiểu. _ Hắn hơi cúi đầu _ Cảm ơn bác nhiều ạ.
- Không có gì. Thôi tôi có việc tôi về bệnh viện trước đây.
- Vâng. Bác lại nhà. _ 3 người họ tiền ông ra tới cửa rồi vòng vào.
Hắn uể oải nằm vật ra chiếc ghế sô pha dài. Ngao ngán nhìn nên trần nhà. Mắt hắn sâu dường như vô tận: