Nàng đột nhiên nhớ ra nguyên tác, Diệp Hinh Tuyết rất hận Diệp Vân Phong, nàng ta tình nguyện mất đi tất cả cũng muốn đồng vu quy tận với ông ta nhưng tác giả lại không nói rõ ràng vì sao Diệp Hinh Tuyết hận lão già kia đến vậy.
Lúc nãy khi nàng thấy ánh mắt đầy tôn trọng của Diệp Hinh Tuyết khi nhìn Quân Phong Minh nàng liền hiểu một điều.
Nữ nhân kia sợ rằng chính là thuộc hạ của hắn.
Đôi mắt của Diệp Y Lam đầy thâm ý nhìn Diệp Vân Thanh, ánh nhìn quỷ dị của nàng khiến người xung quanh lạnh rung.
Đột nhiên họ phát hiện một điều, hoàng hậu không đơn giản như họ nghĩ, từ lúc nàng xuất hiện không giây phút nào họ không rung sợ.
Diệp Vân Thanh làm sao không nhìn ra ánh mắt thâm ý kia nhưng lão cũng không thể hỏi thẳng.
“ Hoàng thượng, hoàng hậu, mời.”
Quân Phong Minh nhấc tay ôm eo nhỏ của Diệp Y Lam khiến mọi người trợn tròn mắt.
Sau khi thấy hoàng thượng khuất bóng ngay cửa bọn họ cũng giải tàn.
Quân Mặc Diễn đen mặt nhìn cánh cửa lại nhìn bảo bối trong lòng, ngực y lại dâng lên cổ đau lòng.
Y vuốt ve gương mặt tái nhợt của Ngân Hồ.
Thật xin lỗi hiện tại ta chưa có thể chăm sóc nàng.
“ Si, ngươi giúp ta đưa vị cô nương này về lại Lam Yểm cung đi.”
Giọng y vừa dứt một bóng người xuất hiện, cẩn trọng đem Ngân Hồ vào ngực sau đó biến mất.
--- ----
Diệp Y Lam mượn cớ nhớ lại căn phòng của mình nên muốn đến thăm.
Đứng trước cửa viện hoang sơ, tiêu điều, nàng không khỏi thở dài.
Nàng đẩy cửa viện, cảnh viện hai bên là hai hàng cây hoa đào, nở rộ cả hai bên.
Con đường bước đi gập lá khô cùng cánh hoa.
“ Hoa đào, cánh đào nở rồi tàn.
Ngàn năm thơ thẩn nhặt cánh hoa
Hoa đẹp hôm nay mai lại tàn
Chỉ thấy hoa cười trong gió đông....”
Diệp Y Lam đột nhiên nhớ đến nguyên chủ mỗi lần khi nhìn thấy cánh hoa đào rơi lại tự mình viết ra một bài thơ.
Nguyên chủ mượn hình ảnh hoa đào biểu lộ sự lực bất tòng tâm của mình.
Mượn bàn cờ làm nơi phân tích âm mưu quỷ kế.
“ Cạch “
Diệp Y Lam đẩy cửa thư phòng bước vào.
Vừa bước vào thư phòng dù không dọn dẹp nhưng nơi này lại xếp rất ngăn nắp.
Nàng đến bên chiếc bàn giữa căn phòng, trên bàn có một bức tranh chưa vẽ xong, một bức tranh phong cảnh núi hùng vĩ.
Một bên xanh tươi, vui tươi, đầy sức sống.
Một bên là núi băng, lạnh lẽo, trướng khí mù mịt.
Bên góc chỉ có 2 câu thơ:
“ Nhật Nhật Niên Không Lão.
Bạch Vân Thiên Tại Không Du.”
Góc dưới bức tranh đề hai chữ “ Ảnh Mị”
Nét vẽ mềm mại, dù là bức tranh chưa hoàn mĩ nhưng lại khiến người khác không thể thêm bất cứ nét vẽ nào.
Bài thơ bên trên vốn chỉ có 2 câu nhưng lại khiến người khác hiểu hết bức tranh.
Nữ phụ thật sự rất tài hoa, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh.
Không phải, đáng tiếc nàng là nữ phụ, dù có tài hoa đi nữa cũng chỉ có thể là nữ phụ.
Cầm bức tranh lên thưởng thức, càng xem nàng càng không khỏi khâm phục.
Đột nhiên nàng ngửi thấy mùi gì đó.
Diệp Y Lam lập tức đưa bức tranh lênh mũi ngửi qua.
Hương thơm của hoa phù dung lập tức theo không khí tản ra.
Đôi mắt nàng xoẹt qua tia kinh ngạc, hoa phù dung.
Kí ức của nàng không có đoạn này, hình như nàng mơ hồ cảm thấy kí ức thân thể này hình như không đầy đủ.
Bức tranh này hình như có ý nghĩa gì đó không đơn giản như vậy.
Diệp Y Lam đảo mắt nhìn thư phòng sau đó lại dừng lại kệ sách.
Những nơi khác được xếp vô cùng có trật tự, vì sao nói này các bức tranh vẽ lại lộn xộn như vậy.
Nàng vươn tay xếp lại những cuộn giấy tuyền thành.
“ Cạch.” Một lệnh bài rơi xuống đất.
Nàng vừa nhặt lệnh bài lên đang tính xem qua thì nghe tiếng bước chân.
“ Lam Nhi, ngươi ở đâu rồi.”
Tiếng nói của Diệp Vân Thanh vừa truyền đền, nàng lập tức đem lệnh bài giấu vào tay áo.
“ Ta ở đây.” Diệp Y Lam cầm bức tranh trên bàn cuộn lại, nàng cần nghiên cứu bức tranh này.
“ Cạch” Diệp Vân Thanh vừa vào cửa thấy nàng cuộn bức tranh thì đôi mắt loé lên sự nghi ngờ.
“ Lam Nhi, mọi thứ của ngươi ta cho người không di dời chổ nào.” Một câu nói nhưng hai nghĩa.
Đôi mắt Diệp Y Lam loé lên sự tàn độc, nhưng chỉ một thoáng qua, nàng không biết lão già kia sắp nói gì, nhưng nàng biết điều lão ta sắp nói chẳng có gì tốt đẹp cả.
“ Phải a~, phụ thân à một hạt bụi cũng vẫn còn nguyên, đúng là có lòng với nữ nhi.”
Diệp Vân Thanh làm như không để ý đến lời châm chọc của nàng, ngược lại tâm trạng có chút tốt lên.
Nàng quả nhiên không thay đổi, vẫn ngu ngốc như xưa, xem ra là lão nghĩ quá nhiều rồi.
“ Lam Nhi, ngươi đã trưởng thành rồi. Nhìn ngươi ta lại nhớ đến mẫu thân của ngươi.” Diệp Vân Thanh đột nhiên một bộ mặt đau buồn.
Diệp Y Lam cười như không cười, cũng không nhìn về phía lão, chỉ im lặng vuốt cuộn tranh.
“ Lam Nhi, thật ra ta muốn nói, mẫu thân của ngươi vẫn chưa chết.”
Bàn tay vuốt cuộn tranh của nàng dừng lại, đôi lông mày thanh tú của nàng nhíu chặt, lão già đang có ý gì.