- À!! Một chút nữa là tới rồi!! - Tử Duyên theo bóng trăng đi thẳng đến sườn núi, tiếng lá gió thổi xào xoạt như che lấp đi tiếng cười khẽ được nở kín đáo trên đôi môi...
Nó gật đầu đi theo Tử Duyên như đi theo bóng của một Thần Chết, vẫn không hề hay biết bản thân là đã một diễn viên hết sức hoàn hảo trong một kịch bản đã được lập ra...
Thật là lạ nha ~!! Nếu cậu đã cho Tử Duyên gọi nó lên đây thì hẳn là có chuyện gì đó quan trọng!! Ặc!! Nếu quan trọng thì nó đợi cậu về phòng rồi nói cũng được mà... Sườn núi?? Trong đầu nó như thoáng qua một lời cảnh cáo vô cùng quen thuộc...
.
.
.
- Này!! Sao cậu không về phòng mình đi!! Ở đây làm gì?? - Vũ Cường trề môi than phiền, đã gần 10h rồi mà cậu vẫn còn yên vị ngồi chơi mạt trượt thảnh thơi trên giường, không có dấu hiệu dời đi...
- Hn!... - cậu nhìn Vũ Cường rồi lại nhìn Andy như mếu ở góc phòng, anh bạn tóc vàng này đã khóc toáng lên khi Charly của hắn ở cùng phòng với cậu!! Chậc!! Của hắn gì chứ. Ngay từ đầu nha đầu đó đã là của cậu rồi!!...
- Được rồi!! Về giùm!! Tớ mệt lắm rồi đấy!! Hay là câụ muốn.... - Vũ Cường ngập ngừng, trên môi dần vẻ ra một nụ cười khả ố... Tên khốn biến thái này, bao giờ mới khôn ra đây??
Vâng!! Như dự đoán, sau đó cậu đã rời giường và rảo bước về phòng, đương nhiên là không quên miễn phí cho tên khốn biến thái kia vài cái đạp vào mặt...
.
.
.
- Tử Duyên!! - nó dừng lại, vã mồ hôi... Nó thật sự đã mất cảnh giác, tại sao lại quên lời Phàm ca cảnh cáo cơ chứ?? -... Tớ nghĩ... chúng ta nên về!! - giọng nó run run, khẽ rùng mình, không giấu được vẻ mệt mỏi...
- Tớ hỏi cậu!! Cô ta đâu?? - Quý Phàm quát lớn, khiến ai ai cũng ngoái đầu lại nhìn... Răng anh nghiến chặt ken két... Tựa hồ như có thể nghiến nát ai đó trong lòng bàn tay...