Đứng đối diện với hắn, nó nhìn bằng con mắt khác lạ, khác với lần trước hắn thấy - một con mắt chứa đầy niềm đam mê của bóng rổ và sự quyết tâm, còn giờ là một con mắt như nhìn thấu hắn, như muốn biết được điều gì đó.
Bóng đang trong tay nó, nó đập dạo bóng một lúc rồi vượt qua hắn. Nhưng tất cả không còn đơn giản như nó nghĩ. Hắn đã chặn bóng lại, không biết nó đang nghĩ gì mà không hề giành giật như lần đấu trước nữa. Qua mắt nó, hắn cười, nụ cười nửa miệng và nghi bàn bằng cú bật nhảy nhẹ nhàng, lần này bóng ở tay hắn. Nhìn thẳng vào đối mắt quen thuộc trước mặt hắn phút chốc lơ đãng và nó đã bắt được cơ hội đó lao lên lấy bóng, nhưng trong tích tắc ngắn ngủi, hắn đã quay cả khuỷu tay vào đầu nó để lấy bóng. Cường và Duy trợn mắt nên nhìn vào sân bóng, Long và Hoàng vẻ lo lắng hiện rõ lên trên khuôn mặt. Nó ngã. Trước mắt nó tất cả đang quay cuồng. Nó ngồi gục xuống, ngửa mặt nên nhìn hắn nghi bàn tiếp theo. Duy lao vào sân đỡ nó đậy:
- Ch….. không Anh, mình về thôi.
- Không. Bỏ anh ra đi. Anh không sao _ nó nhìn Duy nói bằng giọng nói cương quyết.
- Anh điên hả. Đi về với em.
- Đã nói là không sao mà. Em ra ngoài đi _ nó đứng dây rồi đẩy Duy ra khỏi sân.
- đủ chưa thế _ hắn khó chịu
- Tiếp tục thôi. _ nó cười. Hắn nhận ra điều đó vì mắt nó hơi nheo lại.
- Tổt thôi. _ lại nữa, một nụ cười nửa miệng
Không hiểu vì sao cứ nhìn thấy nó chặn hoặc cướp bóng hắn đều muốn đẩy nó ra chứ không hề muốn dùng đến cú đấm một chút nào. Nhưng nó không nhận ra điều đó, ánh mắt nó duy nhất nhìn vào quả bóng và những bước chuyển và cách lấn bóng của hắn. Nó cứng đầu, dù đã quan sát kĩ nhưng những lúc nguy hiểm nó luôn lao vào để lấy bóng, và đương nhiên theo phản xạ hắn có thể đấm, đá, làm bất cứ điều gì để khiến nó tránh xa có bóng cam vô tình đó. Chỉ mới 20’ phút đầu thôi nó đã không biết bao nhiêu lần đo sàn. Mỗi lân như thế hắn chỉ nhìn rồi quay đi, không cười, không nói, không một chút cảm xúc, nhưng đôi mắt hắn đang ngày trở nên sâu hơn và lạnh hơn rất nhiều. Hắn không hiểu vì sao thế nhưng Long và Hoàng có thể biết là vì sao. Hắn vẫn đang suy nghĩ về nó, lửa trong hắn vẫn chưa tắt đi dù đã được đấu với người mà hắn yêu cầu. Nhưng phải chăng hai người họ vẫn chưa nhận ra ánh mắt của người chơi bóng rất đỗi quen thuộc như hắn đã nhìn thấy.
Với nó lúc này, dù có cứng rắn đến mấy, có mạnh mẽ tới đau nhưng thực sự phải nói rằng nó đang rất đau, toàn thân, không một chỗ nào thoát cả. Nếu là nó của những ngày bình thường nó còn phải thốt nên chứ đằng này nó là một người chưa đến ngày ra viện, Người vẫn chưa khoẻ hẳn vậy mà nó vẫn cố đi. Những người bị thương bên ngoài nhìn nó, thấy áy náy và một chút có lỗi, vì nó đến nên nó mới thành ra như vậy. Nó vẫn đứng trong sân khi tỉ số bây giờ là 26-0. Nó cảm tưởng như người nó muốn lả đi, toàn bộ cơ thể nó muốn nghỉ ngơi lắm rồi, vậy mà không biết nó lấy đâu ra lí trí và đứng trên đó nữa. Muộn rồi. Trên sân lúc này vắng bóng không còn ai ngoài 6 người, 2 đội quen thuộc nó, hắn, Cường, Duy, Long và Hoàng.
Chưa bao giờ nó ra sân mà không nghi được một điểm nào như hôm nay, bóng luôn ở phía hắn, nó không đủ khả năng để chạy lên lấy bóng, khi cơ thể nó sức lực để chạy cũng đã không còn. 2 cánh tay săn chắc mạnh mẽ của hắn luôn tìm mọi cách để giữ bóng cho mình, mỗi lần nó nó ngã xuống sân, Duy với Cường còn cảm thấy đau hơn nó. Nhưng không ai có thể vao sân, khi nó nhìn thẳng mắt 2 người và nói rằng “ Anh và Duy cứ thử bước vào xem, em không chắc mình sẽ làm gì nữa đâu, em biết khả năng và sự chịu đựng của mình nó đến đâu.” Vì thế mà 2 người họ giờ chỉ biết đứng ngoài thôi. Nếu như nó không nói thì có lẽ nó đã không còn ở sân giờ này nữa.
Nó ngẩng mặt nên, đây là lần đầu tiên từ đầu trận tơi giờ nó nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn. Nó thấy sự khác lạ. Khựng lại trong vòng 1 giây, nó lao lên. Một chân đạp nên đùi hắn và người cúi xuống luồn tay lấy bóng, phản ứng của một cầu thủ chuyên nghiệp hắn quay lại một cách nhanh chóng, nhưng thật không may tốc độ của nó, hắn không tưởng tượng nối. Nó ném bóng từ vạch 3 điểm không lệch một chút nào, nó cười và quay người lại. Giáp với mặt nó bây giờ là hắn – nhưng hắn trở nên đáng sợ, đôi mắt đỏ lên những tia máu, hai tay hắn nắm chặt lại. Khẽ cúi đầu và sau đó ngẩng nên nhìn nó. Hắn cười:
- Đẹp lắm.
Nó không nói gì. Lấy bóng và về vị trí. Hắn cũng đi theo. Không một chút trần trừ bóng vừa chạm xuống đất hắn nhìn nỏ, nhếch mép và mất bóng. Nó đơ người. Tốc độ. Nhanh như một con gió chỉ nhẹ lướt qua nó thôi. Ngoài trái bóng màu cam lờ mờ thì nó không còn nhận ra gì nữa cả. Vì hiện giờ nó đang trong trạng thái nằm dưới sàn và người thì không con cảm giác. Trước đây vài giây, hắn đã phũ phàng cướp bóng và cho nó ăn cả cái cùi trỏ tay vào mặt không chút thương tiếc. Chỉ chờ nó ngã sau khi đã nghi bàn hắn chạy tới định lật chiếc khẩu trang kia ra thì Cường đã nhanh chân hơn. Đến đỡ nó dậy và chặn bàn tay của hắn.
- Bỏ ra _ Hắn ngầm ngừ
- Anh không đủ tư cách để ra lệnh cho tôi.
- Tôi nói bỏ ra.
- Ngông cuồng. _ Nói rồi Cường bế nó dậy ra khỏi sân.
- Tôi muốn biết sau lớp khẩu trang đen đó là ai. _ Hắn nhìn theo và nói.
- Không phải chuyện của anh _ cường khựng lại
- Nhưng nếu như tôi muốn.
- Tuỳ anh. Nhưng tôi có quyền ngăn cản.
- Anh là gì.
- Là người bảo vệ. Là đồng đội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT