Ngụy Chi Viễn không biết mình làm sao sống qua nổi, nếu nhất định phải dùng một từ để hình dung khoảng thời gian đó, thì chính là “mịt mù tăm tối”.

Ban đầu, cậu phẫn nộ.

Với Tam Béo, với cô gái xa lạ không biết tên kia, thậm chí là Tiểu Bảo không rõ chân tướng.

Ngụy Chi Viễn cảm thấy mình bị cả thế giới cô lập, chẳng ai thèm để ý đến những cố gắng mà cậu phải vắt óc suy tính. Cậu nhìn thấy sự khoan dung bất đắc dĩ từ nét mặt Tam Béo.

Nhưng dựa vào đâu mà cậu cần bị người khác khoan dung?

Cậu đã làm sai chuyện gì sao?

Cậu tựa như một người đi đường đội gió tuyết, đưa tay chẳng thấy năm ngón, chỉ có ánh sáng le lói duy nhất của ngọn hải đăng kia đưa đường dẫn lối.

Bây giờ, ngay cả thứ vẻn vẹn này mà họ cũng muốn cướp đoạt.

Phẫn nộ là một cảm xúc không dài lâu, nó tựa như một vốc cát, hoặc sẽ nhanh chóng bị gió thổi tan thành mây khói, hoặc là lắng đọng lại thành sự oán hận sâu đậm như đá tảng.

Sau đó, cảm xúc của Ngụy Chi Viễn trượt về hướng thứ hai.

Oán hận như một hạt giống gieo mầm trong lòng cậu hai mươi năm, chôn tận đáy lòng, như xương mắc trong họng, hễ hơi có mưa gió là rẽ đất chui lên, thành đại thụ chọc trời ăn liền với máu thịt.

Sự oán hận điên cuồng tràn ngập mỗi một ngóc ngách trong lòng cậu – tựa như xác chết, dù che giấu nữa thì cũng chẳng giấu được mùi thối rữa – dẫu cho Ngụy Chi Viễn đã cố hết sức không biểu hiện ra, ngay cả Tiểu Bảo nhất quán cẩu thả cũng nhận thấy sự bất thường, mỗi khi nói chuyện với cậu đều phải nhỏ giọng.

Sự oán hận của cậu chĩa vào mọi người, bởi vậy chia lên đầu mỗi người, thành thử không còn dày đặc nữa, chỉ riêng Ngụy Khiêm.

Chính Ngụy Chi Viễn cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi, thậm chí bản thân cậu cũng chẳng nói rõ được là tình cảm với anh hai đã sâu đậm đến nhường nào, tới mức mà hiện giờ hầu như chẳng phân rõ được yêu ghét nữa.

Yêu sâu đậm, liền hận không thể nhai xương, ăn thịt, uống máu.

Trạng thái tinh thần của Ngụy Chi Viễn nằm trong sự tê dại cực độ, cũng trong trạng thái nguy hiểm và nhạy cảm cực độ, ấp ủ bão táp chỉ cần chạm vào là bùng lên.

Đúng lúc này, Ngụy Khiêm quay về.

Lúc xuống máy bay Ngụy Khiêm còn đang mơ mơ màng màng, sai Mã Xuân Minh mua cho một ly trà đặc ở ngay sân bay để tạm tỉnh táo, lại chạy đến văn phòng họp về các nội dung chính của công tác gần đây.

Chờ gã kiệt sức rã rời quay về nhà thì đã là hơn tám giờ tối.

Phương Nam oi bức nên gã chỉ mặc sơ mi mỏng, đến bên này mới vội vàng mặc thêm áo khoác, nhưng gió lạnh phương Bắc vẫn không ngừng lùa vào quần áo, Ngụy Khiêm mang theo hơi lạnh vào nhà, làn da lộ ra ngoài trắng bệch vì lạnh.

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng cửa mở, tim Ngụy Chi Viễn bắt đầu đập mạnh.

Cậu đi ra như mộng du, cảm thấy anh hai đứng ở cửa như sống sờ sờ đập vào mắt, đau nhói.

“Mày ở nhà hả? Lạnh muốn chết,” Ngụy Khiêm nhìn cậu một cái, sau đó chẳng buồn ngẩng lên hỏi, “Còn gì ăn không?”

Ngụy Chi Viễn không nói nên lời, hồi lâu cậu mới y như xác chết biết đi, đáp một tiếng rồi vào bếp, lấy hai quả trứng, bắt đầu thái rau củ thành hạt lựu, định chiên bát cơm còn lại.

Ngụy Khiêm ở bên ngoài nói: “Tiểu Viễn, mày khỏi phải mất công, có cơm thừa thì lấy cho tao ăn đại vài miếng là được.”

Ngụy Chi Viễn bịt tai làm lơ.

Hình như nhất định phải làm chuyện gì đó thì cậu mới có thể giữ được sự bình tĩnh ngoài mặt.

Ngụy Khiêm cho rằng cậu không nghe thấy, gặp hơi nóng trong phòng, gân lười toàn thân tức khắc bắt đầu xoắn vào nhau, gã nằm phịch xuống sofa như không xương, ném va li hành lý bên cạnh, bật ti vi lên xem.

Lúc Ngụy Chi Viễn bưng bát cơm chiên đi ra thì Ngụy Khiêm đã nằm trên sofa ngủ thiếp đi rồi.

Hô hấp của Ngụy Chi Viễn dừng lại theo bước chân.

Cái bát trong tay bắt đầu nóng lên, nhưng hai tay cậu chẳng mảy may cảm thấy, giống như đã tê mất rồi.

Ngụy Khiêm rúc vào một góc sofa mềm mại, chân bắt chéo lên còn chưa kịp thả xuống, một tay đặt hờ trên điều khiển ti vi, tay kia thì nằm ngang ngực, đầu dựa lên lưng ghế, cằm gần rụt hết vào áo, mặt mày nhợt nhạt, đôi môi khô khốc nứt nẻ, ngực nhấp nhô cũng có vẻ rõ nét như vậy.

… Như là đã chết rồi.

Ngụy Chi Viễn nghe thấy tim mình đập mạnh một phát.

Trong số sách vừa rộng vừa lộn xộn không chọn lọc cậu từng đọc, có rất nhiều câu chuyện đề cập đến việc biến người sống thành tiêu bản, trước kia chỉ lấy làm tò mò chứ chưa từng để tâm, mà khoảnh khắc này, ý nghĩ tương tự như một tia chớp, đánh nát thế giới tinh thần vốn tơi tả.

Nếu làm cho người đó… không bao giờ nói được nữa, không bao giờ mở mắt được nữa, không bao giờ nhìn thấy kẻ khác nữa…

Ngụy Chi Viễn cảm thấy trong xương cốt mình nhất định có gen nào đó thuộc về tội phạm, cậu bắt đầu mất khống chế, chậm rãi tới gần Ngụy Khiêm đang không hề hay biết, nhìn anh trai chằm chằm như bị quỷ ám.

Bà Tống nghễnh ngãng đã ngủ, mà Tiểu Bảo còn chưa tan buổi tự học.

Gần một chút… Gần hơn chút nữa.

Gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ mà ổn định của Ngụy Khiêm, nhìn thấy hai hàng lông mi không hề động đậy.

Đúng lúc này, trong lòng Ngụy Chi Viễn thình lình dâng lên nỗi bi thương, như dòng sông đột nhiên vỡ đê, cuộn trào vô tình xô tan ý muốn giết chóc lạnh lẽo chật ních trong ngũ tạng lục phủ, cậu nghe thấy tiếng xô ầm ầm như thủy triều, rất lâu sau lại khó khăn phân biệt từ đó ra tiếng lòng như chìm xuống đáy nước của mình, chính là một câu hết sức đơn giản…

Sao anh ấy lại gầy đi rồi?

Oán hận tưởng tượng cùng người sống sờ sờ, xé nát tình yêu và dục vọng trong lòng Ngụy Chi Viễn.

Chúng đau thấu tim, rồi sau đó hai bên liều chết dây dưa, sau cuối lại cùng nhau lắng thành trong vắt gần như tuyệt vọng.

Chỉ có tình cảm khắc cốt ghi tâm mới có thể áp đảo sự cố chấp trời sinh, Ngụy Chi Viễn biết, cả đời mình cũng chẳng thể động vào tình cảm như vậy nữa.

Cậu rốt cuộc bỏ bát xuống, gập đầu ngón tay đỏ lên vì nóng, đẩy nhẹ Ngụy Khiêm, khom lưng dịu dàng gọi: “Anh, dậy đi.”

… Dậy đi, em sắp không nhịn nổi nữa rồi, xin anh hãy nhìn em, em có thể vì anh mà tan xương nát thịt, hồn bay phách tán.

Sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra cả, Ngụy Khiêm bị cậu đánh thức, chớp nhoáng xử lý tô cơm chiên, chắc chưa kịp nhai đã nuốt luôn, rồi gã lảo đảo lôi va li về phòng, không ngoài dự đoán nhìn thấy chuyện tốt do Tam Béo làm – không ai khác có thể tự do ra vào phòng gã, còn làm được việc nhàm chán kiểu này.

Ngụy Khiêm không thích đo đoán người bên cạnh, càng lười suy nghĩ sâu xa xem Tam Béo có ý gì, chỉ cảm thấy lão béo kia rảnh phát sợ, mắng một câu: “Mẹ kiếp lão béo chết toi này.”

Sau đó gã liền xé gói quà ném đi, nhìn bật lửa một cái, không nhận ra giá bao nhiêu, tiện tay bỏ vào ngăn kéo, cuối cùng tìm một góc nhét ảnh Phùng Ninh vào.

Với gã thì đây chỉ là một trò đùa dai nho nhỏ của Tam Béo, nhỏ đến mức chẳng thể ảnh hưởng đến cuộc sống, chớp mắt là quên ngay.

Gã cũng không nhận thấy sự long trời lở đất trong lòng Ngụy Chi Viễn.

Hôm ấy là mùng một tháng Hai âm lịch, sắp sang xuân rồi mà trời cứ âm u chẳng thấy sắc xuân gì cả, hình như tuyết sắp rơi, sông cũng chưa tan băng, mùa xuân đang bị lãng quên trong sự lạnh buốt của đất trời.

Nguy cơ của hạng mục ở thành phố C chính thức được tháo gỡ, cả công ty đón cuộc họp thường niên đến muộn và khoản thưởng cuối năm đặc biệt hậu hĩnh.

Chẳng biết có phải do trạng thái tinh thần thả lỏng quá hay không, hôm ấy Ngụy Khiêm lại dậy muộn, trước lúc đi Tam Béo phải chạy sang gõ cửa mới lôi được gã dậy.

Ngụy Khiêm vội vã ăn vận gọn gàng, hấp tấp đi ra ngoài, thứ mình vứt bừa bãi cũng chẳng chú ý tới.

Trên đường, Tam Béo vẫn đang thăm dò Ngụy Khiêm: “Tiểu Viễn có nói gì với chú không?”

“Tiểu Viễn?” Ngụy Khiêm thoáng sửng sốt, “Nói gì với tôi?”

Tam Béo suy tính qua rồi vội đánh trống lảng, gần đây tinh thần hắn vẫn rất căng thẳng, chỉ sợ Ngụy Chi Viễn gây ra chuyện gì thiếu lý trí hại cả người lẫn mình, nhưng Ngụy Chi Viễn hình như biến thành quả pháo xịt, chẳng nói hay làm gì hết.

Tam Béo nghĩ: kỳ lạ thật… chẳng lẽ là có toan tính gì lớn?

Tam Béo: “À, đúng rồi, dạ hội làm chung với tiệc mừng công, chú biết chứ?”

Ngụy Khiêm: “Ừm.”

Tam Béo: “Thiệp mời của cổ đông lớn và các bên hợp tác trước kia đều gửi rồi, người nhà cũng có thể dẫn theo… A, đúng rồi, anh còn gọi cả Phùng Ninh đấy.”

Ngụy Khiêm trợn mắt.

Tam Béo lập tức cảnh cáo: “Chú mày đã đồng ý rồi!”

Ngụy Khiêm đành phải khoát tay mặc xác hắn.

Rốt cuộc đến tiệc mừng công buổi tối, ông Trương lại ra giở trò, đề nghị họ treo hình hạng mục ở thành phố C lên để mọi người chung vui.

Tuy cha nội này là đầu sỏ khiến họ thảm hại như thế, nhưng dù sao vẫn phải nể mặt, Ngụy Khiêm kêu người tìm mới phát hiện, buổi sáng bị Tam Béo giục gấp quá nên gã quên khuấy không mang đi, đành phải gọi điện về bảo Ngụy Chi Viễn vừa vặn đang ở nhà cầm đến giúp.

Lúc Ngụy Chi Viễn tới trước công ty, thư ký của chủ tịch đang chờ vội ra đón, thân thiết nói: “Cậu là em trai chủ tịch Ngụy nhỉ? Ông ấy bảo tôi ở dưới này đón cậu.”

Thư ký chủ tịch ngoài ba mươi, mặt mũi rõ ràng là phụ nữ nhưng tính cách lại có thể phân liệt thành một gã đàn ông cẩu thả mà chẳng cần quá độ, mới vui vẻ nói chuyện với Ngụy Chi Viễn xong, giây lát sau nghe điện thoại đã bắt đầu trợn mắt chửi bới: “Cô nói cô để bản thảo diễn thuyết trên bàn sếp? Cô trông chờ chủ tịch Ngụy tự mình phát hiện? Mẹ kiếp sao cô không trông chờ Columbus phát hiện thêm đại lục mới hả? Đám con nít các cô làm việc cẩn thận hơn được không? Tôi nhắc nhở cô bao nhiêu lần là cái này cô phải tự mình đưa cho sếp, dùng miệng của cô cho sếp biết đây là lời-mở-đầu cho bữa tiệc tối chứ không phải điện mừng gì đó do bên hợp tác gửi đến! Cô không nói cho sếp biết còn có thứ như vậy tồn tại, sếp dám trực tiếp lên chào và chúc mọi người ngon miệng luôn đó, cô có tin không hả?”

Sau đó, ý thức được rằng hình như mình đang chê trách sếp ngay trước mặt em người ta, liền vội vàng nở nụ cười với Ngụy Chi Viễn, trở mặt cực nhanh, giọng điệu nhỏ nhẹ dịu dàng như phụ nữ Nhật Bản đi chậm bước khẽ: “Cậu còn là học sinh nhỉ? Ôi, công việc của bọn tôi chính là giúp sếp chú ý những việc nhỏ nhặt họ không cần chú ý, nghĩ lại thì đến trường vẫn thích hơn.”

Ngụy Chi Viễn lễ phép mỉm cười, nhưng trong lòng lặp đi lặp lại những lời bà chị trước mặt vừa nói như mê muội.

Mày trông chờ anh ấy tự mình phát hiện?

Dùng miệng của mày nói cho anh ấy biết…

Nhanh chóng có thang máy, chị thư ký nhận thứ Ngụy Chi Viễn mang tới rồi cẩn thận sắp xếp vị trí cho cậu: “Mất công cho cậu quá, cảm ơn nhé, chủ tịch Ngụy bảo cậu cứ cơm nước xong rồi ngồi xe về cùng với ông ấy luôn, có chỗ nào chăm sóc không chu đáo thì cứ nói với chị.”

Dứt lời liền giẫm đôi giày cao gót lao đi như tràng pháo bị bệnh chó dại. Bà chị thư ký “phóng khỏi quỹ đạo”, Ngụy Chi Viễn ngẩng đầu, liền nhìn thấy anh hai.

Ngụy Khiêm mặc âu phục chỉnh tề, một tay đút túi, một bên vạt áo bị cổ tay kéo lên, lộ ra phần eo như ẩn như hiện, cà vạt trên cổ vẫn là cái lúc trước Ngụy Chi Viễn mua tặng. Tay gã cầm một tờ giấy người khác vừa đưa – chắc chính là lời mở đầu mà bà chị thư ký ban nãy nói.

Trông gã có vẻ sốt ruột, dường như muốn nói gì đó, một ông già đầu hói đi đến, gã đành phải tạm thu lại cảm xúc cá nhân để thay bằng nụ cười nhiệt tình đúng mức.

Ngụy Chi Viễn nhìn gã chằm chằm không chớp mắt, cho đến khi đèn đóm tắt hết.

Cậu nhìn Ngụy Khiêm tiện tay gấp tờ giấy ngu xuẩn kia, nhét vào ly của thư ký chủ tịch, tay không đi lên đài, mở màn ngắn gọn mà khéo léo.

Luồng sáng duy nhất trong đại sảnh đi theo gã, ánh mắt mọi người cùng đi theo gã.

Ngụy Chi Viễn không thể khống chế nhớ tới nhiều chuyện hơn – gã thiếu niên hơn mười năm trước dùng gạch đập chết con chó hoang, nụ cười ngặt nghẽo vì phong “di thư” ngày xưa, vòng tay ôm lấy cậu, để cậu buông cái ống tuýp, mùi thuốc mỡ và thuốc lá nhuốm lên thời gian, thương tích toàn thân trong đêm khuya nơi khách sạn đất lạ quê người…

Lạnh lùng, kiên định, ôn hòa, lo âu, phẫn nộ, bất đắc dĩ… Tất cả các biểu cảm xuất hiện trên mặt anh ấy.

Tiệc rượu linh đình đã bắt đầu, mỗi người đều vui vẻ như dỡ được gánh nặng.

Ngụy Chi Viễn chẳng muốn ăn uống gì – cậu nhìn thấy cô gái trong ảnh, người thật dường như hấp dẫn hơn, cô ta đứng cạnh Tam Béo, ngượng ngùng nhìn Ngụy Khiêm, rồi lại ngượng ngùng cúi đầu.

Chính là cô ta sao?

Với sự thông minh của Ngụy Chi Viễn, thật ra sau khi bình tĩnh lại, cậu đã đoán được anh hai và cô này còn chưa bắt đầu, chắc hẳn là Tam Béo cố ý kích thích cậu… Nhưng vậy thì thế nào?

Họ hoàn toàn có thể bắt đầu ngay bây giờ.

Ngụy Chi Viễn không ăn gì, chỉ nốc rượu vào cái bụng rỗng, trong mùi cồn, tinh thần mệt lử mà nghĩ thầm, mình phải bỏ cuộc sao?

Trong ấn tượng của cậu, chỉ cần cậu muốn thì chưa bao giờ có thứ gì là không chiếm được, mà sự ngạo mạn như vậy rốt cuộc phải chịu một lần đả kích mang tính hủy diệt.

Không biết là nể Tam Béo hay là thật lòng, ở trước mặt Phùng Ninh, Ngụy Khiêm tỏ ra như một anh chàng tuổi trẻ tài cao thực sự, Tam Béo nhìn họ nói cười rồi lặng lẽ tránh đi, trên mặt là vẻ khoan khoái như tảng đá đã rơi xuống.

Ngụy Chi Viễn nhắm mắt lại, cán cân bấp bênh không thôi rốt cuộc nghiêng sang một bên.

Cậu nghĩ: được rồi, tôi từ bỏ.

Sau đó, nguyên một ly rượu mạnh bị cậu bất chấp tất cả dốc vào họng, cay xè đến tận dạ dày, chỉ còn vị đắng nằm lại trên đầu lưỡi.

Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Ngụy Khiêm mới thoát khỏi những người khác, nhờ thư ký chỉ mà tìm được Ngụy Chi Viễn.

Ngụy Chi Viễn nồng nặc mùi rượu, ánh mắt bất thường.

Ngụy Khiêm đành phải đỡ em dậy: “Thằng ranh thối tha, biết uống rượu rồi cơ đấy, không ai quản mày chứ gì?”

Ngụy Chi Viễn si mê nhìn gã chằm chằm, chẳng nói chẳng rằng, nhờ tay anh hai mà đứng dậy.

Ngụy Khiêm đỡ em đến văn phòng mình, thả Ngụy Chi Viễn xuống ghế, rót cho một ly trà nguội: “Đợi tỉnh rượu rồi về nhà.”

Nói xong Ngụy Khiêm cởi áo vét, chuẩn bị lát nữa ra ngoài thay áo khoác.

Ngụy Chi Viễn khẽ mở miệng: “Anh…”

Ngụy Khiêm nới lỏng cái cà vạt thít cổ hơi khó chịu, thuận miệng đáp một tiếng: “Hửm?”

“Anh ấy sẽ thuộc về người khác,” Ngụy Chi Viễn tuyệt vọng nghĩ, “Mình đã từ bỏ rồi, nhưng anh ấy còn chưa bao giờ biết…”

Lời thư ký nói lại vang lên bên tai như ma xui quỷ khiến.

Dùng miệng của mày nói cho anh ấy biết… nói cho anh ấy biết…

Ngụy Khiêm thấy một lúc lâu mà cậu không lên tiếng, còn cho là con mèo say khướt này ngủ rồi.

Cà vạt tháo được một nửa, mấy ngón tay còn đang quấn vào đó, gã nghiêng người dường như muốn quay đầu lại nhìn Ngụy Chi Viễn, đúng lúc này, Ngụy Khiêm bất ngờ bị một người đẩy mạnh, phải lui về sau vài bước, đập thẳng lên tường.

“Anh…”

Người đó nặng nề đè lên người gã, lại kêu thêm một tiếng như nói mớ, Ngụy Khiêm vẫn chưa kịp phản ứng, cổ áo còn bị cái cà vạt lỏng lẻo quấn lấy đột nhiên bị người ta thô bạo lôi đến, một nụ hôn nóng rực chặn mất nghi vấn gã chưa kịp mở miệng.

Sự quyết liệt như được ăn cả ngã về không, chớp mắt quét qua mỗi một ngóc ngách như trở bàn tay.

Đầu óc Ngụy Khiêm trống rỗng.

Mãi đến bây giờ, gã mới ngửi thấy mùi rượu trên người đối phương, nồng nặc không cách nào tả được.

Đúng lúc này, có người mở cửa văn phòng Ngụy Khiêm, tiếng cửa mở rốt cuộc gọi thần trí của Ngụy Khiêm quay về, gã đẩy phắt Ngụy Chi Viễn ra.

Đứng ở cửa chính là Lão Hùng đang sợ hết hồn.

Ngụy Chi Viễn lảo đảo lui lại, lưng đập vào bàn làm việc của Ngụy Khiêm, văn kiện trên bàn đổ ập xuống, Ngụy Chi Viễn trượt xuống như một vũng bùn, cằm cậu bị đấm một phát, môi bị răng va trúng, mùi máu tươi xộc lên mũi, sao vàng lấp lánh trước mắt.

Lão Hùng nhanh chóng phản ứng kịp, mau lẹ quay người khóa trái cửa rồi xông đến giữ lấy nắm đấm Ngụy Khiêm đang muốn vung xuống tiếp.

“Chú Khiêm!” Lão Hùng dùng bả vai đẩy Ngụy Khiêm, kéo gã ra ghé tai nói, “Đừng ở đây, được rồi!”

Ngụy Khiêm cảm thấy huyệt thái dương kéo theo khóe mắt giật liên hồi, đứng thẳng dậy thì trước mắt gần như tối sầm, sắc mặt tức khắc trắng bệch, Ngụy Chi Viễn khiến gã tức đến mức ngực đau nhói từng cơn.

Lão Hùng kiên quyết ấn gã xuống ghế, cau mày nhìn Ngụy Chi Viễn một cái, khom lưng xem xét: “Không đập trúng gáy chứ? Còn đứng được không?”

Ngụy Chi Viễn từ chối bàn tay vươn ra tính đỡ mình, lảo đảo đứng dậy, cậu đã tỉnh rượu, nhưng không muốn nghĩ hay nói gì cả, cứ thế im lặng đứng đó.

Một lúc lâu Ngụy Khiêm mới thở nổi, gã không muốn giải thích với Lão Hùng về việc này – bởi ngay chính gã còn chẳng rõ chuyện là thế nào, đành phải ra vẻ bình tĩnh nói: “Tìm tôi có việc gì?”

Lão Hùng nhìn mớ lộn xộn dưới đất, thở dài khom lưng nhặt số tài liệu bị Ngụy Chi Viễn xô rơi, im lặng một lúc rồi nói nhỏ: “Chú Khiêm, anh muốn đi.”

Ngụy Khiêm: “Cái gì?”

“Anh định đưa Trần Lộ đi.” Lão Hùng nói nhỏ, “Không làm nữa, anh sẽ chuyển nhượng cổ phần, nếu chú muốn nhận thì nhận, còn không thì anh chuyển cho bên thứ ba.”

Ngụy Khiêm hít sâu một hơi: “Anh quyết định rồi?”

Lão Hùng: “Ừ.”

Ngụy Khiêm im lặng một lúc lâu, rốt cuộc nhắm mắt lại, day nhẹ huyệt thái dương: “Được, tôi nhận.”

Lão Hùng gật đầu, đoạn quay người đi luôn không định ở lại nữa, trước khi ra cửa lão nhìn Ngụy Chi Viễn đứng trong bóng tối một cái đầy ẩn ý, thở dài như có như không: “Để anh gọi tài xế cho.”

Mà buổi tối hôm nay dường như không chỉ có những trò hề này.

Sau khi Ngụy Chi Viễn đi, Tiểu Bảo về nhà một chuyến, xác định bà Tống có cơm nước, lại lấy thuốc cho bà, rồi mới vội vàng về trường để tự học.

Bà Tống như thường lệ tiễn cô bé ra cửa, dặn đi thong thả thôi, đúng lúc này, bà chợt cảm thấy quần ướt sũng, mới đầu chưa kịp phản ứng.

Tiểu Bảo vô tình trông thấy: “A, bà nội, sao quần bà ướt rồi?”

Bà Tống cúi đầu ngay như bị sét đánh, kinh hoàng và nhục nhã phát hiện mình đã mất khống chế.

Tiểu Bảo lập tức hiểu ngay, vội bỏ cặp xuống, xắn tay áo muốn thay quần giúp bà: “Để con giúp bà…”

Bà Tống kích động lùi một bước.

“Bà đừng nhúc nhích, để con thay quần cho bà.”

“Không cần!” Bà Tống phát âm không còn rõ quát cô cháu gần như gào thét.

Tiểu Bảo chưa từng nghe thấy bà phát ra âm thanh thảm thiết như vậy, lập tức sững sờ.

Bà Tống run rẩy nói: “Con… con đến… đến trường đi, cứ đi, đi việc con.”

Tiểu Bảo: “Bà…”

Bà Tống một tay vịn tường, một tay vung vẩy gậy: “Đi! Đi mau!”

Tiểu Bảo hơi chần chừ: “Thế bà tự thay được không?”

Bà Tống gào lên: “Đi!”

Tiểu Bảo: “Được được được, con đi ngay, bà… không sao đâu, bà từ từ thôi, đến tối con về con giặt quần cho… A a a, bà đừng nóng, con đi ngay, con đi ngay đây.”

Bà Tống thô bạo đuổi Tiểu Bảo đi, cảm thấy như bị rút mất một đốt cột sống, phải hơn nửa tiếng mới trầy trật thay được cái quần ướt sũng, vã hết mồ hôi.

Trong mùi khai, bà chỉ muốn òa khóc thật to, nhưng nước mắt đã cạn khô rồi, bà vẫn chẳng nhỏ được một giọt nào.

Mười năm trước, bà từ quê nhặt ve chai tìm đến thành phố này, khi đó bà nghèo chừng nào, nhưng có thể diện chừng nào.

Bà chưa bao giờ ngờ đến một ngày kia mình sẽ rơi vào nông nỗi này, bà Tống cảm thấy mình chẳng tính là người nữa.

Đúng lúc này, có người gõ cửa.

Bà Tống một lúc lâu chưa phản ứng, mãi khi bên ngoài truyền đến tiếng mẹ Mặt Rỗ: “Chị à, chị đã ngủ chưa?”

Bà Tống lê bước đến mở cửa.

Chỉ thấy mẹ Mặt Rỗ ngồi trên xe lăn tiện lợi, tay sót lại còn xách một cây gậy, trang điểm rực rỡ, trừ một tấm bản đồ và một chai nước khoáng thì không cầm gì thêm.

“Chị à.” Mẹ Mặt Rỗ nói, “Nhân bọn trẻ đều vắng nhà, tôi phải đi đây, nếu không đi, trời sẽ ấm lên, tôi lại phải đợi đến sang năm.”

Trời ấm, người lang thang sẽ không dễ chết.

“Tôi sang chào chị một câu.” Nói xong bà điều khiển xe lăn đi đến thang máy một cách khó khăn.

Đúng lúc này, bà Tống đột nhiên lên tiếng gọi lại: “Dì nó ơi!”

Mẹ Mặt Rỗ quay đầu lại nhìn bà lão.

Môi bà Tống run run rất lâu: “Tôi… tôi đi, đi cùng dì.”

Mẹ Mặt Rỗ giống như sớm đoán được, chẳng hề giật mình: “Đi thôi chị.”

Cứ thế, trong cái đêm lạnh giá tuyết sắp rơi, cả hai dắt nhau đi khỏi tầm mắt mọi người, không còn xuất hiện nữa.

Bà Tống đến từ Trung thu, đi vào đầu xuân, mang theo chút tôn nghiêm và thể diện cuối cùng.

“Tôi tốt xấu gì cũng biết vài chữ, viết được di thư, còn để lại một phong thư nữa đấy.” Trên đường, mẹ Mặt Rỗ nói với bà Tống như thế.

Bà Tống hỏi: “Trên thư viết gì vậy?”

“Viết là ‘tôi chưa chết, tôi chỉ đi thôi’.”

Không phải tử biệt, chỉ là sinh ly.

Đớn đau và hạnh phúc, sống không ôm được, chết chẳng mang theo.

Chỉ có hoàng hôn hoa mỹ mà vô thượng. – Trích từ bài thơ Hoàng hôn mùa thu của Hải Tử.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play