Nhân vật từ đầu truyện đến cuối giờ đều im lặng bỗng chốc nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt. Thậm chí con nha đầu này còn không có ý đẩy tên tóc vàng kia ra nữa chứ. Thật là đáng giận!!!́
- Hai thằng con trai ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật quả là không hay lắm nhỉ?? - cậu nói giọng băng lãnh, trong lời nói thậm chí còn có sự đe doạ chết người.... Cậu bị sao vậy nhỉ
- Vớ vẩn!! Charly đâu.....
Đấy chính là ngay cái thời khắc quan trọng nhất thì miệng của Andy được đập kín bằng tay của ai kia đang mồ hôi chảy ròng ròng... Hôm nay còn chưa đủ phiền phức với nó sao?? Nhân đây, Andy được vinh hạnh nhận từ nó một cái lườm toé khói... Thật là đáng sợ, đáng sợ a ~!!
Nhưng mà... sự thật liệu có còn ai tham gia cuộc nói chuyện buổi sáng này... hay chỉ là âm thầm quan sát??...
.
.
.
- Được rồi!! Im lặng nào!! - cô giáo e dè gõ nhẹ cây thước kẻ lên bàn giáo viên, tay còn lại thì ôm một sấp giấy trắng... Thoáng chốc đã thu hút sự chú ý của toàn thể học sinh trong lớp học...
- Được rồi!! Đơn giản thì tuần sau chúng ta sẽ đi leo núi ở ngoại ô thành phố do trường sắp xếp, có ai ý kiến gì không nào??
Ai da da!! Đích thực là chuyện này có vẻ hay đấy. Nó nghe xong thì mắt lấp lánh đầy sao. Vốn từ nhỏ chưa bao giờ tham gia các hoạt động thú vị như vậy nha ~!! À, và anh bạn tóc vàng đằng kia thì cũng thích thú không kém rồi!! Thậm chí là còn đứng hẳn trên bàn học cười ha hả vui sướng làm giáo viên như muốn thét ra lửa...
Nhưng mà hình như vẫn thiêu thiếu gì đó!! A!! Nó biết là gì rồi... Nghĩ xong liền lập tức quay phắt sang bên cạnh long lanh nhìn cậu, vẻ u sầu hồi sáng đã bay đâu mất...
- Nè nè!! Đi chứ?? Đi chứ?? - nó lay nhẹ tay cậu, cười tít cả mắt. Nhưng trái lại hẳn vẻ phấn khởi của nó, cậu chỉ đơn thuần im lặng, cúi gầm mặt... Nó nhìn xuống bàn tay nó đang nắm chặt tay áo cậu... Là nó nhầm hay... cậu vừa mới run rẩy??
Thật lạ là khi cậu và anh chàng hào hoa phía bên dưới dường như đều có chung một hành động và cảm xúc lúc này... Leo núi sao?? Từ lâu nó vốn đã là một kỉ niệm không tốt...
.
.
.
Sự nhện nhịp dường như đã che lấp đi sự hiện diện của một người...
.
.
.
Trong góc tối của căn phòng, một nụ cười vòng khuyết hiện ra trông quỷ dị đến kì lạ...
.
.
.
́
- Minh Khánh!! - nó e dè hỏi cậu khi trên đường trở về nhà...