Diệp Y Lam cùng Quân Phong Minh sánh vai đi trên đường.

Hai người tuy không có bất kì động tác thân mật nào nhưng lại khiến cho người ta nhận thầy một chút gì đó rất hài hoà...

" Ngươi nói thử xem địa điểm đầu tiên sẽ ở đâu?" Quân Phong Minh có chút không hiểu nhìn nụ cười mờ ám của nàng.

" Nơi nào náo nhiệt chính là địa điểm tiếp theo." Theo như kinh nghiệm đọc truyện của nàng thì nơi dễ nghe ngóng thông tin nhất chính là....

Quân Minh Phong có chút ngốc nhìn nàng, Diệp Y Lam vỗ chán, khoé môi xinh đẹp phát ra âm thanh rất nhẹ: " Thanh Lâu..."

Thanh lâu, mặt của hắn ngày càng đen lại, một vị tiểu thư hai chữ thanh lâu lại....

" Được rồi, đi thôi..."

Diệp Y Lam không quản người nào đó toàn thân toả ra hắc khí, nàng không phải nữ tử cổ đại, việc gì quản mấy chuyện này.

--- ---

Đồng Âm Các là kỹ viện nổi tiếng nhất của Tây Lâm thành, có lẽ mọi người không ai biết chủ nhân của kỹ viện này là ai nhưng Diệp Y Lam nàng biết rất rõ.

Chủ nhân sau bức màng chính là vị thành chủ của thành Tây Lâm.

Đừng nhìn cái danh tiếng đứng đắng của vị thành chủ này mà đánh giá là người tốt đẹp.

Nàng ta là người nhìn thấu mọi thế cục cũng nhờ vào Đồng Âm Các này.

" Khách quan, lần sau lại nghé thăm."

" Công tử hoan nghênh ngài đến."

Đây có lẽ là bài ca quen thuộc của các kỹ viện nhỉ.

Diệp Y Lam chật lưỡi, sau đó lại cảm thấy bức bối, nhìn y phục của mình.

Được rồi hiện tại nàng đang mặc một bộ y phục nam tử, nguyên nhân vì sao ư.

Chẳng phải cái tên nào đó khăng khăng không cho nàng mặc y phục nữ tử vào thanh lâu sao.

Quân Minh Phong vẽ mặt vẫn không ưng thuận đi bên phía nàng giống như tiểu tức phụ bị ruồng bỏ.

Mẹ nó, hắn chưng vẽ mặt cho ai xem vậy.

Người phải bực bội là nàng mới đúng chứ.

" Hai vị công tử thật lạ mắt, là lần đầu đến nơi này sao?" Một âm thanh trong suốt như tiếng nước vang lên, tiếp theo là một nữ tử thập phần tuyệt đẹp xuất hiện.

Nữ tử ấy toàn thân hồng y, gương mặt xinh đẹp, nụ cười dịu dàng khiến cho người ta vừa nhìn đã có cảm tình.

Quầy, đây chính là tú bà sao? 

Diệp Y Lam chật lưỡi, đúng là mĩ nhân trời ban, ngay cả cười cũng khiến người khác yêu thích.

" Đúng vậy, chúng ta đếu là người lấy bốn bể là nhà, nghe đồn rượu của Đồng Âm các rất ngon vì thế đã đến đây." Diệp Y Lam ra vẽ hào hiệp nói.

" Tiểu nữ là Thanh Huyên, mọi người đều gọi là Huyên Di, không biết Huyên Di có thể mạo phạm hỏi danh xưng của nhị vị công tử không." Thanh Huyên cũng hào phóng phất tay, nhưng cử chỉ lại chẳng hề mất đi khí chất khuê cát, nhìn không ai nghĩ đây là một tú bà thanh lâu.

Đây có lẽ là lý do khiến Đồng Âm các tồn tại cho đến bây giờ sao? Nàng rất tò mò vị thành chủ phía sau màng kia.

" Tại hạ họ Diệp tên một chữ Khuynh, vị đây là bạn hữu của tại hạ, họ Quân." Diệp Y Lam vừa nhìn đã có hảo cảm với vị tú bà này, về phần vì sao nàng không giới thiệu tên của hắn vì ai lại dám đem tên hoàng thượng ra gọi được.

" Diệp công tử, Quân công tử nếu vì đã vì danh tiếng mà đến đây, ở Đồng Âm các thứ gì cũng có thể thiếu nhưng rượu thì không bao giờ thiếu, Huyên nhi mời hai vị vài chén không biết hai vị có chê tiểu nữthấp kém hay không." 

" Ha ha, mĩ nhân đã có lời mời, ta đây làm sao không nhận lời."

" Vậy mời hai vị đi theo tiểu nữ ." Thanh Huyên ra hiệu với tiểu nhị sau đó ra dấu tay mời hai người.

Diệp Y Lam cùng Quân Phong Minh bước theo nàng, Thanh Huyên không đưa hai người vào nơi nào nhiệt kia mà lại đưa hai người vòng ra hậu viện.

Khác ở phía trước nó không quá cầu kì nhưng tất cả mọi vật trong hậuviên này được trang trí vô cùng đơn giản.

Chỉ nơi này có rất nhiều hoa hẵn Thanh Huyên rất thích hoa.

Thanh Huyên thấy vẽ thưởng thức của nàng thì bật cười: " Tiểu nữcòn đang sợ công tử sẽ chê nơi này, nhưng xem ra tiểu nữ sai rồi." 

Vừa nói nàng ta cũng đưa hai người vào một gian phòng, gian phòng rất thoáng, vừa bước vào một hương thơm nhẹ nhàng bay trong phòng. 

" Nào có, nơi này rất đẹp. Không nghĩ đến Huyên Di cô nương lai là người thích hoa như vậy, ngay cả bày trí trong phòng cũng ý vị như vậy." Diệp Y Lam thưởng thức nói.

Cách bày trí trong gian phòng này quả thật khiến người khác yêu thích không rời mắt.

Thanh Huyên đột nhiên cười khổ lắc đầu: " Hai vị tạm ở đâu, tiểu nữđi lấy rượu..."  

Nói rồi nàng ta cũng rời khỏi để lại hai người.

Diệp Y Lam cũng để ý đến nụ cười bất đắc dĩ của Thanh Huyên, khoé miệng nàng cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Đột nhiên sắc mặt nàng trở nên nghiêm trọng.

Có sát khí...

Ánh mắt nàng tối sầm lại nhất chân đi ra cửa đảo mắt nhìn một vòng nhưng nàng lại không phát hiện ra gì.

Chẳng lẽ lúc nãy là nàng nhầm lẫn, nhưng nàng có cảm thấy sát khí rất lớn bắn về phía nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play