-... Cô ta!! Tôi không muốn con bé tiếp xúc với con mụ đấy!! - Nói đến đây, Quý Phàm tay không tự chủ mà siết chặt lại...
Một câu nói thoát ra, sự im lặng lại ùa tới, bao trùm cả căn phòng, như một sự đồng tình, không ai mở miệng nói một lời nào nữa...
- Cứ cho đi đi!! - một tiếng nói vang lên, nghe còn rợn người hơn cả khi im lặng... Mọi người đều quay phắt lại nơi phát ra tiếng nói... Là cậu!! Thật ngạc nhiên nha!! Cả hai tuần nay cậu chả hề nói một lời nào...
- Cậu chắc chứ?? Nhưng còn Tử...
- Cứ kệ cô ta!! Tôi sẽ xử cô ta sau...!! - giọng cậu trầm ổn, hơi khản đặc, cắt ngang lời của Vũ Cường. Nói rồi, cậu chậm rãi bước ra khỏi phòng, mang theo cả sự rợn người chết chóc...
.
.
.
Cả lớp học hôm nay thực sự vô cùng căng thẳng a ~!! Nguyên do ư?? Đơn giản là vì mấy anh hotboy của lớp dường như mất đi vẻ rôm rả mọi ngày, trông mặt ai ai cũng có vẻ nhăn nhó không vui, kéo theo cả nhiệt độ trong lớp xuống hẳn...
- Honey ~!! - Tử Duyên cười tươi đi đến chỗ bọn cậu, đôi mắt dường như đã mờ đục đi vài phần... Khẽ quàng tay ôm lấy cổ cậu... thì thầm vào tai, mang theo một vẻ quyến rũ chết người!! Thật là vô cùng chướng mắt!!...
- Con bé đấy có vẻ may hơn Lệ Châu nhỉ?? Nhưng chỉ lần này mà thôi!!...
Cả nhóm dường như đen mặt lại vì câu nói đấy... Quý Phàm như không tự chủ mà siết chặt bàn tay đến độ bật máu... Cậu chậm rãi buông lời, khí chất dường như lạnh đi thấy rõ...
- Thật không may!! Tôi không nghĩ rằng ở trận sau, cô sẽ là người thắng!!...
- Thật tình!! Em hậu đậu quá đi!! - Quý Phàm thở dài, chìm người qua đưa cho nó miếng khăn giấy... Nó hơi lắc đầu, cười trừ...
- Không sao!! Không sao!! Em sẽ đi rửa!! - Quý Phàm nghe vậy cười nhạt, lễ phép như vậy thật chẳng giống em gái ương bướng của anh tí nào cả...