Trần Nguyên tìm bộ quần áo phù hợp với tiêu chí của bản thân nhất : Kín đáo , lịch sự mà vẫn sexy, sau đó còn đầu tư đi hẳn thẩm mỹ viện wax sạch lông trên người, trang điểm chút ít để tôn lên gương mặt nam tính. Nửa tiếng trước giờ hẹn, hắn đã xong xuôi đứng chờ trước cửa tập đoàn Hưng Đạt.nhimkishu98.wordpress.com

Quần áo trên người cực kì tôn dáng, miệng  đã súc nước súc miệng hai lần, tóc cắt kiểu đầu đinh đang thịnh hành năm nay, nhìn thoáng qua cũng ra dáng minh tinh điện ảnh ra phết, trong người đã thủ sẵn dầu bôi trơn và bao cao su —– cái này là để đề phòng Triệu Nhạc nổi lên thú tính thích muốn “chơi” trong xe.

( Bạn cũng cẩn thận quá rồi bạn Nguyên ạ =)))))

Đương nhiên cái này là do hắn suy nghĩ hơi nhiều.

Ông đây quả là người chu đáo cẩn thận mà! Perfect!

Chạng vạng khoảng năm giờ, Triệu Nhạc cùng một đám đồng nghiệp rời khỏi công ty. Hôm nay Trần Nguyên nói sẽ tới đón cậu nên sáng sớm không lái xe đi làm, vài đồng nghiệp nói muốn đưa về, Triệu Nhạc lắc đầu, xoay người lại thấy Trần Nguyên đứng cách đó không xa nhìn mình, vẻ mặt kì quái.

Vẻ mặt Trần Nguyên kì quái như vậy là do quá kích động. Hắn sống tới nay gần ba mươi năm trên đời chưa một lần nghiêm túc thổ lộ tình cảm của mình như lần này. Vì lần này nghiêm túc thật sự, cho nên mới vừa thấy mất mặt, vừa khẩn trương.

Triệu Nhạc lại gần, vỗ bả vai hắn : “ Anh đần người ra làm gì đó?”

Trần Nguyên run rẩy.

“Lạnh à?” Triệu Nhạc nhìn hắn, hôm nay lạnh như vậy mà hắn lại phong phanh bao sao chả run cầm cập, cậu cởi áo gió trên người khoác cho hắn : “ Ra đường phải mặc ấm vào chứ. Xe để đâu? Lên xe cho đỡ lạnh.”

Mẹ ơi Trần Nguyên thấy cậu cởi ác khoác khoác lên người mình mà đau cả trứng, không nên như thế mà, người ta cao lớn thô kệch, da dày thịt béo thế này làm sao nỡ để thiếu niên xinh đẹp mong manh như cậu ấy chịu lạnh nhường áo cho mình, cái này không khoa học TToTT.

Có điều quần áo Triệu Nhạc thơm ghê nha …. Bỏ ra thì tiếc ghê!!

“Sao hôm nay lại rảnh rỗi rủ tôi đi ăn cơm thế?” Hai người lên xe , Triệu Nhạc vừa ngồi xuống đã tò mò hỏi.

Ăn cơm chỉ là phụ, tỏ tình mới là trọng điểm nha!

Mẹ nó ông đây run muốn chết rồi nè!

Trần Nguyên run rẩy nói : “Bạn tôi mới mở quán thịt nướng Hàn Quốc, đang giảm một nửa hóa đơn.”

“Không tồi nha, mau đi thôi. Nhưng tầm này chắc đông lắm rồi, liệu tới còn chỗ mà ngồi không?” Triệu Nhạc nghe thấy thịt thì thích muốn chết. Mấy bữa nay ngày nào cũng ở nhà hầu ông già ăn chay, nằm mơ cũng ngửi ra mùi thịt.  Giờ được đi ăn thịt nướng làm sao mà không kích động đây.

“Không… Không… Không sao, tôi đặt chỗ trước rồi.”

Trần Nguyên nhìn cậu cao hứng chính hắn cũng thấy cao hứng theo, chỉ mong có thể dùng tốc độ tình yêu đưa cậu đến hàng thịt thật nhanh. Cho dù ngày mai có bị đống hóa đơn phạt tốc độ của cảnh sát đè vỡ đầu hắn vẫn sẽ mỉm cười hạnh phúc. Đáng tiếc muốn là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác, giờ cao điểm đâu đâu cũng toàn là xe , hắn loay hoay cả buổi vẫn không cách nào mở đường máu thoát tắc đường.

Triệu Nhạc không để ý hôm nay hắn rất không bình thường, bởi tế bào não của cậu đã bị các bạn thịt nướng đè dẹp lép rồi.

Cậu lấy thuốc lá ra, mở cửa sổ xe, nói : “ Tôi hút thuốc có được không?”

Hút đi hút đi, trừ ma túy ra cậu thích hút gì cũng được, “hút” tôi, tôi cũng không cự tuyệt đâu. Trần Nguyên kìm nén nội tâm kích động, ra sức gật đầu.

Triệu Nhạc bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm cho hoảng sợ : “ Sao trông anh có vẻ không vui?”

Đừng hiểu lầm mà, người ta vui quá đó mà!

Trần Nguyên giật giật khóe miệng, vì khẩn trương mà nụ cười có chút vặn vẹo : “ Làm gì có…”

“Chắc là vậy rồi.”Triệu Nhạc gật gù, quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài.

Anh bạn này đầu óc không được tốt lắm đã chẳng phải ngày một ngày hai, cậu nhìn mãi cũng quen rồi.

Hút hai điếu, Triệu Nhạc gạt tàn thuốc ra ngoài xe, khói thuốc thỉnh thoảng bị gió tạt vào mắt làm nhòe cay, cậu ngẩng đầu nhìn Trần Nguyên một lần, sau đó lại yên lặng hút thuốc.

“Anh xem tin tức mấy hôm trước chưa?” Triệu Nhạc nói : “Có cái xe đang đỗ ven đường tự nhiên phóng vọt một cái đâm vào cột điện gần đấy, nhìn hình chụp xe nát bét ra luôn.”

“Chưa nghe bao giờ.” Tự nhiên nói cái này làm gì?

“Nghe bảo hình như hai người trong đó làm tình trong xe, không cẩn thận đạp phải chân ga, cuối cùng cô gái chết.”

“…”

“Tuy làm tình trong xe khá tình thú nhưng mà không được an toàn cho lắm.”

(Đến chết với hai đứa này =))))

Đậu xanh rau má cậu đang ám chỉ tôi có phải không? Trần Nguyên, mày phải bình tĩnh lại! Chẳng lẽ cậu ấy đoán ra ý đồ của mình hôm nay nên   bắt đầu thương lượng vấn đề lát nữa nên “chơi” ở đâu? Mẹ ơi, người đâu mà vừa xinh trai, vừa có năng lực, vừa bự lại còn biết quan tâm người khác thế không biết.

Trần Nguyên sung sướng cười rung cả người.

Lần thứ hai Triệu Nhạc im lặng quay đi. Đứa nhỏ này lại lên cơn động kinh rồi, thật đáng thương.

Đến cửa hàng thịt nướng Hàn Quốc, quả nhiên có không ít người đứng xếp hàng.

Đặt chỗ trước ở nơi đắt khách thế này, không phải ai cũng có khả năng làm được.

Trần Nguyên thấy Triệu Nhạc vui sướng như vậy trong lòng cũng thấy phấn khởi, theo chân phục vụ tới vị trị đã hẹn trước. Triệu Nhạc vừa lòng nói : “ Không ngờ anh đặt trước thật rồi nha.”

“Quán của bạn mà.”

“Anh quen biết không ít nhỉ.”

“Tính chất công việc mà…”

Nếu không phải sóm đã biết hắn là huấn luyện viên dạy thể hình ,Triệu nhạc còn tưởng hắn là trai bao cơ đấy. Phải cái nghề đấy thì tính chất công việc mới quen đủ loại người như vậy chứ.

Hai người ăn uống no nê, Triệu Nhạc được ăn thịt thì vui không để đâu cho hết, động vật ăn thịt mà phải ăn chay mấy ngày liền đúng là khổ cho cậu quá.

Ăn xong ông chủ còn tự mình mang tới tặng một phần bánh ngọt, lúc nói chuyện tiếng Trung nghe không được tự nhiên cho lắm, hẳn là người Hàn Quốc chính gốc rồi. Triệu Nhạc nhìn ra đối phương có vẻ rất thích Trần Nguyên, đáng tiếc có Triệu Nhạc trước mắt hắn làm gì còn dư hơi quan tâm ai nữa.

Ông chủ nói vài câu rồi thất vọng rời đi.

Trần Nguyên nắm chặt hộp nhẫn dưới gầm bàn, đau đầu nghĩ làm sao để thổ lộ, lòng bàn tay vì hồi hộp mà chẳng mấy chốc đã ướt sũng.

Triệu Nhạc ăn phần bánh ngọt của mình xong, ngẩng đầu thấy hắn không hề động tới phần bánh của mình mới hỏi : “ Anh không ăn à?”nhimkishu98.wordpress.com

Trần Nguyên đưa tay muốn chuyển phần bánh của mình cho cậu luôn, quên mất trong tay còn cầm đồ, tay vừa trượt, hộp nhỏ vuông vắn màu xanh ngọc lăn đến trước mặt Triệu Nhạc.

“Cái gì vậy?”

Là hộp đựng trang sức thì phải? Triệu Nhạc nhìn người đối diện, ngậm lấy cái dĩa, lấy tay mở ra.

Mẹ ơi, ngượng quá đi! Trần Nguyên thẹn thùng che mặt.

“Éc… Nhẫn của anh rơi nè.” Triệu Nhạc mở ra thấy một cặp nhẫn đôi không khỏi hoảng sợ, không dám nhìn kĩ, vội vàng đóng lại đưa cho Trần Nguyên.

Mặt Trần Nguyên ửng đỏ, toàn thân run nhè nhẹ. Run quá đi mất, loại chuyện như tỏ tình thế này chỉ làm một lần là đủ lắm rồi.

Hắn nhận lấy hộp nhẫn, rời khỏi ghế quỳ gối xuống trước mặt Triệu Nhạc.

Triệu Nhạc sợ ngây cả người! Mọi người xung quanh cũng sợ ngây cả người.

Không tới vài giây sau , không ít chị em rút di động ra chụp điên cuồng. Mẹ ơi đi ăn thịt nướng mà cũng gặp được chuyện tốt thế này. Công vừa đẹp trai vừa cường tráng đúng chuẩn suất cường công. Thụ vừa nhỏ vừa xinh đúng tiêu chuẩn mỹ thụ. ( Quần chúng mà biết sự thật bảo đảm tự chọc mù mắt mình luôn)

Nửa phút sau, Trần Nguyên ấp a ấp úng mãi mới được hai chữ, Triệu Nhạc đã đứng bật dậy.

“Chúng ta ra ngoài rồi nói” Triệu Nhạc nói xong xoay người ra ngoài.

Trần Nguyên nhìn bóng lưng cậu, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt…

Lâm Hưởng mới vừa ăn cơm xong về phòng đã nhận được điện thoại của Trần Nguyên. Cậu nhìn tên thằng bạn hiển thị trên màn hình liền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hôm nay đi tỏ tình mà sau đó gọi điện cho mình, hẳn là bị cự tuyệt rồi.

Nói thật chính Lâm Hưởng cũng có phần thất vọng. Sao mấy người đó không một ai nhận ra Nguyên nhi tốt thế nào hả….

Trần Nguyên rủ cậu đi uống rượu, Lâm Hưởng nói với Lâm Tự một tiếng rồi ra khỏi nhà.

Địa điểm dĩ nhiên là quán GAYBAR cả hai thường đến, Lâm Hưởng vừa vào cửa đã bị bảo vệ kéo lại hỏi : “ Trần Nguyên làm sao thế? Chưa thấy anh ấy như vậy bao giờ.”

(Khách quen =)))))

Lâm Hưởng lắc đầu, đi vào kiếm Trần Nguyên. Hắn một tay ôm chai rượu ngồi xổm trong góc, ánh mắt chăm  chăm nhìn cố định một chỗ, thực chất cái gì cũng nhìn không thấy.

Lâm Hưởng thở dài, hai tay đút túi áo, ngồi xổm xuống cạnh hắn.

“Hưởng…” Trần Nguyên không thấy Lâm Hưởng nhưng rất quen thuộc tựa vào vai cậu.

“Được rồi mà. Chân trời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, ngủ một giấc, sang ngày mai ta vẫn là hán tử.”

“Cậu không hiểu đâu, tôi rất nghiêm túc…”

“Tôi biết” Lâm Hưởng nhớ tới chuyện của mình, thêm cả chuyện Trần Nguyên, trong lòng cũng thấy khó chịu “ Người ấy không thích cậu, không có nghĩa vĩnh viễn sẽ không thích cậu. Chẳng phải hôm qua cậu đã nói rồi sao? Cho dù bị cự tuyệt cũng quyết không buông tay.”

“Đúng ha” Trên vai Lâm Hưởng nhẹ bẫng, Trần Nguyên bỗng nhiên đứng thẳng dậy “Mẹ nó, ngồi đây sầu thảm làm quái gì, ông đây đâu có bị vứt bỏ, theo đuổi lại là được mà!! A ha ha ha ha”

“…” Vậy là xong rồi hả?

Lâm Hưởng dở khóc dở cười nhìn Trần Nguyên hồi sinh trong một giây đồng hồ, nghĩ thầm thế mà còn bắt người ta lặn lội tới đây, nói xừ trong điện thoại đi có phải hơn không. Chỉ giỏi hành bạn bè thôi.

“Thật ra tôi cảm thấy cậu ấy không phải không có cảm tình.” Tuy còn khó chịu trong lòng nhưng Trần Nguyên vẫn tự hào nói : “ Tôi đoán chắc cậu ấy có lí do riêng. Có khi nào mà mắc bệnh nan y không muốn tôi đau khổ không? Nhìn cậu ấy gầy như thế…”

(Đệt =)))))

Trần Nguyên càng nghĩ càng thấy hợp lí. Trong TV đều như thế còn gì. Hai người đang yêu nhau đột nhiên có một người đòi chia tay hoặc giả vờ ngoại tình để người kia hận mình, sau đó ôm bệnh án máu trắng đi tìm một nơi thật xa chờ chết.nhimkishu98.wordpress.com

Mẹ nó quả là ngược luyến tàn tâm! Máu chó tung đầy trời! Tuy trong lòng anh vẫn còn yêu em nhưng chỉ đành lòng cự tuyệt, nhìn em đau đớn lòng anh càng đau gấp bội. Em rơi một giọt nước mặt trái tim anh lại quặn đau một lần.

Ông đây và Triệu Nhạc đúng là đôi uyên ương số khổ, cảm động quá đi mất.

Lâm Hưởng nhìn vẻ mặt hắn thay đổi còn nhanh hơn chong chóng quay, trong lòng không nhịn được cảm khái.

Sức tưởng tượng của thằng bạn mình quá phong phú, đi viết truyện bảo đảm sẽ trở thành lôi mẹ thứ hai. À không, chắc chắc sẽ trở thành lôi mẹ siêu việt, mình chỉ đáng làm nô tì mà thôi.

“Hưởng, tớ còn có việc, về trước nha.”Giờ không phải là lúc để mượn rượu giải sầu, vì hắn biết bây giờ Triệu Nhạc nhất định đang tự dày vò chính mình. Trong lúc hắn lãng phí thời gian ở đây thì sinh mệnh của Triệu Nhạc cũng rút ngắn từng ngày. Phải mau mau điều tra xem cậu ấy mắc phải chứng bệnh quái ác gì.

Lâm Hưởng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn thả lại một câu rồi phi nhanh như một cơn gió, cậu ngồi chồm hỗm trong góc tự hỏi mình đến đây làm cái quái gì.

Đã mất công tới đây vậy làm vài chén đi.

Lâm Hưởng đứng lên ra quầy bar ngồi, đang uống thì nghe được cái tên vô cùng quen thuộc, hai người bên cạnh đang nói gì đó, cậu dùng khóe mắt nhìn một chút, không rõ lắm nhưng nghe thanh âm có thể đoán một người hình như là Lưu Khang, người còn lại thì không rõ.

(Nếu bạn nào quên, Lưu Khang  là bạn thân của Trương Chí, người mà trước đây Lâm Hưởng thích lúc mới đến phòng tập của Trần Nguyên, sau đấy mới quen Trương Chí đó)

“Thằng khỉ Trương Chí đúng là đen như chó, hôm qua mới được cục cảnh sát thả ra ngoài đó, ngồi trong đó suốt nửa tháng.” Là giọng Lưu Khang.

“Rốt cuộc anh Chí đắc tội với ai ta? Sao đang yên đang lành lại sang thành phố khác sống? Cứ ở đây xem ai dám động vào anh ấy..”

“Hừ… Ai bảo nó ngu đi trêu đùa vào cái thằng kia.”

“Là cái người lần trước các anh lôi ra cá cược đúng không? Tên là gì ấy nhỉ.. Lâm…”

“Lâm Hưởng” Lưu Khang hừ lạnh “ Thằng ranh đó đúng là phẫn trư cật lão hổ (*), ngoài thì trông rõ hiền lành bên trong lại lén lút dây dưa với hai boss lớn của Đằng Phong. Lần trước bọn anh tán gẫu, nhắc tới chuyện cá cược kia ai dè  bị nghe thấy, anh Chí nhà cậu đúng là đen như chó, hại anh cũng bị đánh theo. Hai vị kia ai mà dám đắc tội. Đặc biệt là phó tổng giám đốc của Đằng Phong, lúc nào cũng nói chuyện kiểu không mặn không nhạt vậy thôi, thực ra là người cực kì đáng sợ đấy. Trương Chí bị anh ta cưỡng ép phải rời khỏi thành phố này. Em nói xem, chẳng qua là chơi đùa một thằng đàn ông thôi mà, làm gì phải ép người ta vào đường cùng như thế…”

( Từ bao giờ hình tượng hai anh dở hơi lại được nâng cao thế này =))))

Sau đó Lưu Khang còn nói rất nhiều, Lâm Hưởng thanh toán tiền, rượu cũng không uống, đứng dậy rời quán bar.

Cậu rốt cuộc  hiểu vì sao Trương Chí đột nhiên nói lời chia tay, ít nhiều cũng nhận thức được chuyện “đánh cược” Lưu Khang nói là ý gì. Càng rõ ràng lí do vì sao Chung Thành Lâm bắt Trương Chí dùng lí do có người mới để chia tay cậu, cũng chỉ để cậu bớt đau lòng mà thôi.

Thì ra từ rất lâu rồi, người đàn ông ấy đã vì cậu làm nhiều chuyện như thế.

Cậu yên lặng đi qua ngã tư đường, gió đêm lạnh thấu xương, hoàn toàn không có ý định bắt xe, cậu cứ thế đi từ quán bar về đến nhà.

Gió lạnh như thấm vào xương cốt, lạnh đến nỗi ngón tay cậu như mất dần cảm giác.

Vào cửa hàng tiện lợi mua gói thuốc lá, lười lên nhà, cậu đứng ở cầu thang hút một điếu lại một điếu mà lòng càng thêm rối bời.

Cho tới bây giờ,cậu chưa từng thấy cảm thấy thật sự có lỗi với ai, trừ Chung Thành Lâm.

Người như thế, không lúc nào không nghĩ cho cậu, im lặng cho đi chẳng cần lấy một lần báo đáp, nếu hôm nay không tình cờ phát hiện ra, có lẽ anh ấy sẽ giấu bí mật này mãi mãi.

 (*) Phẫn trư cật lão hổ : Nghĩa là : đóng vai lợn để ăn thịt hổ.

Trên đời này có 2 hạng người, một là đóng vai hổ để ăn thịt lợn, hai là loại đóng vai lợn để ăn thịt hổ. Loại đóng vai hổ ăn thịt lợn tài năng địa vị quá không tương xứng, cho nên buộc phải cố xứng lên làm ra vẻ oai vũ, ra oai để dọa dẫm cấp dưới. Loại người ấy đáng là loại “giống chuột trên đời sao đóng thành hổ được” như Trịnh Bản Kiều từng nói. Còn loại đóng vai lợn để ăn thịt hổ thì ngược lại, bản thân là nhân vật anh hùng oai như hổ rồi, để mong đạt được ý đồ nào đó, cố ý giả ngây giả ngô để nhử cho người khác mắc lừa.

(Nguồn : earlpanda.wordpress.com)

Spoil chương sau : Các cậu chuẩn bị quăng hường vào mặt nhau đi thôi =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play