- Giờ thì mọi người đã hiểu vì sao thằng nhóc này nó không muốn cho ai nhìn thấy mặt chưa. _ ông nói bằng dọng ôn tồn
- Thực sự tôi không thể tin được, tôi nghĩ là hắn ta dấu bí mật nào đó. chúng tôi vô cùng xin lỗi.
- Không có gì đâu _ nó cười.
- Thằng nhóc này bị bỏng trong một vụ cháy gần nhà, nó lao vào lấy đồ quan trọng hộ họ nên đã bị cháy thém nửa mặt, vì tự ti với khuôn mặt xù xì đáng sợ của mình, sợ người ngoài không ai muốn nói chuyện tiếp xúc nên đi đâu nó cũng mang theo cái khẩu trang đen. _ ôg cười hiền quay sang xoa đầu nó.
- Chúng tôi xin lỗi. _ mọi người hơi cúi đầu.
- Vì thế đừng nên nghi ngờ ai đó quá, họ chắc chắn phải có lí do nên hộ mới làm vậy.Cứ kệ họ đi, coi như đây là một bài học được chứ.
- Vâng, Tụi em xin phép thấy đi về trước ạ.
- Ừ. Đi đường cẩn thận
Họ vừa đi khuất thì nó ôm chầm lấy thầy:
- Thầy à. Thầy về sao không báo với con một câu
- Thầy về được 2 ngày rồi. Ta muốn cho con một bất ngờ thôi mà.
- Cảm ơn thầy đã giúp con nha. Con không nghĩ là thầy biến khuôn mặt con thành thế này được đâu _ nó từ từ tháo cái mặt nạ xù xì xuống.
- Cảm ơn gì chứ, ta đã hứa là giữ thân phận cho con cơ mà.
- Mà sao thầy chuẩn bị kĩ thế, như thầy biết trước vậy đó.
- Trời. Ta đứng đây từ đầu trận đấu cơ, muốn xem con sau bao ngày xa ta có chút nào tiến bộ không, con khá hơn nhiều đó, còn cái mặt nạ thì lúc nào ta cũng chuẩn bị trong balô vì ta biết sẽ có ngày này, chỉ là lúc đi ta quên không đưa cho con thôi.
- Hic. Chỉ có thầy là hiểu con nhất mà. _ nó lại ôm chầm lấy thầy.
- Con bé này, lớn rồi đó _ thầy xoa đầu nó.
- Con chỉ lớn với người ngoài thôi, còn với thầy con lúc nào cũng bé hết, thầy bảo con vậy mà.
- Được rồi. Ta giới thiệu cho con 2 người bạn mới. Đây là Cường và Duy. họ là 2 anh em ruột cũng là những tay chơi bóng rổ được phố chuyên nghiệp. Giờ họ sẽ về sống với con.
- Gì cơ ạ. Sống với con.
- Ta sẽ giải thích sau, giờ con làm quen với họ đi
- Vâng. Xin chào mình là Hân, rất vui được làm quen với 2 bạn _ nó đưa tay ra phía trước.
- Ừm. Mình là Cường còn đây là Duy em mình, nó kém bạn một tuổi đó. _ Cường cũng đưa tay ra chào hỏi.
- Bây giờ chúng ta về nhà thôi. _ thầy cười
- Về nhà ai ạ. _ nó tròn mắt
- À nhà thầy.
- Con không đi được rồi. Con phải vào bênh viện.
- Sao. Nhà con có ai ốm à.
- Vâg. Huy lại phát bệnh ạ.
- Bố mẹ con thì sao, vẫn khoẻ chứ.
- Không. Họ mất rồi _ Giọng nó trầm xuống.
- Thôi, ta sẽ nói chuyện này sau. Giờ thì 4 thầy trò mình cũng vào viện đi.
- Cũng được ạ.
4 người họ đi vào bệnh viện thăm Huy dù thời gian đã khá muộn.
- Thằng bé nằm ở đây lâu chưa _ Cường tỏ ý quan tâm
- Nhóc cũng mới nằm thôi ạ.
- chị Hân này, thế ngày nào chị cũng vào đây sao _ Duy tròn mắt hỏi
- đừng nhìn chị như thế, ừ, ngày nào chị cũng vào nhưng không được lâu, chủ yếu là nó tự chăm sóc mình thôi.
- Chị đi học cả ngày à
- Không, chị học nửa buổi còn nửa buổi phải đi làm thêm.
- Làm thêm á _ 2 anh em họ tròn mắt
- Làm gì mà ngạc nhiên thế. _ nó cười.
- Nhà Hân khó khăn, con bé vừa đi học vừa đi làm đỡ bố mẹ từ khi mới lớn, lúc nào cũng có học bổng của trường, giờ bố mẹ mất rồi, nó phải đi làm thêm nhiều cũng đúng thôi _ thầy giải thích.
- Chị giỏi thật đó _ Duy cười.
- Có gì đâu. Cũng một phần là trách nhiệm, chứ có ai muốn mình vất vả thêm đâu. Với lại làm việc ngoài xã hội cũng chẳng dễ dàng gì mà. _ nó vừa nói vừa lấy khăn ướt lau mồ hôi cho Huy.
- Giờ con ở đâu.
- Vẫn nhà đó thôi ạ.
- Từ mai, Cường và Duy sẽ giúp con dọn đồ sag nhà ta ở.
- Không được đâu thầy, con không thể làm phiền thầy như thế được.
- Ở nhà ta là phải làm việc đó.
- Là sao ạ _ 3 người đều tò mò nhìn thầy.
- Thì nhà ta rộng lắm, có vườn, nhà to, vì thế ta sẽ không thuê người làm mà để 3 con tự chăm sóc cây cối, dọn dẹp nhà cửa, hơn thế là phải luyện tập bóng rổ thường xuyên để làm một đội 3 người chắc chắn.
- Nhưng chúng con sẽ tập ở đâu _ Cường nói
- Sau nhà có một đám đất trống khá rộng, 3 con tự xây đắp nên để tập. Ổn chứ.
- Như thế được không ạ. _ nó gãi đầu
- sao. con không muốn làm à
- Không ạ. Con chỉ sợ phiền thầy thôi.
- Phiền cái gì chứ. Cứ thế đi,. Giờ muộn rồi, con cũng về ngủ đi, mai đi học, để ta trông nhóc cho.
- Thế còn con và anh cường ạ.
- Thuê nhà nghỉ ngủ tạm một hôm đi. _ thầy nháy mắt.
- Trời. _ 2 anh em ngã ngửa.
Sáng sớm ngày hôm sau nó mang đồ ăn cho thầy và Huy.
- Con vào sớm thế.
- Dạ con nghé qua thôi, con còn phải đi học nữa. _ nó lê phép.
- Chị ơi, thầy nói là chị em mình có nhà mới đó.
- À ừ. Tại hôm qua thấy em ngủ ngon quá chị không đánh thức em dậy báo tin mừng đó.
- Vậy mình sẽ ở đâu hả chị.
- Ở nhà của thầy nè _ thầy cười hiền.
- thật sao ạ. chị ơi em thích lắm.
- Ừ được rồi. Giờ ăn nhiều uống thuốc đúng giờ thì sớm được về nhà thầy ở nghe chưa. _ xoa đầu Huy, nó cười
- Dạ. Em biết rồi.
- Thầy, nhờ thầy chăm sóc nhóc giúp em, giờ em đi học rồi.
- Ừ. Yên tâm, thầy thì có việc bận rồi, nhưng tí có 2 anh em nhà Cường Duy vào chơi với Huy rồi.
- Chơi ạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT