Nhìn từ bề ngoài thì Ngụy Khiêm đương nhiên thuộc về loại “hình người dạng chó”.

Gã cao ráo chân dài, bản lĩnh làm bộ luyện từ nhỏ, hiện giờ đã đạt trình độ hết sức tự nhiên.

Bình thường ở công ty, gã có vẻ quá trẻ, lại không như Tam Béo đến đâu cũng hòa đồng. Gã quanh năm đi công tác khắp nơi, lúc nào cũng bận rộn, mỗi lần đều cài đến cúc áo trên cùng, thành thử trông càng nghiêm túc hơn. Dù thỉnh thoảng được rỗi rãi ở trong văn phòng, gã cũng đóng cửa ngồi một mình, thà ngồi vẽ rùa chơi như tụi con nít tự kỷ chứ chẳng chịu ra đùa giỡn với các cô gái trẻ trong công ty.

Biến thái như vậy lâu ngày, tự nhiên liền luyện ra vẻ nghiêm túc cảnh cáo người lạ chớ đến gần.

Người phụ nữ xa lạ ngoài cửa còn tưởng gã là nhân vật tai to mặt lớn, bất giác hơi rụt rè nắm chặt túi xách nặn ra nụ cười lấy lòng: “A… Tôi là bà con ở quê, là bác hai của thằng con nhà họ.”

Ngụy Khiêm nhíu mày sâu hơn: “Bác hai? Sao tôi không nghe nói dì ấy còn có chị em ở quê?”

Sắc mặt bà ta trở nên hơi khó coi, nhưng do chưa rõ Ngụy Khiêm là ai nên không dám tùy tiện nổi giận, đành phải cười xòa, như là đã quen cúi đầu, vẻ mặt khúm na khúm núm.

Ngụy Khiêm nhìn bà ta một vòng rồi đi sang nhà bên gõ cửa gọi mẹ Mặt Rỗ: “Dì, là con đây, có một người đến tự xưng là bà con nhà dì, dì ra xem có biết không.”

Nói rồi Ngụy Khiêm quay đầu lại nhìn người đàn bà nhạt nhẽo trong hành lang, ánh mắt như dao khắt khe lướt qua một vòng.

Dù không phải giả mạo, ba Mặt Rỗ qua đời ngần ấy năm, khi mẹ Mặt Rỗ ngày ngày mở quán bán quẩy, mẹ góa con côi, bà “bác hai” này chết gí ở đâu?

Năm đó mẹ Mặt Rỗ có chuyện, Mặt Rỗ nhỏ dại bị kẻ xấu dụ dỗ đi bán ma túy, bà này lại ở cái xó nào?

Từ khi có trí nhớ thì Ngụy Khiêm vẫn làm hàng xóm với nhà Mặt Rỗ, nhưng chưa bao giờ gặp một bà con sống nào của nhà họ.

Người đàn bà hoảng sợ vì ánh nhìn lom lom lạnh lùng của gã, bất giác đứng thẳng sát lên tường.

Mẹ Mặt Rỗ hành động bất tiện, một lúc lâu mới mở được cửa, giọng nữ yếu ớt từ bên trong truyền ra: “Cháu Khiêm, về từ lúc nào vậy? Ăn gì chưa?”

Nét mặt Ngụy Khiêm lúc này mới dịu đi, khom lưng nói với bà mấy câu rồi lại đẩy bà ra khỏi phòng: “Đây là người tìm dì.”

Người đàn bà trung niên xa lạ thoạt đầu sửng sốt nhìn mẹ Mặt Rỗ, tròng mắt muốn lồi ra, một lúc lâu mới bịt miệng, thảng thốt nói: “Mẹ ơi! Em… em là Tú Hồng sao? Em thật sự là Tú Hồng? Em… sao em lại thế này? Ôi mẹ ơi!”

Mẹ Mặt Rỗ ngớ ra rất lâu, giọng thều thào yếu ớt: “Chị… chị là chị hai?”

Bà ta nhìn mẹ Mặt Rỗ vài lần, không nhịn được rơi nước mắt lã chã.

Ngụy Khiêm đẩy mẹ Mặt Rỗ quay vào, để bà “bác hai” không biết từ đâu tới đây vào nhà, hai người ôm nhau khóc nức nở.

Ngụy Khiêm lặng lẽ quay về, nhưng lúc ra gã chú ý không đóng cửa nhà Mặt Rỗ mà mở hé một chút để lỡ có chuyện gì thì gã ở bên cạnh còn nghe thấy.

Ngay cả Tam Béo cũng nghe tiếng bước ra hóng chuyện, thấy Ngụy Khiêm liền lập tức không biết xấu hổ chạy sang ăn chực.

“Bà con? Đừng nói chú, ngay cả anh cũng chẳng nhớ nhà họ còn có bà con. Bà con nào mà ba mươi năm không thèm qua lại?” Tam Béo bốc một con tôm tẩm bột bỏ vào miệng, nhóp nhép thưởng thức, “Ôi, món này ngon nè! Tay nghề của Tiểu Viễn nhà chú quả là tuyệt vời, còn biết ấm biết lạnh hơn cô dâu nhỏ nhà người khác, chẳng biết mai mốt cho ai được lợi đây.”

Miệng Tam Béo y như nhà ga, cái gì cũng chạy được, nên vốn chẳng ai thèm nghiêm túc với hắn.

Song vấn đề xu hướng tình dục của Ngụy Chi Viễn là nỗi lo lắng của Ngụy Khiêm, thỏa hiệp quả có thỏa hiệp, nhưng thật sự cũng sốt ruột không khống chế được.

Ba chữ “cô dâu nhỏ” đột ngột giẫm trúng mìn, Ngụy Khiêm lập tức nổi giận: “Cút, ông mới là cô dâu nhỏ!”

Vừa mắng xong chưa kịp dứt tiếng thì Ngụy Chi Viễn đã mặc tạp dề bưng đồ ăn đi đến, trông cực kỳ đảm đang, dùng hành động thực tế giáng cho anh hai một bạt tai.

Ngụy Khiêm và Tam Béo đồng thời nhìn cậu chằm chằm, Ngụy Khiêm đành phải trợn mắt, bảo Ngụy Chi Viễn vô tội vạ lây: “Ngày mai tao sẽ thuê người làm, trong câu lạc bộ dưới lầu chẳng phải có một đội tán đả sao? Mày rảnh thì rèn luyện thân thể thêm, hoặc là đi đá bóng cũng được, đừng có quanh quẩn xó bếp.”

Ngụy Chi Viễn coi lời gã nói như thánh chỉ, gật đầu đồng ý ngay, sau đó ngẩng đầu lên cười tít mắt hỏi gã: “Anh, thì ra anh thích đàn ông luyện tán đả, thân thể khỏe mạnh ạ?”

Tam Béo không biết nhớ tới chuyện gì hèn hạ mà bưng mặt cười hinh hích.

Chẳng biết cậu nhóc này có cố ý hay không, dù sao thì Ngụy Khiêm cứ cảm thấy câu này bất thường, có cảm giác như bị chòng ghẹo vậy: “Tao thích… thích bố mày! Thằng oắt con này nói cái khỉ gì thế hả?”

Tam Béo chỉ lo tìm vui, chẳng mảy may nhận ra sóng ngầm, còn vô tâm vô tư đùa giỡn thêm chuyện: “Đừng làm trò nữa em trai à, với tính nết của ông anh em, phải tìm một người mềm nhũn như anh Tam này, mới có thể lấy nhu thắng cương một ngày ba lần chịu mấy trò dở hơi của nó, hình thể của bọn này…”

Hắn vỗ cái bụng tròn ủng như quả dưa hấu chín nẫu: “Cùng lắm là xuất thân đô vật.”

Ngụy Khiêm giẫm một phát, Tam Béo lập tức né tránh rất nhanh, còn dùng giọng nói đê tiện làm gã buồn nôn: “Chao ôi, chàng muốn làm gì đây tướng công, vừa nói chuyện không hợp là bạo lực gia đình ngay? Đánh chết nương tử rồi thì ai sinh con cho chàng?”

Ngụy Khiêm từ tận đáy lòng muốn đập chết hắn.

Ngụy Chi Viễn làm như chỉ sợ thế giới chưa đủ loạn, lợi dụng cơ hội từ trò đùa của Tam Béo, nửa thật nửa giả nắm tay Ngụy Khiêm, liếc mắt đưa tình cấu nhẹ mu bàn tay anh hai: “Vậy thì đánh chết ổng đi, không sợ, em sinh cho anh.”

Tam Béo cười muốn rung cả mỡ.

Ngụy Khiêm rút phắt tay lại, chỉ cảm thấy dạ dày rất đau.

Ngụy Chi Viễn bưng cơm vào phòng cho bà Tống xong liền tự mình quay lại đẩy Tam Béo ra, ngăn giữa hai người.

Ngụy Khiêm: “Mày lại làm gì đây?”

Ngụy Chi Viễn: “Tranh sủng.”

“Cái thằng nhóc này, bắt nạt anh nó riết thành nghiện,” Tam Béo nhường chỗ, đập đầu Ngụy Chi Viễn một phát, sau đó thò cổ nói với Ngụy Khiêm, “Đúng rồi, chú Khiêm… A không, sếp Ngụy, trong thời gian sếp đi công tác vắng nhà, có một việc tôi phải báo cáo.”

Ngụy Khiêm chẳng buồn ngước lên, ngân giọng nói: “Có chuyện thì nói có rắm thì đánh.”

Nét mặt Tam Béo trông cực kỳ đáng khinh, “Chậc – bộ phận nhân sự không phải có một cô bé xinh xắn quản lý lương thưởng sao, chính là Tiểu Lâm Thanh đó, hề hề… rất không tệ, cũng hơi bị hợp với anh đây…”

Ngụy Khiêm sửng sốt một chút mới phản ứng kịp: “Ông là đồ cầm thú, khôn ngoan thì đừng chọn người ngay bên cạnh được không? Thỏ còn chẳng ăn cỏ gần hang nữa là.”

“Anh chỉ thích cô ấy, vả lại người ta không phải loại con gái nông cạn chỉ biết nhìn bề ngoài đâu. Hôm đó anh hỏi cổ, nói em thấy anh với sếp Ngụy ai đẹp trai hơn, chú đoán xem người ta nói gì?”

Ngụy Khiêm: “Tôi không đoán, mốt ông đừng qua ăn chực nữa, nhìn ông là mất ngon.”

Tam Béo vỗ bụng, đắc ý quay đầu nói với Ngụy Chi Viễn: “Ghen tị đó, em trai, em có thấy không? Tên độc thân đáng xấu hổ này đang ngưỡng mộ và ghen tị với người đàn ông trong hạnh phúc ngọt ngào đó.”

Ngụy Chi Viễn hứng thú hỏi: “Cô ấy nói sao?”

“Lâm Thanh nhà này nói,” Tam Béo nhại giọng, “‘Với khuôn mặt như ván quan tài của sếp Ngụy, mỗi sáng chào hỏi em còn chẳng dám đối mặt nữa là, đẹp trai thì ích chi, chả đáng để mỗi ngày lo lắng đề phòng vì gần vua như gần cọp, đâu như anh Đàm, tạo cảm giác đặc biệt ấm áp và an toàn.’ Em nghe xem, quả nhiên xuyên thấu bề ngoài mà xem bản chất, có trí tuệ ghê!”

Ngụy Chi Viễn mỉm cười nhìn Ngụy Khiêm, tay mắt lanh lẹ giành lấy con tôm cuối cùng bỏ vào bát Ngụy Khiêm: “Anh hai, anh nên cười nhiều hơn.”

Ngụy Khiêm đáp lại bằng vẻ ngoài cười trong không cười, nhưng sắc mặt dịu dàng, chân mày khóe mắt toàn là sự nuông chiều bất đắc dĩ.

Chẳng biết có phải do thần kinh quá nhạy cảm hay không mà tim Tam Béo chợt đập thót, trong chớp mắt, hắn cảm thấy hai anh em này mắt đi mày lại không bình thường lắm, đặc biệt là Ngụy Chi Viễn.

Tam Béo không nhịn được gọi một tiếng: “Tiểu Viễn?”

Ngụy Chi Viễn: “Dạ?”

Ánh mắt Ngụy Chi Viễn đặc biệt kỳ lạ, khi đối mặt với người nhà thần sắc thả lỏng hơn gặp người ngoài vốn là bình thường, nhưng cậu không phải là thả lỏng, Tam Béo thấy rõ, hắn cảm thấy ánh mắt Ngụy Chi Viễn như nhà nghệ thuật nhìn một bức tranh vô giá, người sưu tầm nhìn một miếng ngọc Hòa Điền cao cấp, như… như một người đàn ông nhìn người tình, chất chứa sự dịu dàng nồng nhiệt, lặng lẽ dâng hiến.

Hồi nãy giỡn hơi quá nhỉ?

Tam Béo chần chừ giây lát rồi lắc đầu: “À, không có gì.”

Sau đó hắn tìm đại một cái cớ cho qua chuyện: “Em để cơm cho dì chưa? Hôm nay bên đó có khách đấy.”

Ngụy Chi Viễn nói với sắc mặt như thường: “Em gọi điện kêu đồ ăn ngoài rồi, khách đến mà mời ăn cơm gia đình thì không được thích hợp lắm.”

Đang nói liền nghe chuông cửa reo và tiếng người đưa cơm hỏi: “Ở đây có ai gọi cơm không ạ?”

“Để tao.” Ngụy Khiêm đứng dậy, cầm ít tiền trong ví đựng tiền lẻ đi nhận cơm. Gã đang định đẩy cửa vào đưa cho mẹ Mặt Rỗ, mới đến cửa lại nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

Bác Mặt Rỗ vẫn ở trong một thị trấn tỉnh bên, cách thành phố này chưa đầy năm tiếng đi xe, khoảng cách này không thể nói là rất gần, nhưng tuyệt đối không phải là muôn sông nghìn núi.

Cha và bác Mặt Rỗ không phải chị em ruột, sau khi ông bà nội Mặt Rỗ góa vợ tang chồng tái hôn mới bị ghép vào thành chị em khác họ, máu mủ không có, tình cảm cũng có hạn.

Lúc biết mình có thằng em hờ thì bà bác đã trưởng thành lập gia đình rồi, giữa hai chị em vốn chỉ là chuyện thể diện, sau đó các cụ đều mất, cha Mặt Rỗ cưới vợ đẻ con, xa quê đi kiếm ăn, hai nhà càng không còn qua lại.

Chồng bà bác chết sớm, một mình bà nuôi hai đứa con trai, con lớn ở thị trấn đã đi làm, con nhỏ mới mười sáu do học hành dốt nát nên nghỉ lâu rồi, nhưng lại lỗ mãng, luôn muốn chạy thật xa, nói là đi làm thuê.

Thằng con nhỏ được nuông chiều từ bé, bà bác đương nhiên xót con, đành phải lặn lội đường xa đến “làm cùng” như “học cùng”, tới đây rồi mới nhớ còn một ông cậu hờ ở vùng này.

Vì thế có ý muốn đến cậy nhờ.

Bà cầm địa chỉ bao nhiêu năm trước hỏi thăm rất lâu mới biết ông em hờ đã chết từ đời tám hoánh, và mẹ Mặt Rỗ cũng dọn vào trung tâm thành phố rồi.

Mới đầu thấy mẹ Mặt Rỗ như vầy, bà bác suýt nữa không nhận ra, sau đó ôm nhau khóc lóc cũng là thật bụng, nhưng chờ hai người ngồi xuống ôn chuyện xong, mẹ Mặt Rỗ bắt đầu kể lại mọi việc trong mấy năm nay, sự thông cảm của phụ nữ trong lòng bà bác rốt cuộc dần bị sự khôn khéo lạnh lùng của người trung niên dằn xuống, đặc biệt là khi xác nhận Mặt Rỗ đã chết.

Ngụy Khiêm đặt tay trên tay nắm cửa, nghe thấy bà bác trong nhà hạ giọng bảo mẹ Mặt Rỗ: “Em ơi, em ngốc à? Họ đều là người ngoài không thân chẳng quen, mà ngần ấy năm chịu dốc lòng dốc sức chăm sóc em, sao em không nghĩ lại xem người ta muốn gì?”

Lâu rồi không gặp người ngoài nên mẹ Mặt Rỗ phản ứng hơi chậm: “Muốn, muốn gì? Em thì có gì để mà muốn?”

Bà bác làm bộ thương xót cầm bàn tay tiều tụy mà đầy sẹo, tắc lưỡi thành tiếng, nói: “Còn muốn gì được đây? Muốn nhà của em chứ gì, em à, em cả ngày ru rú trong nhà, chuyện bên ngoài đều không hay biết, em có biết căn nhà này giá bao nhiêu tiền không?”

Mẹ Mặt Rỗ không trả lời được, sửng sốt nhìn chị chồng.

Bà bác hạ giọng thấp hơn: “Vị trí này, diện tích này – em cũng không nghĩ thử xem, một mình em dù sống đến trăm tuổi thì ăn dùng được bao nhiêu? Bằng được giá trị của ngôi nhà sao? Em đúng là ngốc quá… Ôi, cũng khó trách, bên cạnh em không có ai, chắc trong lòng phải khó chịu lắm. Em xem vầy có được không, ngày mai chị sẽ dẫn cháu đến cho em gặp, thằng bé đó khỏe mạnh mà ngoan lắm. Vừa vặn nó cũng đến đây tìm việc, nếu em đồng ý thì chị bảo nó tới bầu bạn, đều là người nhà…”

“Người nhà tính toán rõ là hay.” Bà ta đột nhiên bị cắt ngang, cửa mở, Ngụy Khiêm xách đồ ăn đứng ngay đó.

Nói xấu người ta bị nghe thấy, bà bác lập tức không làm bộ được nữa, theo bản năng cả vú lấp miệng em: “Cái thằng này, cái thằng này sao dám xông vào nhà người khác hả?”

Ngụy Khiêm đi vào, cười khẩy một tiếng, bỏ đồ ăn lên bàn, không thèm nể nang nói: “Ăn đi, ăn xong thì cút!”

Mẹ Mặt Rỗ dè dặt kéo gã: “Cháu Khiêm…”

Ngụy Khiêm chống hai tay lên bàn, đứng nhìn xuống bà bác đang đỏ mặt tía tai.

Mũi gã rất cao, môi mỏng, mí mắt cụp xuống càng làm bật lên khóe mắt hơi xếch, kết hợp lại trông hết sức ngạo mạn: “Người anh em của tôi chôn ở đâu, bà biết không? Chú chôn ở đâu, bà biết không? Mặt Rỗ – Tôn Thụ Chí nó mất như thế nào, bà biết không? Ba chữ ‘Tôn Thụ Chí’ viết thế nào, bà biết không?”

Gã đập bàn, bà bác run bắn.

Ngụy Khiêm: “Bà là bà con cái quái gì?”

Bà bác vẫn còn sĩ diện lắm, đâu đã đủ đẳng cấp, vội vàng chuồn mất, bà Tống nghe tin còn vịn tường ra đây, dù khả năng chửi lộn nức tiếng khắp làng không còn nhưng bà vẫn dư sức nhổ một bãi hòng tỏ ý.

Tam Béo vội nói: “Bà à, con biết bà lợi hại, nhưng hỏa lực của quân địch kém quá, không cần bà tự mình ra mặt chiến đấu nữa, bà mau về nghỉ ngơi đi – cảnh vệ, còn không đỡ thủ trưởng đi?”

Ngụy Chi Viễn đỡ bà Tống vào nhà.

Ngụy Khiêm cẩn thận bày bát đũa giúp mẹ Mặt Rỗ, lại xới cơm canh Ngụy Chi Viễn gọi cho bà ăn.

Nhưng mẹ Mặt Rỗ không động đũa, bà kéo Ngụy Khiêm, lần đầu tiên hỏi thẳng vấn đề trong lòng.

“Cháu Khiêm, Thụ Chí làm sao mà mất?”

Ngụy Khiêm đáp nhỏ: “Bị kẻ xấu làm hại ạ.”

Mẹ Mặt Rỗ hai mắt rưng rưng: “Kẻ xấu đó đâu rồi?”

Ngụy Khiêm dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về đỉnh đầu hoa râm của bà: “Hắn đã xuống làm trâu làm ngựa cho anh Mặt Rỗ rồi, bọn con đã trả thù cho ảnh, dì cứ yên tâm.”

Mẹ Mặt Rỗ quẹt nước mắt, nở nụ cười xấu xí đáng sợ một cách khó khăn.

Lúc ấy bà bác lạ lùng này có lẽ chỉ là một khúc nhạc đệm rất ngắn, nhưng lại như là vận mệnh đã kích hoạt một chương nhạc tàn khốc vậy.

Mẹ Mặt Rỗ không hề cảm thấy đau lòng, ngược lại trào dâng niềm vui khó nói thành lời – bà đã tìm được lý do cho sự tham sống sợ chết, ấy là mình đáng giá một căn nhà.

Xử lý xong việc phiền lòng bên chỗ mẹ Mặt Rỗ, Tam Béo theo vào nhà Ngụy Khiêm, nói đến việc công.

Tam Béo hỏi: “Thủ tục cho phép đưa ra thị trường sao rồi, sắp tới có thể lấy được không?”

Ngụy Khiêm châm thuốc, ngồi trên mép giường: “Cái đó không phải là vấn đề, quy định liên quan ở địa phương đặc biệt không chính quy, tiền trảm hậu tấu – bán trước lo giấy tờ sau có cả đống…”

Tam Béo: “Chờ đã, ‘có cả đống’ là ý gì đây?”

Ngụy Khiêm phun ra một vòng khói to, bực bội nói: “Tôi thấy chính quyền địa phương nghèo đến phát điên rồi, một ngọn núi to bằng cái rắm mà cắt thành mấy khu biệt thự, bán cho mấy công ty. Mới đầu còn thắc mắc sao rừng cây công nghiệp khắp núi mà gần đó không thấy mấy hộ nông dân, té ra đều dọn đi hết rồi.”

Tam Béo: “Vậy thì sao? Giờ chúng ta rút lui còn kịp không?”

“Đừng nói nhảm.” Ngụy Khiêm khoát tay, “Tiền bạc giai đoạn đầu đổ hết vào rồi, mấy triệu nằm đó, làm sao mà rút? Chúng ta đã nóng vội, đáng ra trong hợp đồng dùng đất lúc trước nên có giao ước… Ôi, bây giờ nói cũng muộn rồi, tôi có dự cảm việc này sẽ phiền lắm đây.”

Tam Béo: “Thế anh Hùng nói sao? Ông Trương thì sao?”

Ngụy Khiêm lắc đầu cười khổ: “Hai ông đó… Ôi, họ Trương vẫn cho rằng đề tài nghỉ dưỡng của mình là có một không hai, đối thủ cạnh tranh khác đều không xứng làm đối thủ. Lần này tôi rút về trước, chính là muốn khẩn cấp triệu tập mọi người mở một cuộc họp, xem có cách nào để cứu vãn hay không.”

Hai người đối mặt im lặng một lúc lâu, Tam Béo đột nhiên dựa mạnh lên bàn Ngụy Khiêm: “Ôi, hết việc này đến việc khác, anh có một đề nghị, chú xem có được không…”

Ngụy Khiêm ra vẻ rửa tai lắng nghe, chờ cao kiến của hắn.

Tam Béo: “Chủ nhật này anh em mình lên chùa bái Phật để giải xui đi.”

Ngụy Khiêm: “…”

Nửa phút sau Tam Béo bị đuổi cổ khỏi phòng Ngụy Khiêm, Ngụy Chi Viễn bưng một đĩa trái cây định gõ cửa, thấy thế liền lui ra một bước tránh vạ lây.

Tam Béo: “Sao lại thiếu thân thiện vậy chứ? Anh nói thật mà, sống chết có số, phú quý do trời, chú phải nghĩ thoáng như anh Tam… Cùng lắm thì xin phá sản, phá sản xong anh vẫn về bán thịt heo với cha.”

Ngụy Khiêm nói: “Mau cút đi!”

“Ôi, cậu nhóc này hung dữ gớm, tính tình thì nóng nảy…” Tam Béo vừa nói vừa mò túi quần đằng sau, lấy ra ảnh của một cô gái, ngẩng đầu cười bảo Ngụy Khiêm, “Đúng rồi, hồi nãy đang tính nói với chú thì bị bà bác nứt đất chui ra cắt ngang, đây là bạn học của Lâm Thanh nhà anh, người vùng này, ngoại hình xinh xắn, tính cách cũng tốt, cho dù khẩu vị hơi khác thường, nghe nói chỉ thích loại đàn ông lạnh lùng, chẳng phải chính là chú em sao? Thế là anh vội vàng xin ảnh và cách liên lạc luôn, chú xem, anh quan tâm chú quá đi chứ?”

Hắn vừa nói vừa đưa tấm hình cho Ngụy Khiêm, giữa chừng lại bị một bàn tay lạnh ngắt chặn mất.

Mu bàn tay Ngụy Chi Viễn nhợt nhạt, đầu ngón tay như đóng băng, cậu đưa lưng về phía Ngụy Khiêm, cầm tấm hình trong tay Tam Béo, giọng điệu nghe như đùa giỡn, rất thoải mái: “Anh Tam, anh hai em sắp phun trào rồi, anh còn không mau chạy đi, tính tắm dung nham à?”

Ánh mắt Tam Béo vừa vặn chạm phải Ngụy Chi Viễn, trong lòng không khỏi giật thót.

Chỉ thấy khóe miệng Ngụy Chi Viễn máy móc nhếch sang hai bên rất mất tự nhiên, trong mắt lại không hề có nét cười, con ngươi đen sẫm như tảng đá không có sinh mạng, đầy lạnh lùng và u ám.

Một góc tấm hình đã bị cậu bóp biến dạng.

Tam Béo lúc đầu cảm thấy thần kinh mình quá nhạy cảm, trước mắt lại không thể tự chủ nghĩ ngợi linh tinh – thái độ… nét mặt của Ngụy Chi Viễn, là của người làm anh em sao?

Đầu óc Tam Béo căng lên, không nhịn được tiếp tục thử một câu: “Đằng sau có viết cách liên lạc đó, chú Khiêm, nếu có thời gian thì cuối tuần này cùng đi ăn một bữa đi.”

Ngụy Khiêm trái lại không hề hay biết, nhướng mày hỏi: “Không phải Lâm Thanh thấy tôi là nuốt không trôi hả?”

Tam Béo ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Có bảo tháp anh đây trấn hà yêu chú mày, cô ấy cứ việc yên tâm ăn uống.”

Ngụy Khiêm xì một tiếng, lấy tấm ảnh Ngụy Chi Viễn đang cầm rồi khoát tay chẳng hề để tâm: “Nói sau đi.”

Gã nói xong liền bỏ vào nhà, Ngụy Chi Viễn quay nghiêng lại với Tam Béo, mặc tấm ảnh bị anh hai rút mất, nhìn bóng lưng Ngụy Khiêm, ánh mắt cậu trong tích tắc trở nên khó hiểu.

Tam Béo đứng cực gần nhìn cảnh này, cảm thấy “tam quan” thoáng cái rơi xuống mất tăm.

Đuổi cổ Tam Béo đi rồi, Ngụy Khiêm mới xem kỹ tấm ảnh của cô gái trẻ trung trong tay, thoạt nhìn rất sạch sẽ, điềm đạm không huênh hoang, không chướng mắt lắm, cũng không xinh đẹp mấy.

Lại rất đúng mức – vừa vặn thuận mắt Ngụy Khiêm.

Ngụy Khiêm nhìn tấm ảnh, đang do dự suy nghĩ, Tam Béo nói cũng có lý, gần đây có quá nhiều việc phiền lòng, cuối tuần nên ra ngoài thả lỏng, hẹn nhau ăn một bữa cũng được thôi… thì Ngụy Chi Viễn tiến vào.

Ngụy Chi Viễn cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo: “Anh.”

Ngụy Khiêm quay đầu lại.

Ngụy Khiêm ngồi trên ghế, Ngụy Chi Viễn liền ngồi xổm xuống thấp hơn gã, mở hộp cho gã xem: “Lần đầu tiên tự mình kiếm tiền, muốn tặng quà cho anh.”

Đó là một cái cà vạt trông rất đắt, Ngụy Khiêm từ thuở lọt lòng lần đầu tiên nhận được quà, sửng sốt giây lát mới phản ứng kịp: “Hả? Tặng tao?”

Ngụy Chi Viễn giơ tay cài cúc ở cổ áo cho Ngụy Khiêm, sau đó tự mình đeo giúp.

Ngón tay cậu như cố ý như vô tình lướt qua phần da cổ để lộ của Ngụy Khiêm, xúc cảm ở cổ luôn rất khác thường, Ngụy Khiêm có ảo giác, giống như sự đụng chạm của Ngụy Chi Viễn không phải tình cờ, mà là… cậu nhóc đó vẫn cố tình vuốt ve cổ mình.

Ngụy Khiêm không nhịn được cau mày né một chút.

Ngụy Chi Viễn làm như vô tội ngẩng lên: “Sao vậy anh?”

Ngụy Khiêm nhìn cậu giây lát rồi lập tức xua đi ý nghĩ điên khùng trong lòng, gã cảm thấy mình cả ngày lo lắng việc Ngụy Chi Viễn, đến mức sinh ra ảo giác rồi nghĩ ngợi lung tung.

Ngụy Chi Viễn lui lại một chút, thưởng thức kỹ cách ăn mặc như cầm thú đội lốt người đầy vẻ cấm dục của anh hai, cảm thấy máu toàn thân sôi trào lên.

Trong lòng cậu dâng lên sự kích động và dục vọng không cách nào lơ đi, chỉ muốn xé quần áo người này ra, ánh mắt nhìn Ngụy Khiêm gần như đói khát.

“Anh,” Ngụy Chi Viễn nói: “Chẳng phải hôm nay anh hỏi em, nếu người đó không chấp nhận em mà đi kết hôn, thì em phải làm thế nào?”

Ngụy Khiêm bị ánh mắt cậu nhìn mà hoảng sợ, ánh mắt cậu bé khiến gã có cảm giác run rẩy muốn dựng tóc gáy.

“Em cũng không biết nên làm sao.” Ngụy Chi Viễn cười cười, lại nói tiếp, “Nhưng chắc em sẽ điên mất thôi?”

Nói rồi cậu đem đặt đĩa trái cây ban nãy để bên cạnh đến trước mặt Ngụy Khiêm, một lần nữa đổi thành nét mặt ôn hòa như tấm áo bông, bảo gã: “Anh ăn cái này đi, bổ sung vitamin đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play